Chương 4: TƯƠNG LAI CỦA CẬU - TRÁCH NHIỆM CỦA TỚ

Ngày tiễn Jaeyi ra sân bay, Seulgi cảm thấy như cả thế giới đang thu nhỏ lại. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý cho sự ra đi của Jaeyi, nhưng khi đứng đó, nhìn cậu ấy chuẩn bị lên máy bay, lòng Seulgi lại tràn ngập những cảm xúc mà chính mình không thể diễn tả thành lời.

Jaeyi mặc một bộ đồ công sở nhẹ nhàng, mái tóc dài buông lơi, ánh mắt sáng rực với những hy vọng về một tương lai mới, một cơ hội mà cậu ấy đã chờ đợi suốt bao lâu.
Jaeyi quay sang Seulgi, cười với một nụ cười tươi tắn, như thể chẳng có gì phải lo lắng.
"Tớ sẽ gọi cho em thường xuyên. Chờ tớ nhé, một năm rưỡi thôi, em sẽ không phải chờ lâu đâu."

Seulgi gật đầu, nhưng trong lòng lại đang vỡ nát. Em đã có thể nói ra sự thật, nói cho Jaeyi biết rằng họ sắp có một đứa bé, nhưng ánh mắt hy vọng của Jaeyi đã khiến em nuốt lại tất cả, giấu kín nỗi lo sợ, giấu kín cả sự yếu đuối và thất vọng trong lòng.
Seulgi chỉ im lặng, mỉm cười yếu ớt, rồi lặng lẽ dõi theo Jaeyi bước vào khu vực kiểm tra an ninh, và hình bóng của cậu ấy khuất dần khỏi tầm mắt.


Mọi thứ trở nên trống vắng một cách khó tả. Khi Seulgi quay lại căn hộ nhỏ của họ, không gian trở nên im ắng một cách lạ lùng. Em không còn nghe thấy tiếng nói, không còn cảm nhận sự hiện diện của Jaeyi. Mọi thứ đều trở lại như trước khi họ gặp nhau, nhưng lần này là một sự trống rỗng khôn cùng.

Seulgi ngồi xuống chiếc ghế salon, đưa tay lên vuốt ve bụng, nơi đang mang trong mình đứa bé mà bản thân em chưa biết phải đối mặt như thế nào. Em đã không thể nói cho Jaeyi nghe về điều này. Em không thể làm thế, vì sợ rằng điều đó sẽ khiến Jaeyi quay đi, sẽ khiến mối quan hệ của họ hoàn toàn đổ vỡ.


Những ngày sau đó, Seulgi chỉ có thể dựa vào công việc và những thói quen cũ để sống qua ngày. Em chăm sóc nhà cửa, làm việc hết mình, cố gắng không để suy nghĩ về Jaeyi và những điều đang dần dần trở nên mờ mịt trong cuộc sống của mình.
Cảm giác trống vắng cứ bủa vây, càng lúc càng mạnh mẽ hơn. Seulgi bắt đầu cảm thấy không thể chống lại cảm giác cô đơn đó nữa. Muốn tìm sự an ủi, nhưng mọi thứ đều chỉ là những khoảnh khắc tạm bợ. Đêm về, khi một mình trong căn phòng lạnh lẽo, lại cảm thấy nỗi nhớ Jaeyi như một vết cắt trong lòng, đau nhói từng lúc.


Những tuần tiếp theo, Seulgi sống trong một sự lơ đãng. Mặc dù bản thân vẫn giữ liên lạc với Jaeyi qua những cuộc gọi video ngắn ngủi, nhưng em cảm nhận rõ sự xa cách trong từng cuộc trò chuyện. Jaeyi có vẻ rất bận rộn, nhưng dường như vẫn dành thời gian để gọi cho mình. Tuy nhiên, Seulgi biết rằng tất cả chỉ là những lời nói xã giao. Những cuộc trò chuyện ấy không đủ để lấp đầy khoảng trống mà Jaeyi để lại.
Em có thể nghe thấy sự hối hả trong giọng nói của Jaeyi, có thể cảm nhận được ánh mắt đăm chiêu của cậu ấy khi nói về công việc và các mối quan hệ mới, nhưng chưa bao giờ có câu hỏi về Seulgi, về những gì em ấy đang trải qua.


Một buổi sáng, khi Seulgi đang chuẩn bị đi làm, em bỗng cảm thấy buồn nôn và chóng mặt. Vội vàng vào phòng tắm. Mọi thứ dường như trở nên mơ hồ, rồi em nhìn vào chiếc gương.
Seulgi không thể không nghĩ về Jaeyi trong khoảnh khắc này, nhưng bản thân cũng cảm nhận rõ rằng, dù em có thể cầm cự được, nhưng làm thế nào để tiếp tục đối mặt với tương lai này?


Cuộc sống vẫn tiếp diễn, nhưng với Seulgi, những ngày tháng này trở thành những giây phút giằng co giữa hy vọng và thất vọng. Cô không biết phải làm gì với đứa bé trong bụng mình, cũng không biết phải đối diện với Jaeyi như thế nào khi cậu ấy quay lại sau một năm rưỡi.

Mấy tuần đầu tiên sau khi Jaeyi rời đi, mọi thứ trở nên mơ hồ và khó khăn đối với Seulgi. Em đã cố gắng giữ cho cuộc sống của mình ổn định, nhưng sự thật là mỗi ngày trôi qua, lại càng cảm thấy mệt mỏi hơn.
Bụng em đã bắt đầu có dấu hiệu thay đổi, những cơn ốm nghén kéo dài, mỗi buổi sáng khi thức dậy, cảm giác buồn nôn cứ đeo bám, chẳng thể nào dứt. Những lần Seulgi vào phòng tắm chỉ để nôn ọe, không một ai bên cạnh để vỗ về, chẳng có ai đỡ đần cho em những lúc yếu ớt ấy. Mỗi lần nhìn vào gương, chỉ thấy một người phụ nữ lạ, đầy lo lắng và sợ hãi.

Seulgi đã cố gắng tự thuyết phục mình rằng mình có thể làm được. Nhưng đôi khi, khi đặt tay lên bụng mình, Seulgi lại cảm thấy mệt mỏi và bất lực.
Em không hề muốn bỏ đứa bé, nhưng mọi thứ thật sự quá sức đối với một người phụ nữ cô độc. Không có ai ở bên chia sẻ, không có ai để hỏi han về những gì mà em đang trải qua.
Jaeyi ở xa, không một lần hỏi thăm về sức khỏe của em, về những điều mà Seulgi đang trải qua. Em biết Jaeyi bận rộn, nhưng trong những khoảnh khắc yếu đuối ấy, Seulgi không thể không cảm thấy cô đơn.
Những buổi tối, khi mọi thứ xung quanh im lặng, Seulgi ngồi một mình trong căn phòng lạnh, chỉ có tiếng thở dài là bạn đồng hành duy nhất.


Dù vậy, Seulgi vẫn cố gắng giữ thói quen. Em vẫn làm việc, vẫn đi làm mỗi ngày, nhưng sức khỏe càng ngày càng yếu đi. Những cơn mệt mỏi cứ kéo dài, nhưng em không dám ngừng lại. Dù sao, em không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục.

Công việc dần trở nên nặng nề hơn. Mỗi lần đứng lâu, chân lại đau, lưng căng lên, cơ thể mệt mỏi. Em lại không có ai để nói về tình trạng của mình. Ngay cả khi bản thân cảm thấy chóng mặt, hay có những cơn đau bụng bất ngờ, Seulgi chỉ có thể âm thầm chịu đựng, cắn răng mà đi qua từng ngày.
Những tháng đầu của thai kỳ, cơ thể Seulgi chưa kịp thích nghi với sự thay đổi, lại thêm việc thiếu thốn sự hỗ trợ, phải đối mặt với mọi thứ một mình.


Seulgi từng nghĩ rằng mình sẽ có thể làm mẹ một cách nhẹ nhàng, rằng cô sẽ có một gia đình với Jaeyi, nhưng giờ đây, mọi thứ trở nên quá nặng nề.
Nhìn những người mẹ khác, với gia đình bên cạnh chăm sóc, nhìn họ chăm sóc đứa con mình một cách nhẹ nhàng, đầy yêu thương. Còn mình, Seulgi chỉ có thể tự mình đối mặt với những khó khăn mà không dám mở lời với bất kỳ ai.


Một buổi chiều, khi đang làm việc, Seulgi cảm thấy một cơn đau nhói ở bụng. Vội vàng ngồi xuống, tay ôm lấy bụng mình. Cảm giác lo sợ bao trùm. Em lao ra ngoài và đến phòng khám, mong rằng mọi thứ sẽ ổn, nhưng khi bác sĩ kiểm tra, bà ấy chỉ có thể lắc đầu và khuyên em nghỉ ngơi.

"Em cần phải chú ý hơn, Seulgi. Mới đầu thai kỳ như vậy, cơ thể em không thể chịu được nhiều áp lực. Nếu không nghỉ ngơi, có thể ảnh hưởng đến thai nhi."

Lời bác sĩ làm Seulgi càng thêm hoang mang. Em không biết phải làm gì, bởi cuộc sống vẫn tiếp tục, công việc vẫn phải làm, tiền bạc vẫn phải kiếm. Những khó khăn cứ chồng chất lên nhau, không có điểm dừng. Nhưng tất cả em có thể làm là tự nhủ rằng mình phải chịu đựng, vì đứa bé trong bụng.


Tối về, khi ngồi một mình trong phòng, Seulgi bắt đầu khóc. Không phải vì yếu đuối, mà vì cảm thấy quá mệt mỏi. Em ước rằng Jaeyi có thể ở đây với mình, cùng mình vượt qua tất cả, nhưng em lại biết rằng mình chẳng thể nói cho Jaeyi biết, vì điều đó sẽ làm Jaeyi phải quay lại, phải đối mặt với một trách nhiệm mà cậu ấy không mong muốn.

Seulgi ôm bụng, tự nhủ rằng mình phải cố gắng vì đứa bé, nhưng làm sao có thể tiếp tục khi cảm giác trống vắng và cô đơn đè nặng lên trái tim mỗi ngày.


Một tuần sau, Seulgi quyết định quay lại bác sĩ để theo dõi sức khỏe, vẫn giấu kín mọi thứ. Không dám nói với bất kỳ ai về tình trạng của mình. Những ngày tháng trôi qua, Seulgi dần mất đi sức sống, mỗi ngày giống như một cuộc chiến mà em phải tự chiến đấu một mình. Em cảm nhận rõ sự thay đổi trong cơ thể, nhưng không thể nào ngừng lại.
Seulgi không thể ngừng nghĩ về Jaeyi, về việc nếu cậu ấy biết, liệu mọi thứ có thay đổi không?

Mùa đông năm đó, trời lạnh đến cắt da cắt thịt, nhưng với Seulgi, cảm giác lạnh lẽo không phải chỉ đến từ thời tiết. Em cảm thấy như thể mình đang sống trong một thế giới không có ai. Mọi thứ dường như đều dừng lại, dù bên ngoài, những cơn gió vẫn vù vù thổi qua những con phố, không có gì thay đổi.
Seulgi vẫn làm việc chăm chỉ mỗi ngày, nhưng cơ thể không còn đủ sức chịu đựng. Những cơn buồn nôn vẫn ám ảnh, và cơn đau nhức trong người khiến đôi khi không thể nào đứng vững.

Bụng Seulgi bắt đầu lớn dần, những động tác mệt mỏi khiến em càng thêm nặng nề. Vào mỗi sáng sớm, khi thức dậy, cảm giác kiệt sức kéo dài suốt cả ngày. Dù đã có một căn phòng ấm áp, nhưng trong lòng Seulgi lại luôn lạnh lẽo.

Những cuộc gọi video từ Jaeyi mỗi tuần chỉ càng làm Seulgi thêm đau lòng. Jaeyi dường như không hề nhận ra rằng em đang mang thai, và Seulgi lại không có can đảm để nói với Jaeyi rằng mình đã có một đứa con trong bụng. Chỉ cười nhẹ, đáp lại những câu hỏi xã giao của Jaeyi, nhưng trong lòng, cảm thấy sự xa cách ngày càng sâu sắc.

Mặc dù đã cố gắng kiên trì trong suốt những tháng qua, nhưng cơ thể đã bắt đầu quá tải. Những cơn đau thắt bụng liên tục, sự mệt mỏi kéo dài khiến em không thể tập trung vào công việc. Mỗi buổi sáng, Seulgi thức dậy với cảm giác nặng nề, như thể cả cơ thể đang chống lại cô, đứa bé trong bụng dường như đang đẩy em đến giới hạn.

Một buổi chiều, sau khi có cuộc gặp với bác sĩ, Seulgi quyết định phải nghỉ việc để dưỡng thai. Bác sĩ đã cảnh báo rằng nếu em tiếp tục làm việc căng thẳng, sẽ có nguy cơ ảnh hưởng đến sức khỏe của cả mẹ và con. "Em cần phải nghỉ ngơi, Seulgi. Em đã không nghe lời tôi trong suốt thời gian qua, giờ là lúc em phải chú ý đến bản thân."

Những lời nói của bác sĩ như một lời thức tỉnh, nhưng Seulgi lại cảm thấy sợ hãi. Em sẽ làm gì nếu nghỉ việc? Ai sẽ chăm sóc cho em và đứa bé nếu không còn thu nhập? Nhưng trong một khoảnh khắc, em nhận ra rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, không sớm thì muộn, cơ thể sẽ không thể chịu đựng được nữa.

Seulgi quyết định tạm ngừng công việc, không phải vì muốn nghỉ ngơi, mà vì biết rằng nếu không làm vậy, em sẽ không thể bảo vệ đứa bé trong bụng mình.

Những lời của bác sĩ như đánh thức em khỏi mớ hỗn độn mà mình đã sống trong suốt những tháng qua. Không thể tiếp tục gồng mình chịu đựng. Mặc dù vẫn cảm thấy một chút lo lắng về tài chính và tương lai, Seulgi biết mình không còn lựa chọn nào khác.

Em đến công ty xin nghỉ thai sản sớm. Lúc này, Seulgi có thể cảm nhận rõ sự mệt mỏi từ từng bước đi, từ mỗi lần nói chuyện với cấp trên. Khi nghe Seulgi xin nghỉ việc, người quản lý nhìn em với vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng không còn hỏi thêm gì nhiều. Cô biết rằng Seulgi đã chịu đựng rất lâu rồi

Những ngày sau đó, Seulgi trở lại căn hộ nhỏ của mình. Không còn làm việc, nhưng lại cảm thấy mình không còn chỗ để trốn tránh. Mỗi ngày trôi qua, càng cảm thấy mệt mỏi hơn, không phải vì công việc hay cuộc sống, mà vì biết mình đang sống trong một mối quan hệ không còn an toàn.
Không biết phải làm gì với cuộc sống của mình, với đứa bé trong bụng, và với việc Jaeyi sắp quay lại. Những ngày ở nhà, không có ai bên cạnh, không có ai chăm sóc, không có ai nói rằng mọi thứ sẽ ổn.

Một tối, khi Seulgi đang ngồi một mình trên ghế sofa, nhận được một cuộc gọi từ Jaeyi. Không biết phải nói gì. Jaeyi hỏi thăm sức khỏe. Mỗi câu hỏi từ Jaeyi chỉ khiến Seulgi cảm thấy như bị bỏ lại sau, như thể em chỉ là một phần phụ trong cuộc đời Jaeyi.

"Cậu khỏe không?" Jaeyi hỏi qua điện thoại, giọng nhẹ nhàng.
"Tớ khỏe, cậu thì sao?" Seulgi đáp lại, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh.
"Tớ ổn. Cứ làm tốt công việc nhé, rồi tớ sẽ về sớm. Một năm rưỡi thôi."

Jaeyi không hề biết rằng trong một năm rưỡi đó, Seulgi sẽ phải sống với một đứa bé, phải đối mặt với việc trở thành mẹ đơn thân, phải chiến đấu với nỗi cô đơn trong từng ngày. Nhưng Seulgi chỉ có thể mỉm cười qua điện thoại, cố giấu đi những nỗi buồn mà cô không thể chia sẻ với ai.


Ngày qua ngày, Seulgi cứ sống như vậy. Em không nói ra sự thật, không muốn làm Jaeyi phải dừng lại giữa chừng, không dám để Jaeyi quay về. Em chấp nhận sự cô đơn, chấp nhận mọi thứ như một phần của cuộc sống.

Seulgi không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng ít nhất, em đã làm hết sức mình. Sẽ không để đứa bé phải chịu đựng như mình. Và dù có một mình, Seulgi biết rằng phải mạnh mẽ hơn, vì chính bản thân, vì đứa bé và vì những gì mình đã chọn lựa.


Cảm giác rảnh rỗi và lạ lẫm khi không còn phải đi làm nữa. Không biết phải làm gì với bản thân, cảm giác trống vắng càng thêm rõ rệt khi không còn công việc để chiếm lĩnh thời gian. Những ngày không có Jaeyi ở bên, không có bất kỳ ai hỏi han, chỉ có thể lẩn quẩn với những suy nghĩ của chính mình. Căn hộ yên tĩnh, chỉ có âm thanh của chiếc đồng hồ cũ kêu tích tắc, làm Seulgi càng thêm cảm giác cô đơn.

Không còn khả năng chịu đựng một mình. Mỗi khi ngồi yên tĩnh, em tự hỏi, liệu Jaeyi có quay lại? Liệu mọi chuyện có khác đi nếu em dũng cảm nói ra? Nhưng dù gì đi nữa, cũng không thể thay đổi quá khứ. Chỉ có thể nhìn về tương lai, nhưng tương lai thì quá mơ hồ.

Thỉnh thoảng, lại nhìn vào điện thoại, mong nhận được tin nhắn hay cuộc gọi từ Jaeyi. Nhưng mọi thứ đều trở nên mơ hồ và xa vời. Jaeyi dường như đã quá bận rộn với công việc ở nước ngoài, những cuộc gọi qua video ngày càng ít dần. Em không muốn làm phiền Jaeyi, nhưng đồng thời, trái tim lại khao khát có sự hiện diện của cậu ấy, một sự quan tâm dù là nhỏ nhoi. Nhưng Seulgi biết rõ, đó là một điều xa vời.

Những ngày đầu nghỉ thai sản, Seulgi dành phần lớn thời gian để nghỉ ngơi. Nằm trên giường, ôm bụng mình, cảm nhận từng chuyển động của đứa bé. Tuy nhiên, những cơn đau đầu, đau lưng càng trở nên tồi tệ hơn. Mỗi lần di chuyển, đều cảm thấy như cơ thể mình không còn là của mình nữa. Những tháng đầu thai kỳ đã quá mệt mỏi rồi, giờ đây, lại thêm những khó khăn trong việc giữ gìn sức khỏe.

Đặc biệt, Seulgi không dám nói với Jaeyi về những cơn đau mình phải chịu đựng. Em không muốn khiến Jaeyi lo lắng, không muốn làm bất cứ ai phải quan tâm quá nhiều. Em tự nhủ rằng mình sẽ ổn, rằng mình sẽ không làm phiền ai, nhưng mỗi ngày trôi qua, nỗi lo sợ về tương lai lại càng lớn dần trong tâm trí.

Một buổi chiều muộn, Seulgi ngồi một mình trên ghế sofa, tay nhẹ nhàng xoa bụng. Cảm giác mệt mỏi ập đến khiến em chẳng thể làm gì khác ngoài việc ngồi im lặng. Chợt điện thoại vang lên, là một cuộc gọi từ Jaeyi. Cô ngồi thẳng người, vội vàng nhận cuộc gọi, gương mặt lộ rõ sự mong đợi.

"Cậu ổn không?" Jaeyi hỏi ngay khi đầu dây bên kia được kết nối.

"Tớ ổn, cậu thì sao?" Seulgi trả lời, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

Jaeyi không nhận ra rằng em đang yếu đi từng ngày, nhưng Seulgi vẫn không muốn nói cho Jaeyi biết. Seulgi không muốn trở thành gánh nặng cho người yêu mình, dù trong lòng, sự cô đơn và nỗi lo lắng ngày càng đè nặng.

"Tớ sẽ về sớm thôi. Chỉ còn vài tháng nữa, em nhớ giữ sức khỏe nhé."

Câu nói của Jaeyi khiến Seulgi bất giác siết chặt tay lại. Muốn nói rằng em đang phải chịu đựng rất nhiều, rằng không thể làm điều này một mình. Nhưng thay vì vậy, em chỉ mỉm cười và trả lời:
"Tớ sẽ đợi cậu về."

Cái hẹn hò qua điện thoại này, cuộc sống đôi khi chỉ có những khoảng cách như thế. Seulgi cảm thấy một sự xa cách vô hình, dù Jaeyi luôn nói rằng cậu ấy sẽ về, nhưng trong lòng Seulgi, không thể không cảm thấy những tháng ngày dài đằng đẵng.

Ngày qua ngày, Seulgi tiếp tục nghỉ ngơi và chuẩn bị cho những tháng cuối thai kỳ. Mặc dù có những khoảnh khắc ngắn ngủi em cảm thấy được an ủi bởi những cuộc gọi hay tin nhắn từ Jaeyi, nhưng trong sâu thẳm trái tim, em biết rằng mọi thứ không thể nào trở lại như trước. Dù Seulgi rất muốn cảm thấy hạnh phúc với sự hiện diện của Jaeyi, nhưng chính sự cô đơn trong những tháng ngày dài này đã khiến em phải đối diện với bản thân và sự thật về mối quan hệ của họ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip