15- Diễn thử
Thái Từ Khôn vốn cho là mình sẽ diễn thử phần của mình cùng Vương Tử Dị, không nghĩ tới lại là Vương Tử Dị diễn phần của Tạ Tiêu Quân.
Vương Tử Dị ở một mình một phòng, giường rất lớn, lúc diễn thử Vương Tử Dị cũng không nằm ở chỗ đó, mà là ngồi ở bên giường, biểu tình rất chuyên chú.
Khí tràng bất đồng dĩ vàng, như là một người xa lạ, Vương Tử Dị nói là lời kịch của nữ, anh cố ý phóng nhẹ tiếng nói cùng âm điệu của mình, không phải bắt chước thanh âm nữ nhân, lại đem cái loại cảm giác này nói giống như đúc, trong lúc vô hình hấp dẫn Thái Từ Khôn đang ngồi ở trên ghế.
Thái Từ Khôn lần đầu tiên mặt đối mặt nhìn gần Vương Tử Dị biểu diễn, cảm thấy một đôi mắt hoàn toàn chưa đủ dùng, muốn xem hiểu tâm tình trong mắt Vương Tử Dị, lại không tha một động tác thân thể nào của anh.
Thái Từ Khôn nhịn không được nghĩ rằng, nếu mà đặt ở cổ đại, Vương Tử Dị chính là một nam hồ ly tinh, cậu cũng không biết mình đối Vương Tử Dị là thứ tình cảm gì, chỉ ở trên màn ảnh nhìn thoáng qua, rốt cuộc không thể quên.
Tựa như bài hát nào đó – Chỉ đơn giản là liếc nhìn người trong đám đông, cuối cùng lại không thể nào quên dung nhan của người.
Cảnh này là Lục Bán Hạ nằm ở dưới tàng cây hóng gió của hậu viện nhà mình, Thủy Cúc kể về sự sùng bái trong giáo, sau đó nói cho Lục Bán Hạ những chuyện lý thú mà nàng thấy trên đường.
Chỉ thấy Vương Tử Dị nâng lên tay trái của mình, giả ý từ trong tay áo rút ra thư tín đưa cho Lục Bán Hạ, nói:"Công tử, hôm qua cậu không tới nên lỡ mất một hồi kịch hay đặc sắc"
Cậu dựa theo lời kịch Lục Bán Hạ, tiếp nhận thư tín, mở ra nhìn nhìn, đối Vương Tử Dị nói:"Chuyện gì?"
Vương Tử Dị hai mắt tỏa sáng, che không được linh khí, đem mình diễn thành một tiểu cô nương y như thật "Bắt kẻ thông dâm! Tiểu nương tử mười bảy mười tám tuổi tới bắt tướng công lêu lổng ở ngoài đấy."
"Đây có gì đặc sắc? Trong kỹ viện ngày nào chẳng trình diễn vài màn."
"Lần này bất đồng." Vương Tử Dị nói càng hăng say, cả người mi phi sắc vũ "Lúc tiểu nương tử nhấc chăn lên thì tên kia không hề mặc cái gì, tiểu nương tử cũng không cho hắn mặc quần áo, ngồi ở trước mặt hắn vừa khóc lại nháo, đem nam nhân mắng đến cẩu huyết xối đầu, cuối cùng, cậu đoán thế nào?"
"Thế nào?" Thái Từ Khôn nhớ tới trong kịch bản muốn cậu phải phe phẩy cây quạt, vội vã làm bộ trong tay áo móc ra cây quạt, dùng bàn tay mà mô phỏng động tác phe phẩy.
"Nam nhân bị nàng ấy bức tới không nói được gì, nhẫn nhịn hơn nửa ngày sắc mặt đỏ lên, lại vẫn chưa xong, hắn nóng nảy nói 'Ta và ngươi còn chưa thành thân liền bá đạo như thế, cẩn thận ta hối hôn!'."
Thái Từ Khôn "Ha" Một tiếng, tập trung tinh thần mà nghe Thủy Cúc nói chuyện.
"Tiểu nương tử kia nguyên là con nhà võ, nghe xong lời này, cũng không thấy bị mất mặt mũi, chỉ nói 'Đã như vậy, ta cũng không thèm lo lắng cho ngươi nữa.', sau đó liền cứ như vậy đem người ném ra ngoài lâu, ai ô ô, cậu không nhìn thấy đâu, nam nhân kia bụm lấy nửa người dưới tháo chạy còn nhanh hơn thỏ."
Thái Từ Khôn tựa ở trên ghế hóng gió "Tiểu nương tử này thật là có tính tình trung nhân nha."
"Còn không phải à ! Trước kia ta cho rằng nàng giống đám nữ tử một khóc hai nháo ba thắt cổ kia đồng dạng, về sau mới cảm thấy nữ tử tính tình như thế thật hiếm lắm, sau này nếu phu quân ta cũng dám làm như vậy, ta không lột da hắn thì mới lạ."
Một đoạn diễn thử "Thủy Cúc" cùng "Lục Bán Hạ" cũng xong rồi, Vương Tử Dị trầm mặc không nói, khí tràng quanh mình lại khôi phục thành Vương Tử Dị cùng Thái Từ Khôn.
Nói thật, trong lòng Thái Từ Khôn cũng cảm thấy không tốt lắm, bởi vì một hồi đầu, cậu biết mình có chút cứng ngắc, chống lại hai con ngươi Vương Tử Dị, càng cảm giác mình vừa rồi diễn xuất không đáng một đồng, vốn lúc đầu cũng có dũng khí nhìn thẳng Vương Tử Dị, càng về sau cũng chầm chậm tránh đi ánh mắt, nhìn loạn bốn phía.
Vương Tử Dị buông kịch bản, hai tay tùy ý chắp sau lưng, khom người "Vấn đề rất nghiêm trọng."
Thái Từ Khôn gật gật đầu "Tôi biết rõ."
"Nói thử xem."
"Cứng ngắc." Thái Từ Khôn thấy Vương Tử Dị nhìn mình chằm chằm, không có nói tiếp ý hướng, lại nhận xét tiếp "Diễn không giống."
"Xác thực. Kỳ thật diễn kịch cũng rất đơn giản nhưng cũng lại rất khó. Tôi cho rắng vấn đề lớn nhất của cậu là chưa suy nghĩ kĩ về nhân vật này, chưa nhập tâm khi diễn, khi cậu nhập tâm, chuyện ở bên ngoài sẽ không liên can tới cậu, cái gọi là cứng ngắc sẽ không tồn tại."
Thái Từ Khôn không hiểu lắm, Vương Tử Dị lật kịch bản trên tay cậu tới một tờ nào đó.
"Còn nhớ Tông Khang nói qua không, cậu rất an tĩnh, cũng rất dễ được người khác chú ý, là người thích hợp nhất với vai diễn này?"
Thái Từ Khôn gật đầu "Hắn thậm chí nói tôi chính là Lục Bán Hạ."
"Tôi cũng cho rằng như vậy, cho dù biểu hiện của Lục Bán Hạ xem ra là bất cần đời, lười nhác, có một chút ăn chơi trác táng, kỳ thật, hắn là người hữu trách nhâm tâm, đối sự để tâm, hơn nữa minh bạch điều đúng điều sai, biết nói nghĩa khí."
Vương Tử Dị vỗ vỗ phần trống bên giường, để Thái Từ Khôn ngồi tới, sau đó liền chỉ vào một đoạn kịch bản trên tay Thái Từ Khôn, nói :"Mượn câu nói này, trước khi Thủy Cúc đem thư đưa cho Lục Bán Hạ, hắn đang hóng mát, mùa hè, sau giờ ngọ, dưới cây, hóng mát, dùng tính cách Lục Bán Hạ, thì sau khi hắn xem qua phong thư, biết rằng nó không quan trọng, hẳn sẽ tiếp tục hóng mát ngủ ngáy, mà cậu vừa rồi lại biểu hiện vừa vặn tương phản. Tuy kịch bản không vạch ra cụ thể lúc này cậu phải có động tác gì, nhưng làm một diễn viên, cậu phải biết suy xét, động tác nào phù hợp với vai diễn này, có thể đem nhân vật diễn sống, làm cho người xem tin tưởng cậu chính là Lục Bán Hạ, Lục Bán Hạ hẳn phải là một người như thế."
"Dường như rất có đạo lý."
"Như vậy, tôi chỉ nhắc cậu như thế, vừa rồi chỗ có cây quạt, cậu diễn cũng có vài vấn đề đấy, chính cậu ngẫm lại, sau đó nói cho tôi biết, tôi đi tắm rửa trước."
Không đầy một lát, phòng tắm liền truyền đến tiếng nước, Thái Từ Khôn nhớ lại tràng cảnh có liên quan tới cây quạt vừa rồi, cùng với cả nội dung kịch bản.
Cây quạt là một môn bí thuật do Mặc Vấn Quân dạy cho Lục Bán Hạ, chuyên môn dùng để khắc chế nhị thập nhất tuyệt kiếm của Tần Ẩn, hắn rất ít sử dụng công phu này, nhưng cây quạt lại không bao giờ rời tay, nếu như không sử dụng công dụng chính, nó cũng vẻn vẹn chỉ là một cây quạt mà thôi.
Vương Tử Dị nói Lục Bán Hạ bất cần đời, nói Lục Bán Hạ lười nhác, Thái Từ Khôn từ từ nhắm hai mắt tưởng tượng lại hình ảnh hóng mát. Một công tử ca nằm ở dưới cây nhắm mắt dưỡng thần, trên tay dường như thiếu thứ gì đó .
Đúng, là cây quạt!
Cây quạt nọ không phải là lấy từ trong tay áo ra, mà hẳn vốn đã ở trong tay, nương theo động tác chủ nhân, ngẫu nhiên phe phẩy vài cái, sau đó để lại trên ngực, thỉnh thoảng lại phe phẩy vài cái. Khi nghe Thủy Cúc kể chuyện lý thú, nghe tới cao hứng, sẽ bởi vì tập trung tinh thần mà ngừng lại động tác trong tay, đợi cho nói xong rồi, lại vô thức phe phẩy tiếp.
Đây mới thật sự là đem nhân vật diễn sống.
Thái Từ Khôn kính nể kỹ thuật diễn của Vương Tử Dị, cũng kính nể thái độ làm việc của anh, một bộ phim, anh chỉ diễn một nhân vật, lại sẽ suy nghĩ về tất cả nhân vật.
Thiên vương siêu sao không phải dựa vào bối cảnh Vương nhị thiếu gia, cũng không phải dựa vào tiền đắp lên, Vương Tử Dị có thể có địa vị hôm nay, là do anh bước từng bước vững vàng đi tới.
So ra, Thái Từ Khôn liền thua chị kém em, điều vẻn vẹn khi tiến vào giới giải trí của cậu, chính là mục đích không thuần khiết a.
Khi Thái Từ Khôn nghiêm khắc khinh bỉ chính mình, Vương Tử Dị từ phòng tắm đi tới, giọt nước từ ngọn tóc tích xuống trên thân người cao gầy, lướt qua da thịt, biến mất tại gần khăn tắm.
Thái Từ Khôn nuốt nuốt nước miếng, đầu óc ong ong kêu, cậu không có cách nào khác kháng cự thân thể Vương Tử Dị, quá mức mê người, cũng quá mức khơi mào tình dục, thực tế tại lúc đối mắt với đối phương gần như trắng trợn xích lõa, dục vọng tựa như là phản xạ có điều kiện, không kêu đã lên tiếng rồi.
Chính là ngày mai còn phải quay phim, Thái Từ Khôn không chịu nổi Vương Tử Dị lăn qua lăn lại.
Vương Tử Dị ngồi ở mép giường bên kia, đưa lưng về phía Thái Từ Khôn, anh cúi đầu xuống, dùng khăn lông lau khô nước trên đầu, sau đó dùng lực sát qua sát lại "Đang nghĩ những thứ gì?"
Thái Từ Khôn không dám nhìn phía sau lưng Vương Tử Dị nữa, chỗ đó ẩn ẩn còn có vết cào, da chỗ đó hơi có vẻ trắng nõn bởi vì mới chỉ lên da non nên đối lập với da thịt màu đồng, một vài vết đó là có thể câu dẫn ra hồi ức ngày trước.
Ngay tại cuối tuần trước, Thái Từ Khôn bị Vương Tử Dị sáp nhập phía sau đau quá nên cậu hung hăng cào lưng anh, không nghĩ tới lại đem anh cào tới bị thương.
Thái Từ Khôn nghiêng đầu sang chỗ khác, hai tay đặt cùng một chỗ, đem suy nghĩ về cây quạt của mình nói cho Vương Tử Dị.
Vương Tử Dị khen ngợi :"Rất tốt, một điểm liền thông, xem ra cậu rất có tiềm lực."
"Còn không phải thế sao, ngay cả biên kịch cũng nói tôi là Lục Bán Hạ." Thái Từ Khôn vui đùa "Nói thật, bản thân tôi cũng không hiểu, Tông Khang nói lời ấy có ý gì."
"Tôi nghĩ có lẽ tôi hiểu rõ."
"Hả?" Thái Từ Khôn quay thân, nửa chân đặt ở trên cạnh giường, phát hiện Vương Tử Dị chẳng biết lúc nào đã ngồi ở trên giường.
"Cậu cùng hắn rất giống, biết mình muốn cái gì, không muốn cái gì, quan tâm điều gì sẽ không từ thủ đoạn, không quan tâm dù là liếc cũng sẽ không liếc một cái." Vương Tử Dị dương khởi hạ ba, tựa như đế vương cao cao tại thượng chất vấn thần tử của mình "Cho nên, cậu tiến vào giới giải trí này vì muốn được cái gì?"
Bị người xem thấu đại để chính là như vậy a, Thái Từ Khôn đột nhiên hoảng sợ, cậu thậm chí không biết mình đang sợ cái gì, cảm giác sợ hãi tự mình sinh sôi nảy nở.
Biểu tình Vương Tử Dị liễm đi tiếu dung thật quá dọa người, làm cho trái tim Thái Từ Khôn như bị người bóp chặt mà đập loạn vài cái, thẳng đến khi Vương Tử Dị không còn nghiêm lãnh mà cười 'phốc' một cái, trái tim mới tìm được buông lỏng, thình thịch thình thịch đập theo quy luật, còn chưa đập yên được vài cái, Vương Tử Dị lại cho Thái Từ Khôn một kích trí mạng.
Cổ tay thình lình bị Vương Tử Dị dùng sức lôi kéo, Thái Từ Khôn ngẩng đầu nhìn Vương Tử Dị đặt ở trên người mình, lại nhìn khăn tắm một giây trước còn quấn quanh nửa người dưới của Vương Tử Dị, một giây sau liền nằm trên mặt đất.
Xuất phát từ chất vấn vừa rồi, Thái Từ Khôn lòng còn sợ hãi, một đạo thanh âm bên tai nói với cậu chạy mau, nhanh lúc này rời đi thôi, vì vậy cậu giơ lên hai tay đỡ ngực Vương Tử Dị muốn đem anh đẩy ra.
Vương Tử Dị cho là cậu đang vì ngày mai lo lắng, dù sao lần đầu tiên anh cũng không khống chế được, làm cho Thái Từ Khôn nằm lâu như vậy, nhưng nhiều ngày nay, anh một mực không tìm người khác, dục vọng đã nén tới đỉnh điểm, thanh âm nói chuyện khàn khàn, tại trên trán Thái Từ Khôn ấn lên cái hôn khẽ "Hôm nay không làm trọn vẹn."
Vương Tử Dị đại khái có thể không để ý tới cậu, cưỡng chế làm đi xuống, hai người đều là nam nhân, huống chi Thái Từ Khôn đối với anh có phản ứng, nhưng Vương Tử Dị lại vẫn một mực nhịn xuống, cho cậu một nụ hôn thật nhẹ rồi chờ cậu đồng ý, đây là anh tôn trọng cậu, Thái Từ Khôn cũng hiểu được điều ấy.
Thái Từ Khôn không để cho Vương Tử Dị hồi phục, y cũ đem Vương Tử Dị đẩy ra, tại dưới biểu tình thất vọng của Vương Tử Dị, đem hạ thân thoát cái sạch sẽ, nghiêng thân nằm ở trên giường, sau đó khép lại hai chân.
Hết thảy đã đủ rõ ràng, Vương Tử Dị kích động mà đem âm hành nóng rực của mình cắm vào trong hai bên sườn đùi Thái Từ Khôn, đè nén chỗ đó mà hung hăng trừu sáp.
Nhiệt khí phun ở trên gáy, Thái Từ Khôn giật giật đầu, dục vọng kêu gào tìm kiếm an ủi, cậu vươn tay xuống tự mình an ủi.
Đầu lưỡi Vương Tử Dị quấy lấy vành tai Thái Từ Khôn "Ngoan, gia tăng chân."
Thái Từ Khôn vừa định cãi lại, anh ép thế còn chưa đủ chặt sao? Đột nhiên trên đùi buông lỏng, Vương Tử Dị đẩy ra tay của cậu, quấn lên âm hành Thái Từ Khôn. Đồng dạng đều là lấy tay, cảm giác lại cách biệt một trời, hưng phấn trên tâm lý vượt xa hưng phấn trên sinh lý.
Mới đầu Thái Từ Khôn hơi khó chịu vì cửa sổ khóa không chặt, khiến gió lạnh ùa vào làm cho người ta lạnh run, càng về sau theo dục vọng nóng lên tới mức còn trách sao gió chưa đủ lạnh, giữa hai chân nhờ sự cọ xát của Vương Tử Dị mà muốn đến đỉnh rồi, đốt nóng tới cả người sinh đau.
Trong phòng không người nói chuyện, tiếng thở thô của hai người nương theo tiếng da thịt ma xát nhau mà tạo thành âm điệu duy nhất, Vương Tử Dị tại bên đùi Thái Từ Khôn xuyên qua, ma xát ở cửa vào nhưng không đi vào, mấy lần khiến cho Thái Từ Khôn có lỗi giác bị xuyên qua, nhưng đều bị Vương Tử Dị kịp thời ngăn lại.
Cận tồn lý trí làm cho Vương Tử Dị không thể làm như vậy, sau khi trầm thấp mà rống lên một tiếng, bạo phát ra, bên chân Thái Từ Khôn dinh dính, lối vào cũng có một ít.
Cũng không biết là thư sướng, hay là mất hứng, Vương Tử Dị lại hừ một tiếng, động tác trên tay nhanh hơn, cũng làm cho Thái Từ Khôn phóng ra.
Thái Từ Khôn muốn xoay người, Vương Tử Dị không cho, tay từ góc áo chui vào, đùa bỡn nhũ đầu Thái Từ Khôn, cằm đặt trên bờ vai Thái Từ Khôn.
Thái Từ Khôn ngực tê dại tê dại "Hừ , cái anh này."
"Tôi muốn xuất ở bên trong." Vương Tử Dị dùng sức bấm véo nhũ đầu Thái Từ Khôn, đau đến mức Thái Từ Khôn dùng cùi chỏ đánh ngược lại anh.
"Điên rồi? Muốn véo thì véo của mình đi."
Vương Tử Dị không có phản ứng, lại tiếp tục tự thoại tự thuyết :"Biết rõ nam nhân không thể mang thai, nên muốn bắn ở bên trong cậu."
Thái Từ Khôn đảo hai mắt, chẳng muốn tiếp lời Vương Tử Dị, đẩy Vương Tử Dị ra, đi phòng tắm rửa sạch.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip