Chương 18

Hôm nay là ngày Nanon sẽ khởi hành sang Ý, lần này đi không biết đến khi nào hoặc nói không biết cậu còn cơ hội trở lại nữa hay không. Nanon đưa mắt nhìn khắp sân bay nhưng thân ảnh cậu mong ngóng vẫn không thấy đâu. Từ hôm Ohm giận dữ bỏ đi ở bệnh viện đó, cả hai vẫn chưa gặp lại nhau. Có vẻ Ohm rất giận cậu, vậy nên đã cố ý tránh mặt cậu, dù cậu cố gắng tìm gặp như thế nào cũng không thể tìm thấy cậu ấy. Nanon cảm thấy buồn vô cùng, cậu rất muốn được nhìn thấy Ohm trước khi khởi hành. 

Đưa mắt nhìn một lần cuối, người muốn thấy vẫn không hề thấy bóng dáng đâu, Nanon buồn bã tạm biệt ba mẹ Ohm rồi đi vào làm thủ tục với ba mẹ mình.

- "Tạm biệt Ohm, tạm biệt tình yêu của tao. Tao sẽ nhớ mày  rất nhiều đấy. Chờ tao nha Ohm, tao sẽ cố gắng dưỡng bệnh thật tốt. Tao sẽ khỏe mạnh trở về. Đến lúc đó, hy vọng mày sẽ cho tao một cơ hội để trở thành người ở bên cạnh mày nhé. Tạm biệt" - Nanon thầm nghĩ.

Ở một góc khuất của sân bay, Ohm đang lặng lẽ ở đó, dõi theo bóng Nanon khuất dần ở cửa làm thủ tục. Không phải cậu ta không muốn gặp Nanon, trái lại là đằng khác, cậu ta rất nhớ cậu, rất muốn gặp cậu nhưng cậu ta phải kiềm chế lại. Cậu ta sợ cậu ta không kiềm chế được cảm xúc của mình, sẽ làm cậu chán ghét mình. Thôi thì lặng im như vậy, tiếp tục làm bạn thân của cậu thôi cũng đủ rồi. Thời gian sẽ làm mọi cảm xúc lắng đọng, đến khi gặp lại, cậu ta sẽ có thể thản nhiên chúc phúc cho cậu. Dù Ohm biết rằng, sợ là ngoài Nanon thì trái tim cậu ta sẽ không còn chỗ cho ai được nữa.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

5 năm sau, tại sân bay quốc tế Survanabhumi.

Nanon vừa bước ra khỏi cửa an ninh, hít một hơi thật dài. Đã 5 năm rồi, cậu mới trả lại Thái Lan. Mọi thứ tưởng như mới như hôm qua mà thôi. 5 năm khổ cực, 5 năm đau đớn, 5 năm thao thức tương tư về một người, cuối cùng cũng có thể chấm dứt. Trước khi về Thái, Nanon cũng không báo trước cho ba mẹ, cậu muốn tạo một bất ngờ cho ba mẹ và người kia. Trong suốt 5 năm ở Ý, cậu không có nhiều cơ hội gặp ba mẹ và mọi người, ba mẹ còn công việc ở Thái, hơn nữa cậu cũng không muốn mọi người phải lo lắng nhiều cho mình, nên trừ khi là trước mỗi cuộc phẫu thuật, còn lại cậu đều yêu cầu ba mẹ về lại Thái. Thời gian rảnh ngoài việc điều dưỡng sức khỏe để chuẩn bị cho các cuộc phẫu thuật, Nanon cũng rất cố gắng hoàn thành chương trình học cấp 3 và đại học chuyên ngành thiết kế thời trang tại một trường đại học danh giá ở Ý. Sau khi tốt nghiệp, rất nhiều thương hiệu thời trang có lời mời cậu về làm việc nhưng trái tim Nanon không ở Ý mà là ở Thái Lan, nên cậu đều từ chối hết tất cả, nhanh chóng thu dọn hành lý, tạm biết anh Pan và khởi hành về nước. Cậu thật sự nhớ mọi người lắm rồi.

- "Hey,hey.....Nanon...Nanon....ở đây này....Nanon...."- Chimon loăng quăng quơ tay gọi Nanon, cậu nhóc có vẻ rất phấn khích nha.

Nanon nhìn thấy cậu nhóc cũng rất vui, đã năm năm rồi cậu mới gặp lại Chimon. Tuy rằng chỉ làm bạn học 1 thời gian ngắn rồi cậu phải chuyển ra nước ngoài nhưng tình bạn của họ vẫn rất tốt, suốt 5 năm ở Ý, hai người vẫn nhắn tin qua lại, Chimon giống như một cái camera từ xa của Nanon vậy, có chuyện gì cậu nhóc cũng sẽ kể lại hết cho Nanon, đặc biệt là chuyện của ai kia. Nào là cậu ấy đã chi tay bạn gái, nào là cậu ấy trở thành đại thần học bá của trường, là học sinh tiêu biểu được tuyển thẳng vào đại học số 1 của Bangkok,.....rất nhiều chuyện. Nhờ Chimon mà dù không thường xuyên liên lạc với Ohm nhưng Nanon vẫn nắm đuộc mọi thông tin về Ohm một cách rõ ràng. Cũng nhờ những thông tin đó mà Nanon có thêm động lực để có thể trụ vững su những ca phẫu thuật kéo dài. Nhưng đương nhiên là dù có thường xuyên liên lạc với Chimon thì cậu cũng không cho Chimon biết về lý do thật sự cậu sang Ý, nếu không thằng nhóc nóng tính đó sẽ làm lộ mọi chuyện mất. Những lần phải phẫu thuật và tạm biệt tăm không liên lạc, cậu đều phải lấy lý do là học nặng, chuẩn bị ôn thi để Chimon thôi chất vấn. Lần về này cũng vậy, cậu chỉ là do lúc đang sắp xếp hành lý thì Chimon gọi điện đến và bắt gặp nên đành nói thời gian địa điểm để cậu nhóc đến đón. Nếu không thì không yên với cậu nhóc mất.

- "Chimon...lâu lắm không gặp rồi.....nhớ mày quá đi....." - Nanon kéo hành lý chạy lại chỗ Chimon. Chưa kịp đến nơi thì Chimon đã bổ nhào vào ôm cứng cậu.

- "Haizzzz....Mon à....cái thói quen này của mày mãi mà không đổi gì cả? Mày muốn chồng mày giết tao diệt khẩu hả? Lần nào mày nhảy vào ôm tao nó cũng lườm tao cháy khét...hahahahah" - Nanon trêu Chimon, nhưng sự thật là ánh mắt ai đó có sức hủy diệt thật sự nha.

- "Kệ cha nó. Lâu lắm rồi mới được gặp lại mày...huhu...Mày phải để tao ôm cho đỡ nhớ mới được ...huhu...Mày là đồ vô lương tâm, nói đi du học là đi du học luôn...không thèm nói lời tạm biết luôn...lúc đi cũng không báo để bọn tao đến tiễn gì hết...Tao đúng giận mày lắm luôn đó thằng bạn tồi..."- Chimon vừa nức nở vừa nói.

- "Xin lỗi nha Mon, lúc đó thật sự tình hình có hơi gấp gáp, không kịp thông báo với bọn mày. Nhưng không phải sang đến nơi tao đã gọi lại cho mày luôn rồi sao?"

- "Hứ. Chứ không phải là vì bọn tao đến tận nhà tìm mày mà không thấy đành phải nhờ ba mẹ mày cho số liên lạc của mày thì mày mới nhớ đến bọn tạo hả?" - Chimon lườm cậu.

- "Haha... làm gì có chuyện đó chứ. Tại tao mới sang nhiều thứ phải lo quá nên mới tạm chưa liên lạc với bọn mày thôi." - Nanon chột dạ nói. Đúng là lúc đó nhiều chuyện quá, cậu đã quên béng đi 2 thằng bạn mình, sang đến Ý thì phải làm một loạt các xét nghiệm và kiểm tra nên cũng không có thời gian nào để có thể liên lạc được với họ, mãi đến khi ba mẹ về lại Thái và 2 đứa tìm đến nhà, Nanon mới được nhắc nhở và liên lạc lại với Chimon và Pluem.

- "Thôi được rồi Mon. Non nó vừa xuống máy bay. Mày tmaj tha cho nó chút đi, cho nó đi ăn gì đó rồi nghỉ ngơi tạm một chút rồi mày tra hỏi nó sau cũng được. Tao thấy nó mệt sắp xỉu nữa rồi đó. Mà không phải mày cũng đang kêu đói sao? Đi thôi, đi ăn. Tao đặt nhà hàng rồi." - Pluem lên tiếng cắt đứt hội thoại của hai người, cũng tiến lên tách Nanon và Chimon ra. Nhìn mặt nó có vẻ quạu rồi.

- "Đúng, đúng đó Mon, tao đói lắm luôn rồi đó Mon. Cũng lâu lắm rồi không được ăn đồ thái nữa. Mày cho tao đi ăn đi đã nha...nha ...Mon."

- "Được rồi. Tạm tha cho mày đó. Đi, đi ăn thôi. Mày nhanh kể cho bọn tao chuyện mày ở Ý đi. To mò quá." - Chimon túm vai Nanon đẩy đi, vừa đi vừa nói.

- "Aw, kể gì chứ, có gì mà tao chả kể cho mày qua video call rồi chứ. Đến cả việc bạn cùng lớp tao như thế nào mày còn biết. Giờ còn hỏi gì nữa chứ...."

Cả 3 người cứ vừa đi vừa cười nói như vậy ra bãi đỗ xe mà không hề nhìn thấy một thân ảnh ngỡ ngàng đang đứng ở đằng xa, người đó cứ đứng ngơ ngác như vậy nhìn về hướng 3 người rời đi mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng nữa.


------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

P/s: huhuhu, tui buồn quá đi....nay idol tui ra single mới mà tui không nghe được.....giận cả thế giới :((((((((((((((((((((((((((((((((((((((

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #ohmnon