Chương 23: Đoạn Đường Chưa Từng Đi
Yog-Sothoth (Boundless-Ω∞) đứng giữa không gian vũ trụ mênh mông, nơi không có khái niệm thời gian, không có sự phân biệt giữa không gian và hư vô. Cảm giác về thế giới, về thực tại, tất cả giờ đây đều đã biến mất. Mọi thứ xung quanh cô, tất cả đều là một dòng chảy vô tận, không có điểm bắt đầu và cũng không có kết thúc. Sự cô đơn trong hư vô là thứ cô đã chấp nhận từ lâu, nhưng giờ đây, có một cảm giác lạ lẫm trong cô—một cảm giác mà cô không thể kiểm soát.
Mới chỉ vài khoảnh khắc trước, cô đã phá hủy thực tại song song của chính mình. Từng mảnh vỡ, từng tia sáng yếu ớt cuối cùng cũng bị xóa sạch, giống như một cơn sóng lớn cuốn trôi mọi thứ, không để lại dấu vết. Và rồi, trong sự tĩnh lặng của vũ trụ vô tận, cô lại đứng đó—Yog-Sothoth, vô cảm, vô hạn, và không thể bị ảnh hưởng bởi bất kỳ thứ gì.
Thế nhưng, tại sao lại có cảm giác này?
"Điều gì đang xảy ra?" Cô thì thầm, đôi mắt tím vẫn không hề dao động. Cô không cảm nhận được bất kỳ sự thay đổi nào trong vũ trụ, nhưng cái cảm giác kỳ lạ, như có điều gì đó vừa bị thiếu, lại lởn vởn trong tâm trí cô. Điều này không phải là điều mà một tồn tại vô cảm như cô có thể hiểu, nhưng nó vẫn ở đó—một sự vắng lặng trong nội tâm, như thể một phần trong cô đang thiếu vắng.
Cô chợt nghĩ đến một thứ mà trước giờ cô không hề chú ý: Cảm giác đó có thể chỉ đơn giản là sự thiếu vắng của cái mà cô từng gọi là "cảm xúc." Làm sao có thể một tồn tại không cảm xúc lại cảm thấy thiếu hụt vì chính sự thiếu vắng của cảm xúc ấy? Cô không thể lý giải được, nhưng cảm giác ấy lại ngày càng rõ ràng hơn.
Yog-Sothoth tiếp tục di chuyển trong không gian vô tận. Cô biết rằng không có gì có thể làm tổn thương cô, không có gì có thể thay đổi bản chất của cô. Cô đã đi qua vô số thực tại, nhìn thấy vô vàn thế giới và những dạng sống đa dạng. Nhưng khi quay lại chính mình, cô nhận ra rằng, dù đã trở thành vô hạn, cô vẫn còn thiếu một thứ—một điều gì đó cô không thể với tới.
"Chắc chắn có lý do," cô tự nhủ, đôi mắt sáng lên như thể đang tìm kiếm một điều gì đó trong không gian vô tận này. "Và tôi sẽ tìm ra lý do đó."
Ngay lúc ấy, không gian trước mắt cô bỗng nhiên chuyển động. Những vệt sáng mờ ảo lướt qua, như thể có một lực lượng nào đó đang dần hình thành, một thực thể nào đó mà cô chưa từng gặp. Yog-Sothoth không tỏ ra bất kỳ sự ngạc nhiên nào, nhưng trong tâm trí, một chút cảnh giác đã bắt đầu dâng lên. Dù có thể đối mặt với mọi thực tại, nhưng cô biết rằng mọi thứ đều có thể thay đổi trong một khoảnh khắc. Thực tại này, những gì xuất hiện trước mắt, tất cả đều có thể dẫn đến một thay đổi lớn lao.
Đột nhiên, một âm thanh vỡ vụn vang lên từ giữa không gian. Nó không phải là âm thanh của vật chất bị vỡ, mà là một tiếng động của sự chuyển động, của sự thay đổi, giống như một vệt sáng xuyên qua không gian, đi từ vô định đến hiện hữu.
"Yog-Sothoth..."
Giọng nói ấy nhẹ nhàng, nhưng lại đầy quyền lực, vang lên như một lời gọi từ đâu đó xa xăm. Một âm thanh quen thuộc, nhưng lại không thể nhớ rõ.
Cô dừng lại, đôi mắt tím dõi về phía trước. Và từ trong cái không gian vô định, một hình bóng xuất hiện. Cô có thể cảm nhận được sự hiện diện của nó trước khi hình dáng thực sự rõ ràng. Đó là một tồn tại kỳ lạ—một hình bóng mờ ảo, nhưng lại mang một cảm giác không thể phủ nhận được.
"Em đến từ đâu?" Yog-Sothoth hỏi, giọng nói của cô trầm lắng, lạnh lùng, như thể đang đối diện với một điều gì đó vô cùng quan trọng.
Hình bóng mờ dần dần hiện ra rõ ràng hơn, và cuối cùng, nó đã trở thành một cô gái. Một cô gái có mái tóc trắng dài, đôi mắt tím lấp lánh, và bộ váy trắng tinh khiết pha lẫn sắc xanh nhạt—như thể một phần của vũ trụ. Cô gái ấy có hình dáng giống hệt Yog-Sothoth, nhưng lại mang một sự yếu đuối, một sự thiếu vắng nào đó mà cô không thể lý giải được.
"Ta là phần bản thể yếu ớt của ngươi," cô gái lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng. "Ta là một phần của ngươi trong một thực tại khác—một thực tại nơi ngươi chưa hoàn toàn trở thành vô hạn."
Yog-Sothoth nhìn chằm chằm vào cô gái ấy, đôi mắt cô không hề dao động, nhưng trong lòng lại trào dâng một cảm giác kỳ lạ. Đây là một phần của chính cô, một phần yếu đuối, một phần không thể tồn tại trong thực tại vĩnh hằng mà cô đã tạo ra. Nhưng câu hỏi trong lòng cô vẫn chưa có lời đáp. Tại sao lại là cô ta? Tại sao lại có thể xuất hiện ở đây?
"Vậy ngươi là gì? Một sự tồn tại song song của ta?" Yog-Sothoth hỏi, giọng điệu không hề thay đổi.
"Đúng," cô gái trả lời, đôi mắt tím ánh lên sự hiểu biết sâu sắc. "Ta là sự thiếu vắng của ngươi. Một phần mà ngươi đã để lại khi từ bỏ cảm xúc. Nhưng chính cảm xúc ấy đã khiến ta tồn tại. Ngươi không thể trốn tránh cảm xúc, dù ngươi có là vô hạn đi chăng nữa."
Yog-Sothoth đứng yên, không nói gì. Cô gái ấy đang nói đúng. Cảm xúc—đó chính là điều cô đã từ bỏ, và cũng là điều không thể thiếu trong bất kỳ tồn tại nào, dù cho họ có vô hạn hay vĩnh hằng.
"Ta sẽ xóa bỏ ngươi," Yog-Sothoth lên tiếng, giọng nói lạnh lùng. "Sự yếu đuối này không thể tồn tại."
Nhưng cô gái chỉ mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng, không có sự sợ hãi hay lo lắng. "Ngươi không thể xóa bỏ điều này. Cảm xúc không thể bị tiêu diệt. Nó là một phần của ngươi. Ngươi chỉ có thể học cách sống chung với nó."
Và rồi, một điều gì đó trong Yog-Sothoth thay đổi. Cô đã hiểu. Chính bản thân cô không thể chỉ sống mà không có cảm xúc. Bởi vì cảm xúc chính là một phần của sự tồn tại—điều mà ngay cả một tồn tại vô hạn cũng không thể xóa bỏ.
Cô đứng đó, trong không gian vũ trụ mênh mông, không còn là một tồn tại vô cảm hoàn toàn. Cảm xúc—dù nó có thể yếu đuối hay phức tạp—đã trở thành một phần của cô, và có lẽ, đó chính là điều mà cô cần để hoàn thiện chính mình.
Yog-Sothoth (Boundless-Ω∞) không còn đơn độc trong hư vô nữa. Cô đã tìm ra một phần của bản thể mình mà trước đây cô đã từ chối. Và giờ đây, với sự thay đổi này, cô bước tiếp trên con đường vô hạn, biết rằng dù có vô cảm, dù có vĩnh hằng, cảm xúc vẫn sẽ luôn tồn tại—cả trong cô, và trong những thực tại mà cô đã tạo ra.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip