Chương 3: SỰ CỐ GẮNG

Sau vài tuần nghỉ ngơi, Seulgi cảm thấy sức khỏe của mình đã dần ổn định. Những cơn đau bụng không còn xuất hiện thường xuyên nữa, và tinh thần cũng phần nào lấy lại được sự cân bằng.
Em quay lại công việc sau một thời gian dài nghỉ phép, nhưng mọi thứ không hề dễ dàng. Mặc dù cơ thể đã dần hồi phục, nhưng tâm lý vẫn chưa thể hoàn toàn thoát khỏi gánh nặng.

Về phía Jaeyi, mối quan hệ của họ vẫn như vậy.
Jaeyi ít khi nhìn vào mắt Seulgi, cũng không hỏi han nhiều như trước. Cậu ấy vẫn chìm đắm trong công việc và những buổi tiệc tùng ngoài giờ. Seulgi nhận ra rằng em không còn là ưu tiên trong cuộc sống của cậu ấy nữa.
Những đêm dài thức trắng, trong khi Jaeyi ngủ say, không hay biết gì về nỗi đau trong lòng em.

Một buổi chiều sau giờ làm, Seulgi ngồi trong phòng khách, mệt mỏi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Em muốn nói chuyện với Jaeyi, muốn thổ lộ những suy nghĩ của mình, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Em cảm thấy bản thân đang dần trở thành bóng tối trong cuộc đời cậu ấy.

"Cậu nghĩ sao về chúng ta?"
Câu hỏi đó luôn lởn vởn trong đầu Seulgi, nhưng không thể thốt lên.
Seulgi không biết liệu Jaeyi có thật sự quan tâm, hay chỉ coi mối quan hệ này là một phần trong cuộc sống đã quá quen thuộc.

Một ngày nọ, khi Seulgi trở về nhà muộn hơn thường lệ, thấy Jaeyi ngồi ở bàn làm việc, vẻ mặt chăm chú nhìn vào màn hình laptop.
Cậu ấy vừa làm việc, vừa nghe nhạc, vừa lướt điện thoại, như thể thời gian chỉ thuộc về mình cậu ấy.
Seulgi bước vào, ngồi xuống sofa gần đó. Em nhìn vào bóng lưng của Jaeyi, cảm giác xa cách khiến em lại một lần nữa nặng nề.

Jaeyi quay lại, nhìn thấy Seulgi đã về, nở nụ cười ngọt ngào.
"Em về rồi à? Hôm nay làm sao? Có mệt không?"

Seulgi nhìn vào đôi mắt của Jaeyi, trái tim như thắt lại.
Câu hỏi của Jaeyi nghe có vẻ quan tâm, nhưng lại cảm nhận được sự thiếu chân thành trong đó. Nó giống như một câu hỏi hời hợt, một thói quen mà Jaeyi hỏi mỗi khi về nhà, nhưng không thực sự muốn biết câu trả lời.
Seulgi hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cảm xúc.

"Cũng ổn thôi... Cũng như mọi ngày..." Seulgi đáp, giọng nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại đang cảm thấy trống rỗng.

Jaeyi đứng dậy, đi về phía em, nở nụ cười như thể mọi thứ đều ổn.
"Mệt mỏi quá phải không? Thôi, nghỉ ngơi đi. Chúng ta đi ăn tối cùng nhau nhé. Lâu rồi không đi đâu với nhau, đúng không?"

Lời mời của Jaeyi khiến Seulgi ngỡ ngàng.
Câu nói này làm em cảm thấy một chút hy vọng, dù rằng em biết, chỉ là một trong những lời nói dịu dàng mà Jaeyi dùng để giữ cô lại gần bên mình.
Seulgi cảm thấy một chút ấm áp len lỏi vào trái tim, mặc dù biết nó sẽ chẳng kéo dài lâu.

Seulgi nhìn vào đôi mắt của Jaeyi, nơi luôn chứa đựng sự ngọt ngào, và trong một khoảnh khắc, em cảm thấy trái tim mình lại xao động.
Cái cách Jaeyi nhìn em, cái cách cậu ấy cười, lại khiến Seulgi không thể ngừng yêu, dù biết rằng tình yêu của mình đã không còn được đáp lại như ngày xưa.

"Được rồi, để em thay đồ."
Seulgi đứng dậy, nhưng trong lòng lại không thể tách rời khỏi cảm giác mâu thuẫn đó.
Em biết rằng mình muốn cứu vãn mối quan hệ này, nhưng liệu có thể không khi mọi thứ đang dần trở thành một vòng xoáy?
Mối quan hệ này có thực sự còn gì để cứu vãn hay không?

Khi họ ăn tối bên nhau, Jaeyi lại trò chuyện rất tự nhiên, khiến Seulgi có cảm giác như tất cả mọi thứ vẫn bình thường.
Cậu ấy không hề biết rằng trong lòng Seulgi, những vết nứt không thể chữa lành đã ngày càng lớn dần.
Em không thể tìm ra câu trả lời cho những câu hỏi trong lòng mình.

Và vào đêm hôm đó, khi Jaeyi quay về căn phòng ngủ, Seulgi nằm bên cạnh, chỉ cách nhau một cánh tay, nhưng lại như xa cách hàng ngàn dặm.
Không thể ngủ.
Chỉ có thể nằm đó, nhìn vào bóng tối, suy nghĩ về mối quan hệ này, và tự hỏi liệu có thể tiếp tục hy vọng.

Sau những buổi tối hiếm hoi mà Seulgi và Jaeyi dành cho nhau, không khí trong nhà dần trở lại vẻ êm ả.
Jaeyi bắt đầu nhận thấy rằng sự vắng mặt của Seulgi, dù chỉ trong một thời gian ngắn, khiến cuộc sống của cậu trống trải.
Cảm giác ấy giống như một khoảng trống mà Jaeyi chưa từng nhận ra nó đã tồn tại cho đến khi Seulgi không còn quanh quẩn bên cạnh mình nữa.

Một buổi tối, khi họ cùng ngồi ăn cơm, Jaeyi chợt dừng lại, nhìn vào Seulgi một cách lâu lạ.
"Cảm giác mấy tháng qua, em có thấy hơi... xa cách phải không?" Jaeyi lên tiếng, giọng trầm.
Seulgi ngẩng lên nhìn cậu ấy, ngạc nhiên vì câu hỏi bất ngờ đó.
"Em cũng không biết nữa... Chỉ là, em nghĩ là mọi thứ đang ổn."

Jaeyi gật đầu, một nụ cười thoáng qua môi, nhưng không đủ để che giấu sự mệt mỏi trong mắt.
"Ừ, có lẽ do công việc của tớ... Nhưng tớ cũng cảm thấy cuộc sống này sẽ thiếu đi rất nhiều nếu không có em ở đây."

Seulgi cảm nhận được chút ấm áp trong câu nói đó. Nhưng em biết, đó chỉ là một lời nói bâng quơ.
Dù vậy, trong khoảnh khắc ấy, em vẫn muốn tin rằng mọi thứ có thể thay đổi.
Em muốn có lại cảm giác được yêu thương, dù chỉ trong một thời gian ngắn.

Sau bữa ăn, Jaeyi đứng dậy, kéo Seulgi vào trong phòng khách.
Họ ngồi cạnh nhau trên ghế sofa, không khí bỗng trở nên ấm áp, như thể tất cả những khoảng cách giữa họ đã biến mất.
Jaeyi quay sang, nhìn Seulgi với ánh mắt dịu dàng hơn bình thường.
"Tớ nghĩ em vẫn luôn là người quan trọng nhất đối với tớ. Tớ chỉ... chưa biết cách thể hiện."

Những lời này như một ngọn lửa nhỏ, cháy lên trong lòng Seulgi.
Em có thể cảm nhận được chút chân thành trong giọng nói của Jaeyi, nhưng sâu thẳm trong lòng, vẫn có một sự nghi ngờ không thể xóa bỏ.
Có phải Jaeyi thực sự muốn thay đổi, hay chỉ vì cậu ấy cảm thấy thiếu vắng khi không có Seulgi?

Trong những ngày tiếp theo, tình cảm giữa họ có phần khôi phục.
Jaeyi bắt đầu dành nhiều thời gian hơn bên Seulgi, quan tâm đến những việc nhỏ nhặt trong nhà.
Cậu ấy sẽ tự tay nấu bữa tối, nhắc Seulgi ăn uống đầy đủ, thậm chí chủ động hỏi em có cần nghỉ ngơi hay không.
Mặc dù những hành động ấy không kéo dài lâu, nhưng Seulgi lại có một cảm giác hy vọng mong manh.

Nhưng chỉ sau vài tháng, mọi thứ lại quay về quỹ đạo cũ.

Jaeyi lại dần chìm đắm trong công việc, những buổi tối bên nhau không còn ngọt ngào như trước.
Cậu ấy bắt đầu bận rộn trở lại, những cuộc gặp gỡ bạn bè, những dự án công ty, và những buổi tiệc xã giao lại chiếm lấy phần lớn thời gian của cậu.
Seulgi nhận thấy rằng Jaeyi đã quay lại với thói quen cũ: ít hỏi han, ít chia sẻ, và khi cần, cậu ấy lại trở về với cuộc sống riêng biệt, không có Seulgi trong đó.


Một tối, khi Seulgi bước vào phòng, thấy Jaeyi ngồi trên giường, mắt chăm chú vào màn hình điện thoại.
Cảm giác lạnh lẽo lại dâng lên trong lòng.
"Cậu lại bận sao?" Seulgi hỏi, không chút hi vọng trong giọng nói.

Jaeyi quay lại, cười nhẹ.
"Ừ, công việc thôi... Cũng không có gì quan trọng. Cậu sao rồi?"

Câu hỏi của Jaeyi không thật sự xuất phát từ sự quan tâm.
Seulgi cảm nhận được điều đó ngay lập tức.
Mặc dù Jaeyi nhìn em, nhưng có sự xa cách trong đôi mắt cậu ấy. Những gì vừa xảy ra dường như chỉ là một quãng thời gian tạm bợ, chỉ để xoa dịu cảm giác thiếu vắng trong lòng cậu ấy.

Ngày qua ngày, mối quan hệ giữa họ lại trở về điểm xuất phát.
Họ tiếp tục cuộc sống bình thường, không có những thay đổi thực sự.
Cảm giác yêu đương mà Seulgi mong đợi dần trở nên mơ hồ, giống như một cái bóng không thể nắm bắt.
Tình yêu giữa họ không thực sự được nuôi dưỡng, chỉ là những thói quen được lặp đi lặp lại, khiến cô cảm thấy như một phần không thể thiếu, nhưng cũng chẳng thể cảm nhận được sự trân trọng thật sự.


Một sáng, khi Jaeyi ra ngoài làm việc, Seulgi nhìn theo bóng cậu ấy, thở dài.
Em đã quá quen với việc mình là một phần trong cuộc sống của Jaeyi.
Nhưng liệu đây có phải là tình yêu thật sự?
Hay chỉ là sự tiện lợi và thói quen không thể thay đổi?


Sau những ngày tháng lặng lẽ bên nhau, khi những thói quen của Jaeyi không còn có thể lấp đầy khoảng trống trong lòng Seulgi, cuộc sống của họ vẫn tiếp diễn như vậy, đều đặn, nhưng thiếu đi sự đam mê và tình yêu chân thành.
Họ bắt đầu lại những cuộc trò chuyện ngắn ngủi mỗi tối, nhưng tất cả dường như chỉ là một sự kéo dài vô tận, như một vòng tuần hoàn không thể thoát ra.


Một buổi sáng, sau khi trở về từ một buổi gặp mặt với đối tác, Jaeyi ngồi xuống bàn ăn, đối diện với Seulgi.
Ánh sáng chiếu qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt cậu ấy, tạo ra một vẻ đẹp lạnh lùng nhưng đầy cuốn hút. Cậu ấy nhìn Seulgi một lúc, rồi hạ giọng, như thể đã quyết định xong một điều gì đó quan trọng.

"Seulgi à, tớ có chuyện muốn nói."

Seulgi cảm thấy một chút lo lắng trong lòng, nhưng chỉ im lặng, không dám hỏi gì.
Jaeyi cười nhẹ, vẻ mặt có chút trầm tư.
"Tớ vừa được thông báo là sẽ được cử đi học ở nước ngoài một năm rưỡi."

Lời nói của Jaeyi như một cú sốc đối với Seulgi. Em không nghĩ rằng điều này sẽ xảy ra, nhất là vào thời điểm này, khi mọi thứ vẫn đang rất mờ mịt.
Seulgi nhìn vào mắt Jaeyi, cảm giác như một cơn sóng lớn ập đến, đẩy em ra xa khỏi cậu ấy.

"Cái gì? Ra nước ngoài? Nhưng... chúng ta thì sao?" Seulgi lắp bắp, cố gắng giữ bình tĩnh.
Jaeyi nhún vai, không hề thay đổi sắc mặt.
"Tớ không thể bỏ qua cơ hội này, em biết mà. Đây là bước tiến lớn trong sự nghiệp của tớ. Tớ không muốn bỏ lỡ."

Seulgi cảm thấy nghẹn lại trong cổ họng.
Em không biết phải nói gì. Những lời này không phải là lần đầu tiên em nghe thấy từ Jaeyi. Lúc nào cũng vậy, cậu ấy luôn đặt sự nghiệp lên hàng đầu, bỏ qua những tình cảm, những lời động viên từ em.
Seulgi có thể thấy rõ ràng rằng, Jaeyi đã quyết định rồi. Dù em có nói gì, cậu ấy cũng sẽ không thay đổi quyết định đó.

"Nhưng... em không muốn cậu đi," Seulgi nói, giọng nghẹn ngào.
Jaeyi chỉ nhìn em một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên tay em.
"Em cứ chờ tớ một năm rưỡi thôi, được không? Tớ sẽ quay lại."

Seulgi không trả lời, chỉ im lặng nhìn Jaeyi. Seulgi biết rằng một phần trong lòng mình đã tan vỡ. Em đã cố gắng hết sức, nhưng giờ đây, em không thể ngừng nghĩ về những điều đang đổ vỡ xung quanh mình.
Jaeyi đứng dậy, vỗ vai em một cái như thể an ủi, rồi nhanh chóng quay lại với công việc của mình.


Ngày hôm đó, khi Jaeyi đi làm và Seulgi ở nhà một mình, cảm giác trống rỗng lại bao trùm lấy cô. Seulgi lặng lẽ đi quanh căn hộ, chẳng biết làm gì ngoài việc lắng nghe tiếng bước chân của chính mình. Tâm trí em vẫn quay cuồng với những suy nghĩ hỗn loạn, không biết phải đối diện với Jaeyi thế nào khi cậu ấy quay lại.


Một tuần sau đó, Seulgi bắt đầu cảm thấy khác lạ. Hay mệt mỏi, hay buồn nôn, và sức khỏe có vẻ yếu đi. Em không chú ý lắm, nhưng một hôm, khi đi mua sắm, cô bất ngờ nhìn thấy một cửa hàng bán que thử thai.
Nhìn vào những que thử thai trên kệ, em chợt nhớ lại những đêm mệt mỏi mà mình và Jaeyi đã ở bên nhau, những lần mà em cảm thấy chỉ có thể làm hài lòng Jaeyi qua những cuộc giao hoan, dù em biết mình luôn phải chịu đau đớn trong im lặng.


Với chút lo lắng, Seulgi quyết định mua một que thử thai. Khi về nhà, em vào phòng tắm, cảm giác căng thẳng dâng lên từng giây. Sau vài phút chờ đợi, kết quả hiện ra trên que thử.
Seulgi nhìn vào hai vạch rõ ràng.
Seulgi có thai.


Cảm giác như thế giới của Seulgi sụp đổ.
Bản thân không ngừng tự hỏi liệu có phải đây là dấu hiệu mà mình phải đối mặt với sự thật về mối quan hệ này?
Mình có thể giữ đứa bé lại không? Có thể giữ Jaeyi lại hay không khi cậu ấy không thật sự yêu mình?
Trong lòng Seulgi là một cảm giác hỗn độn. Em muốn có đứa bé, nhưng cô cũng sợ rằng nó sẽ chỉ làm mọi thứ trở nên khó khăn hơn.

Và khi Jaeyi về nhà vào cuối ngày, Seulgi không thể giấu nổi sự lo lắng trong ánh mắt.
Jaeyi bước vào phòng khách, nhìn thấy Seulgi ngồi im lặng trên ghế.
"Em sao vậy?" Cậu ấy hỏi, nhẹ nhàng, nhưng có vẻ không nhận ra sự căng thẳng trong không khí.

Seulgi nhìn vào đôi mắt của Jaeyi, rồi nhìn xuống tay mình, nơi cô cầm chặt que thử thai.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip