Tập 2
Cô bé nhìn tôi trả lời dứt khoát. Giây phút chạm mắt em khiến tôi hoàn toàn không thể nghĩ gì nhiều. Nỗi hoài nghi luôn thường trực trong tôi hoàn toàn biến mất.
Đây có phải "tiếng sét ái tình" ?
Tôi nghĩ rằng mình có thể tin em.
Chúng tôi im lặng hồi lâu, bỗng thằng ''chó'' của tôi làm xe em ngã thêm lần nữa, tôi mới phát hiện em nói dối. Hóa ra trong thùng này chỉ có hơn 10 hộp.
Thay vì thất vọng, tôi lại cảm thấy vô cùng tức cười.
Là vì cảm thấy bản thân mình rất ngu ngốc, già đầu còn đi tin lời một đứa nhóc như em. Cũng may thằng ''chó'' yêu dấu của tôi lại ra tay vạch trần em, khiến em một phen xấu hổ. Tôi cảm nhận được sự xấu hổ của em thì thấy tinh thần mình cực độ sảng khoái. Càng nhìn em xấu hổ tôi càng thích. Một lần lại một lần muốn chọc em.
_ Tôi định tin em nhưng giờ tôi hối hận rồi - chính là muốn em biết tôi tuy lớn tuổi nhưng tốt bụng, dễ dãi, hay tin người trong khi em còn nhỏ như vậy lại biết đi gạt người đó cô bé.
_ Là em đùa đó, anh không cần phải bồi thường gì cả, em đi đây ! - nói rồi em nhào lên xe đạp mạnh. Gì cơ, em muốn chuồn khỏi tôi à, định đạp xe tẩu thoát ?.
_ Chạy đâu cho thoát ! Em tên gì, ở đâu, bao nhiêu tuổi ? - vừa nói tôi vừa nắm đuôi xe em kéo mạnh.
Chiếc xe em ngã sang một bên, tôi nhanh chóng túm lấy tay em không buông ....
_ Anh định làm gì ? - ánh mắt em hốt hoảng khiến tôi hơi xấu hổ, nhưng tôi biết bằng mọi cách cũng phải giữ liên lạc với em.
_ Anh chỉ muốn biết em ở đâu thôi .... chúng ta sẽ gặp lại chứ ? - tôi nắm chặt cổ tay em.
Đột nhiên, em giật mạnh tay lại, theo phản xạ tôi túm lấy tay áo em, không ngờ lại làm rách toạc một đường ....
_ Đồ dê xồm ! - em bước xuống xe, không thèm đôi co với tôi thêm lời nào nữa.
_ Anh xin lỗi .... anh không cố ý .... anh ....
Chưa dứt lời, em tiến lại gần tôi, chúng tôi mặt đối mặt nhau. Đột nhiên em nắm lấy cổ áo tôi ghì mạnh xuống rồi lên gối. Theo phản xạ tôi lấy tay che đi phần bụng của mình. Tưởng thoát nạn không ngờ em hạ cẳng tay vào sau ót tôi đau điếng. Tôi kêu lên "A.... aaa". Tiếp đó em lại dùng hai bàn tay vỗ mạnh hai bên đầu hơn chục cái khiến tôi choáng váng .... bất tỉnh.
Bệnh viện Quận 7
Lúc tỉnh lại, tôi thấy mình đang nằm trên giường, xung quanh là những mảng tường trắng. Đầu đau nhức nhưng tôi vẫn cố nhìn xung quanh. A, cô bé của tôi đây rồi .... em đang bấm điện thoại ....
_ Em định bồi thường cho tôi bao nhiêu đây ? - tôi lại muốn trêu em.
_ Bồi thường ? Bồi thường cái gì ? Anh không bồi thường cho tôi thì thôi cớ sao tôi phải bồi thường cho anh ? Bây giờ anh đã tỉnh xem như tôi xong nhiệm vụ. Tôi sẽ không lấy tiền của anh đâu, coi như hôm nay tôi làm phước vậy. Chào anh !
_ Em muốn tôi bồi thường bao nhiêu tiền cũng được ! - tôi bình tĩnh, suy xét tính cách của em, cuối cùng cũng thốt ra lời nói hữu dụng nhất cuộc đời mình.
_ Thật sao ?
_ Đúng vậy, chỉ cần em hàng ngày đến đây mang cơm cho tôi là được.
Thấy cô bé nghĩ hồi lâu, tôi đốc thúc
_ 4 triệu nhé !
_ Được, nhưng tôi chỉ đưa cơm thôi đó. - em nói.
_ Em muốn sao cũng được. - tôi cười, nụ cười đắc thắng.
Thật ra bản tính con người không khó đoán cho lắm. Em chính là một ví dụ.
Bề ngoài đanh đá, nhưng bên trong lại vui vẻ, thân thiết sẽ trở nên gần gũi.
Cô bé tên Nhiên, An Nhiên.
Mỗi ngày em đều giao đồ ăn sang nhà tôi. Vì đã có nhà riêng nên tôi chẳng sợ ba mẹ hay người trong công ty nhòm ngó. Tôi và em nhanh chóng trở nên thân thiết. Qua trò chuyện tôi biết em đang học ĐH TĐT ngành Nhà hàng Khách Sạn, nhưng bên cạnh đó còn phải đi làm thêm tự trang trải do công ty ba mẹ em hiện tại làm ăn thua lỗ nên điều kiện kinh tế không ổn định lắm, đang trên bờ phá sản.
Tôi nói có thể cho em vay tiền, không có lãi, bao giờ trả cũng được.
Em hỏi ngược lại "Sao anh tốt với em vậy ?".
Tôi sợ quen chưa lâu, nên nói khéo với em "Em rất giống em gái đã mất của anh." Thế là em tin,còn nói : Em đã học võ cổ truyền qua nhiều năm rồi, có thể bảo vệ anh.
Vậy là chúng tôi giữ mối quan hệ ấy suốt 2 năm.
Tôi rất thích em, chẳng hiểu sao lại thế, vừa nhìn đã thấy thích.
Em làm gì, nói gì tôi cũng thấy hài lòng.
Có khi em tặng tôi hộp sữa tươi, kèm theo dòng chữ "Quà tặng anh đó, uống lẹ đi mai hết hạn !"
Có khi em đem gấu bông em gắp được ngoài khu vui chơi trong siêu thị, tặng tôi.
Trên danh nghĩa anh em, chúng tôi đã cùng nhau đi hết Tp. HCM, tấn công vào từng quán ăn, chợ, vỉa hè,....
Có khi em còn ra sân bóng cổ vũ tôi nữa .... "Anh Hai cố lên !" - có biết tôi đau lòng lắm không ?
Hai năm rồi, em cũng tốt nghiệp. Hôm đó cùng em nhậu một bữa ra trò tại nhà tôi.
Tôi biết em tin tôi, tin một người đàn ông 28 tuổi, trong khi em mới 22.
Lợi dụng em say, đêm đó tôi đã hỏi em ....
_ Em có tin anh không ?
_ Tin chuyện gì hở anh ? - mặt em đỏ phừng phừng, ánh mắt mơ màng nhìn tôi.
_ Tin anh không hại em ?
_ Anh là anh Hai sao có thể hại em .... nếu muốn anh đã hại từ lâu rồi .... ức ....
_ Ờ .... vậy anh hỏi em .... trong tim em anh là gì ? .... là người như thế nào ?
_ Anh hả ? .... ức .... em thấy anh giàu .... nhà có điều kiện .... có sự nghiệp .... chuẩn men .... tốt với em ....
_ Nếu anh không có những thứ đó .... em có quen anh không ? - tôi tập trung nghe em nói, câu trả lời tôi mong mỏi bấy lâu nay, của một thằng quá sành đời và không còn tin thêm bất kì ai trừ em nữa.
_ Hả ? .... sao anh lại nói vậy ? .... ức ....
_ Em mau nói đi ! - tôi nắm chặt vai em, cố đối diện gương mặt em.
_ Đương nhiên là không ! Anh không có tiền sao em có thể mượn để trang trải. Mà anh không có tiền, em cũng khó mà kiên nhẫn làm em gái anh cho tới giờ phút này ....
Giây phút ấy, tất cả trong tôi như sụp đổ.
Sáng hôm sau, tôi tiễn em ra về. Em vui vẻ với tôi như thường ngày, nhưng tôi vẫn thấy được sự giả dối trong em.
_ Tạm biệt anh Hai yêu dấu .... mai mình lại gặp nhé.
_ Ừ .... tạm biệt em. - tôi khẽ cười, mà lòng xót xa.
Có lẽ đây là lần cuối mình gặp nhau. Tim tôi quặn thắt.
Tôi không thể chấp nhận bất cứ sự giả dối nào từ em. Tôi căm ghét điều đó.
Chiều hôm đó, tôi gửi cho em một tin nhắn thoại, bảo rằng từ nay về sau em đừng giao cơm cho tôi nữa, chúng ta cũng đừng liên lạc, tôi nói sẽ chuyển nhà đi nơi khác sinh sống va có cuộc sống mới, chúc em thành công trên con đường đã chọn.
Em chẳng nói gì, chỉ chúc tôi sống tốt, trong tim em tôi mãi mãi là người anh Hai tốt nhất thế giới.
Tôi sang nhà ba mẹ ở. Đổi cả số điện thoại.
Tôi đã tự chấm dứt tất cả, nhưng chỉ càng làm trái tim nặng nề hơn.
Tôi đã hi vọng thật nhiều, để rồi thất vọng cũng thật nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip