Chương 20
Nanon về nước đã được một tuần rồi, trong một tuần này cậu dành thời gian để ở với ba mẹ nhiều hơn, đôi khi sẽ ra ngoài tụ họp với Chimon và Pluem. Cậu cũng đã tim được một công việc phù hợp với mình ở một công ty thời trang số 1 ở Thái. Sang tuần mới sẽ là ngày cậu bắt đầu làm việc.
Về nước được một tuần, đã hoàn thành được rất nhiều dự định cần làm khi về nước, chỉ duy một việc là không có tiến triển gì. Ngày Nanon về nước cũng là ngày Ohm bắt đầu đi công tác, cả hai vẫn chưa có dịp gặp nhau, nhiều lần Nanon cầm điện thoại lên muốn gọi điện thoại hoặc nhắn một tin nhắn cho Ohm để báo với cậu ấy là mình đã về nước, nhưng rồi lại đặt xuống vì cậu không biết bắt đầu từ đâu, cũng không biết phải dùng thái độ gì để mở lời. Thật là bế tắc mà.
Ở trong nhà mãi cũng không suy nghĩ được gì, Nanon quyết định ra ngoài đi dạo, dù gì cậu cũng cần chuẩn bị đồ để mai bắt đầu công việc mới, vậy thì vào trung tâm thương mại dạo một chút cũng được. Nghĩ vậy, Nanon liền thay đồ, xuống lấy xe.
Ohm ở phía bên này cũng vừa về tới sân bay, sau khi bàn giao lại công việc cho trợ lý thì cậu ta lên taxi rời đi. Đáng lẽ, theo thường lệ, sau một tuần công tác với lịch trình dày đặc và căng não để có thể ký thành công hợp đồng quan trọng này, thì Ohm sẽ ngay lập tưc về nhà ngủ bù một giấc. Nhưng lần này lại không như thế, vì hình ảnh mà Ohm nhìn thấy ở sân bay trước khi đi công tác vẫn luôn hiện đi hiện lại trong trí óc trong suốt một tuần qua, làm cậu ta bỗng có một cảm giác sợ hãi và lo lắng không muốn về nhà. Lo lắng vì nếu về nhà gặp lại người kia thì cậu ta nên làm gì, chất vấn người đó vì sao đi mà không liên lạc với cậu ta trong suốt năm năm, vì sao về không nói tiếng nào? Nhưng lại sợ hãi rằng khi về đến nhà mà không còn hình bóng của người đó, rằng người đó chỉ về chơi thăm ba mẹ rồi lại lập tức về lại Ý. Nếu thật là như vậy thì Ohm sẽ điên mất. Cứ giằng co giữa hai tâm trạng như vậy khiến cậu ta không muốn lập tức về lại nhà, liền bảo taxi đưa đến trung tâm thương mại ở trung tâm Bangkok để đi dạo, khiến đầu óc nhẹ nhõm hơn.
Nanon đang nhàm chán đi dạo trong trung tâm thương mại một mình, cậu đã đi một vòng gần hết cả trung tâm rồi mà vẫn chưa mua được gì, đang định rẽ vào một quán cafe nào đó để nghỉ tạm thì mắt cậu va phải một thân ảnh đang kéo vali đi từ phía đối diện, người đó đang vừa đi vừa nói chuyện điện thoại nên không nhìn thấy cậu, mà rẽ thẳng vào quán, tìm một vị trí ngồi xuống, gọi đồ và tiếp tục nói chuyện điện thoại, mắt nhìn chăm chú vào laptop trước mặt. Nanon thẫn thờ theo bước chân người đó vào quán, tìm một bàn cách đó không xa ngồi xuống, nhìn không chớp mắt. Ohm của cậu thay đổi thật nhiều, dù thỉnh thoảng có nhìn thấy cậu ấy qua video call nhưng không thể như nhìn tận mắt như thế này được. Cậu ấy thật khác, đã trở thành hình mẫu người đàn ông trưởng thành, quyến rũ, có hơi hướng của người đàn ông hoàng kim mà bao người mơ ước. Cũng cao hơn nữa, cơ thể dưới lớp quần áo cũng có vẻ rắn chắc hơn, bớt đi vẻ ngây ngô, táo bạo của tuổi trẻ, thay vào đó là sự chững chạc, đáng tin cậy. Nanon cứ nhìn mãi như vậy không biết chán. Đã thật lâu rồi cậu mới được ngắm con người đó, thật là hoài niệm.
Thật lâu sau, Nanon mới lấy đủ can đảm để bước đến trước bàn Ohm.
- "Xin hỏi, chỗ này có người ngồi chưa vậy? Tôi có thể ngồi ở đây được chứ?" - Nanon hắng giọng.
Ohm thì có chút sững sờ khi nghe giọng nói đó, giọng nói có chút quen thuộc lại có chút xa lạ, từ từ rời mắt khỏi Laptop trước mặt nhìn lên người vừa lên tiếng. Là Non của cậu ta, thật sự là Non của cậu ta mà. Cậu ấy vẫn vậy, vẫn đáng yêu như thế, khi cười lên má lúm vẫn luôn hiện hữu, dường như sau 5 năm cậu ấy không thay đổi gì nhiều, chỉ là có chút cao lên mà thôi. Ohm cố bình ổn trái tim đang đập mất kiểm soát trong lồng ngực, cố làm mặt lạnh nói.
- "Còn nhiều bàn trống mà, tôi muốn ngồi một mình. Cảm ơn."
Nhìn người kia cố tình làm mặt lạnh, dù có chút thất vọng, nhưng rất nhanh Nanon lại tươi cười, chủ động ngồi xuống ghế đối diện nói
- "Aw, nhưng mình thấy bàn này view đẹp nhất quán rồi, muốn ngồi ở đây làm bạn tiếp chuyện với anh chàng đẹp trai đối diện một chút nha."
- "Rất tiếc, tôi đang làm việc, không có tâm trạng tiếp chuyện cậu." - Dù rất muốn cười, nhưng Ohm vẫn cố lạnh lùng nói.
- "Vậy sao, haizz, biết làm sao đây? Mình thật sự rất muốn nói chuyện nha...Nhưng không ai tiếp chuyện, vậy mình đành đi vậy a....." - Nanon dài giọng nói
- "Đi đi đi đi, mất thời gian quá vậy..." - Ohm cố nín cười nói, chứ nghe giọng Nanon như vậy, ánh mắt như cún con như vậy, cậu ta thật sự muốn ôm người lại để dỗ dành đó.
- "Aw, thằng Ohm, quá đáng nha. Người ta lâu lắm mới gặp lại mày, vậy mà cứ đuổi quầy quậy là sao vậy hả? Không biết đâu, mày vứt việc lại đó đi ngồi nói chuyện với tao. Không thì tao không để yên cho mày làm việc đâu." - Nhìn khóe môi hơi vểnh lên của Ohm, Nanon biết cậu ta cũng đang hùa theo nói đùa cùng cậu rồi, vậy nên nhất quyết làm nũng, giống như ngày trước vậy.
- "Mày lại nữa rồi, 5 năm rồi mà không lớn chút nào là sao hả? Tao còn chưa tính sổ với mày mày đã lại đây làm nũng cái gì chứ hả?" - Ohm bất lực, lắc đầu cười nói, nhưng trong tim thì vui vẻ vô cùng vì có thể nói chuyện với Nanon, khi Nanon vẫn thân thiết với cậu ta.
- "Hừm, tao vẫn là tao nhé, dù 5 năm hay 10 năm thì cũng thế nhá. Mà tao nhớ trước giờ toàn mày làm nũng với tao mà, giờ tao làm nũng lại một tý thôi không được chắc. Tao đang rửa sẵn cổ chờ mày tính sổ rồi đây. Ngoan không?" - Nanon nháy mắt nói.
- "Hửm, giỏi nhỉ cũng biết mình có lỗi cơ đấy. Tao sẽ để đó xử mày sau. Vậy lần này mày về bao lâu? Định về luôn hay chỉ về chơi một thời gian thôi?" - Ohm hỏi ra điều mà mình lo lắng, băn khoăn nhất.
- "Aw, mày lại muốn đuổi tao đi hả? Vừa nhìn thấy mặt đã hỏi định bao giờ đi rồi. Xui cho mày nha, lần này là tao về luôn. Tao sẽ ám mày chết thì thôi,hừ. Tao cũng đã kiếm được việc rồi nha. Giỏi không?"
- "Hả? Mày đã tốt nghiệp rồi hả? Còn tìm được việc rồi? Nhanh vậy luôn? Có tin được không đây bạn?" - Dù rất vui khi nghe Nanon nói là sẽ về luôn không đi nữa, nhưng Ohm vẫn mạnh miệng trêu cậu.
- "Hừ, chứ sao, dù gì tao cũng tốt nghiệp xuất sắc đại học danh giá ở Ý đấy nhé. Đâu ai như mày, mãi chưa tốt nghiệp, blè..." - Nanon không kém cạnh.
Hai người cứ đôi co như vậy cho đến khi bụng Nanon réo to. Cậu giương đôi mắt đáng thương lên nhìn Ohm.
- "Bạn, tao đói rồi. Mày có thể mở lòng tốt mời tao một bữa không?"
- "Nhìn mày vậy chắc tao nói không được quá, chờ chút đi, rồi tao dắt mày đi ăn. Không khác gì trẻ con mà." - Ohm sủng nịnh nói, rồi đứng lên cùng Nanon đi ăn trưa.
Ohm vẫn nhớ món ăn yêu thích của Nanon là sushi nên đưa cậu đến 1 quán sushi ngay trong trung tâm thương mại. Được ăn món ăn yêu thích nên Nanon rất vui vẻ, trong lúc chờ món ăn lên thì lại nói liên hồi, cậu kể cho Ohm nghe rất nhiều chuyện khi cậu ở Ý, nhưng đương nhiên là không có trong đó những ca phẫu thuật hay những thời gian dành để điều trị bệnh của cậu rồi.
Càng nghe Nanon kể, Ohm càng cảm nhận được một điều lạ, đó là sự xuất hiện của Pan rất ít trong câu chuyện của Nanon. Chỉ có thời gian đầu thì hay thấy Nanon nói anh ta đưa cậu đi đâu thăm thú, hướng dẫn cậu học tiếng Ý hay giúp cậu làm quen với môi trường học tập bên đó, nhưng về sau thì chỉ thấy Nanon nói về việc học của cậu ấy. Ohm có chút khó hiểu, có chút vui mừng nhen nhóm trong lòng, có lẽ mối quan hệ của Nanon và Pan không giống cậu ta vẫn nghĩ hoặc có lẽ hai người đó đã chia tay?
- "Hửm? Thế lần này mày về, tên Pan gì đó có về cùng không?" - Mang theo một chút hy vọng, Ohm dò hỏi.
- "Aw, tao cũng không rõ nữa. Lúc tao về nước, anh ấy có ra tiễn, còn nói hẹn gặp lại nên chắc cũng sẽ sớm về thôi. Mà chắc vì Broke còn chưa tốt nghiệp, nếu muốn về thì anh ấy cũng phải chờ Broke tốt nghiệp rồi mới về được á. Mà sao tự nhiên mày quan tâm anh ấy chi vậy?" - Nanon ngốc ngốc nói. Cậu nào biết câu nói của cậu làm cho lòng ai kia phiên giang đảo hải, không biết nên vui hay buồn.
- "Broke lại là ai nữa vậy?" - Đây là điều quan tâm mới của Ohm, người mà có thể quyết định xem cậu ta nên vui hay nên buồn đây.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Mọi người năm mới vui vẻ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip