2

Một buổi chiều, Seohyun nhận được tin nhắn từ Yoona.

> Yoona: Em rảnh không? Chiều nay chị định đi thử vài món mới, có muốn đi cùng không?

Seohyun mỉm cười, vội vàng gõ câu trả lời.

> Seohyun: Dạ, em rảnh ạ. Em qua đón unnie nhé?

Yoona đồng ý, và Seohyun nhanh chóng sửa soạn, không giấu nổi niềm háo hức.

Khi Seohyun đến, Yoona đã đứng chờ trước cửa. Hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng đơn giản, nhưng chính sự giản dị ấy lại làm nổi bật lên vẻ đẹp tự nhiên và cuốn hút.

“Unnie đợi lâu chưa?” Seohyun hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh.

“Không lâu đâu. Em đến đúng giờ mà” Yoona mỉm cười, ánh mắt dịu dàng khiến Seohyun không khỏi lúng túng.

Cả hai cùng đến một nhà hàng nhỏ nằm trong con hẻm yên tĩnh. Yoona giới thiệu đây là nơi cô thường đến mỗi khi muốn thư giãn.

“Em thích không gian này không?” Yoona hỏi khi cả hai ngồi xuống bàn.

“Dạ, rất đẹp ạ. Nó giống như một nơi để trốn khỏi thế giới ồn ào vậy” Seohyun đáp, ánh mắt không rời khỏi Yoona.

Yoona gật đầu, nét mặt thoáng chút trầm tư. “Unnie cũng nghĩ vậy. Đôi khi, những nơi yên tĩnh thế này giúp mình suy nghĩ rõ ràng hơn.”

Khi thức ăn được mang ra, Seohyun nhận ra Yoona không chỉ giỏi diễn xuất mà còn có gu ẩm thực rất tinh tế. Yoona không ngừng gợi ý những món cô yêu thích, còn Seohyun thì chăm chú lắng nghe và thử từng món.

“Unnie nghĩ sao về việc thử nấu mấy món này ở nhà?” Seohyun hỏi, nửa đùa nửa thật.

“Ý hay đấy. Nhưng em phải giúp unnie đấy nhé, unnie không giỏi nấu ăn đâu” Yoona cười, ánh mắt lấp lánh vẻ tinh nghịch.

Seohyun bật cười, cảm thấy khoảng cách giữa họ dường như đã thu hẹp lại rất nhiều.

---
Sau bữa ăn, cả hai quyết định đi dạo quanh khu phố. Những ánh đèn đường mờ ảo và không khí se lạnh khiến không gian trở nên lãng mạn hơn.

“Yoona unnie…” Seohyun khẽ gọi, dừng bước.

“Gì vậy?” Yoona quay lại, ánh mắt dịu dàng như mọi khi.

Seohyun mím môi, cố gắng lấy hết can đảm để nói ra điều cô đã giữ kín trong lòng.

“Em… em muốn cảm ơn unnie. Vì luôn ở bên em, vì luôn quan tâm em như vậy.”

Yoona mỉm cười, đưa tay xoa nhẹ đầu Seohyun. “Ngốc, em không cần phải cảm ơn unnie đâu. Em cũng đã mang lại cho unnie rất nhiều niềm vui mà.”

---
Lời nói của Yoona làm tim Seohyun ấm áp, nhưng cũng khiến cô cảm thấy nặng lòng. Liệu những gì Yoona dành cho cô chỉ là tình cảm đơn thuần, hay còn điều gì sâu sắc hơn?

Đêm hôm đó, khi về đến nhà, Seohyun không thể ngừng suy nghĩ về Yoona. Những cảm xúc trong lòng cô ngày càng lớn dần, đến mức cô không thể phớt lờ được nữa.

Yoona… unnie có biết rằng em đã yêu unnie từ lâu không?

Nhưng Seohyun không dám nói ra, bởi cô sợ rằng nếu tình cảm ấy không được đáp lại, mối quan hệ giữa họ sẽ không bao giờ trở lại như trước đây.

Thời gian trôi qua, tình cảm của Seohyun dành cho Yoona ngày càng sâu sắc. Mỗi lần gặp gỡ, trò chuyện, hay chỉ đơn giản là nhận một tin nhắn từ Yoona, trái tim cô lại như rung lên một giai điệu hạnh phúc. Nhưng cùng lúc, sự lo lắng cũng dâng trào trong lòng Seohyun.

Một buổi tối, Seohyun ngồi trong phòng, nhìn chăm chú vào điện thoại. Cô vừa gõ một tin nhắn, rồi lại xóa đi. Ý nghĩ thổ lộ tình cảm cứ lởn vởn trong đầu, nhưng sự sợ hãi khiến cô do dự.

Nếu mình nói ra, mọi thứ sẽ thay đổi thế nào? Liệu chị ấy có cảm nhận giống mình không?

Trong khi đó, ở nhà, Yoona ngồi bên cửa sổ, nhấm nháp một tách trà. Ánh trăng dịu dàng chiếu qua ô cửa, tạo nên một khung cảnh yên bình. Nhưng trong lòng Yoona, một sự băn khoăn khó tả vẫn luôn tồn tại.

Cô không thể phủ nhận rằng Seohyun mang lại cho cô niềm vui mà cô chưa từng cảm nhận được trước đây. Mỗi lần bên cạnh Seohyun, Yoona cảm thấy như mọi muộn phiền đều tan biến. Nhưng liệu đó có phải là tình yêu?

---
Hôm sau, Seohyun quyết định đến thăm Yoona mà không báo trước. Cô mang theo một hộp bánh mà mình tự làm, hy vọng có thể tạo ra một khoảnh khắc ý nghĩa để nói ra cảm xúc thật của mình.

Khi đến nơi, Seohyun thấy Yoona đang ở ngoài vườn, chăm sóc những bông hoa cẩm tú cầu. Ánh nắng buổi chiều chiếu lên khuôn mặt dịu dàng của Yoona, khiến cô trông như một bức tranh sống động.

“Seohyun? Sao em đến mà không báo trước?” Yoona ngạc nhiên khi thấy Seohyun đứng trước cổng.

“Em muốn làm unnie bất ngờ” Seohyun cười, đưa hộp bánh ra. “Em làm bánh, muốn mang qua cho unnie thử.”

Yoona bật cười, ánh mắt tràn đầy sự trìu mến. “Unnie rất vui khi em đến. Vào nhà đi.”

---
Cả hai ngồi trong phòng khách, thưởng thức bánh và trò chuyện. Yoona không ngừng khen ngợi tài nấu nướng của Seohyun, khiến cô không khỏi đỏ mặt.

“Yoona unnie…” Seohyun bỗng ngập ngừng, đôi tay siết chặt vào nhau.

“Sao thế?” Yoona nhìn cô, ánh mắt đầy quan tâm.

Seohyun hít một hơi sâu, cố gắng lấy hết can đảm. “Em… Em muốn nói với unnie một điều.”

Yoona im lặng, chờ đợi Seohyun tiếp tục.

“Em… đã thích unnie từ lâu rồi. Không phải như một người em hay một người bạn, mà là…” Seohyun cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Yoona. “Là một người mà em thực sự muốn bên cạnh.”

Căn phòng rơi vào im lặng. Seohyun có thể nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh trong lồng ngực.

Một lúc sau, Yoona khẽ thở dài. Cô đặt tách trà xuống, rồi nhìn Seohyun bằng ánh mắt dịu dàng nhưng cũng đầy phức tạp.

“Seohyun, unnie rất quý em. Em là một người đặc biệt trong cuộc sống của unnie.”

Seohyun ngẩng đầu lên, hy vọng lóe lên trong ánh mắt. Nhưng những lời tiếp theo của Yoona khiến trái tim cô như vỡ vụn.

“Nhưng… unnie không chắc mình có thể đáp lại tình cảm của em. Unnie đã trải qua quá nhiều thứ, và unnie không muốn làm em tổn thương.”

Seohyun cúi đầu, cố gắng giấu đi những giọt nước mắt đang chực trào. “Em hiểu… Nhưng em chỉ muốn unnie biết rằng, em sẽ luôn ở đây. Bất kể unnie có cảm nhận thế nào, em vẫn muốn ở bên cạnh unnie.”

Yoona khẽ mỉm cười, đặt tay lên vai Seohyun. “Cảm ơn em, Seohyun. Unnie thực sự trân trọng em.”

---
Tối hôm đó, khi về nhà, Seohyun cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. Nhưng đồng thời, cô cũng quyết tâm hơn bao giờ hết.

Dù Yoona unnie không thể đáp lại bây giờ, em vẫn sẽ chờ. Bởi vì em tin rằng, một ngày nào đó, chị sẽ nhận ra tình cảm của em.

---
Những ngày sau lời thổ lộ, mối quan hệ giữa Seohyun và Yoona không có quá nhiều thay đổi. Yoona vẫn đối xử với Seohyun như trước, dịu dàng và quan tâm. Tuy nhiên, Seohyun có thể cảm nhận được sự cẩn thận trong cách Yoona hành xử, như thể cô sợ làm tổn thương Seohyun.

---
Một buổi chiều, Seohyun nhận được tin nhắn từ Yoona.

> Yoona: Em rảnh không? Unnie muốn ra ngoài dạo một chút.

Seohyun mỉm cười, nhanh chóng trả lời.

> Seohyun: Dạ, em rảnh. Unnie muốn đi đâu?

> Yoona: Gặp nhau ở công viên gần nhà unnie nhé. Unnie cần chút không khí trong lành.

Seohyun vội vàng chuẩn bị và đến điểm hẹn. Khi đến nơi, cô thấy Yoona đang ngồi trên một băng ghế, tay cầm một quyển sách nhưng ánh mắt thì đang dõi theo những đứa trẻ chơi đùa ở xa.

“Unnie đợi lâu chưa?” Seohyun khẽ hỏi, ngồi xuống cạnh Yoona.

“Không đâu, unnie vừa đến thôi” Yoona cười, gấp quyển sách lại.

---
Cả hai bắt đầu đi dạo dọc theo con đường mòn trong công viên. Những hàng cây xanh rì tỏa bóng mát, tiếng chim hót líu lo và không khí trong lành khiến mọi thứ trở nên nhẹ nhàng.

“Unnie thường đến đây à?” Seohyun hỏi, cố gắng bắt chuyện.

“Ừ, mỗi khi unnie cảm thấy mệt mỏi hay cần suy nghĩ, unnie thường ra đây” Yoona đáp, giọng nói trầm lắng. “Những lúc thế này, unnie thấy mọi thứ trở nên rõ ràng hơn.”

Seohyun lặng lẽ lắng nghe, ánh mắt cô không rời khỏi khuôn mặt Yoona.

“Seohyun này” Yoona bất ngờ dừng lại, quay sang nhìn cô.

“Dạ?”

“Em thực sự nghiêm túc với lời em nói hôm đó, đúng không?”

Câu hỏi của Yoona khiến Seohyun khựng lại. Cô hít một hơi sâu, rồi gật đầu.

“Dạ, em nghiêm túc. Em không nói ra để làm unnie khó xử. Em chỉ muốn unnie biết cảm xúc của em.”

Yoona nhìn Seohyun một lúc, rồi khẽ thở dài. “Seohyun, unnie không muốn em phải chờ đợi. Unnie không chắc mình có thể cho em điều em mong muốn. Unnie không còn trẻ nữa, và cuộc sống của unnie… không giống như em nghĩ đâu.”

Seohyun mỉm cười, ánh mắt kiên định. “Em không quan tâm unnie nghĩ gì. Unnie bao nhiêu tuổi, cuộc sống của unnie thế nào, tất cả những điều đó không quan trọng. Điều em quan tâm là unnie.”

Yoona im lặng, ánh mắt cô thoáng chút xúc động. Nhưng rồi, cô lại cười nhẹ, như để che giấu cảm xúc của mình. “Em ngốc quá, Seohyun.”

“Nếu ngốc là yêu unnie, thì em chấp nhận” Seohyun đáp, giọng nói đầy quả quyết.

Cả hai tiếp tục đi dạo, nhưng không ai nói thêm điều gì. Sự im lặng bao trùm, nhưng không hề khó chịu. Ngược lại, nó mang đến cảm giác an yên, như thể họ không cần nói cũng có thể hiểu nhau.

Khi mặt trời dần lặn, Yoona dừng lại, quay sang nhìn Seohyun.

“Cảm ơn em vì đã luôn ở bên unnie, Seohyun. Dù thế nào, unnie cũng trân trọng điều đó.”

Seohyun mỉm cười, cảm thấy trái tim mình ấm áp hơn bao giờ hết.

---
Đêm đó, khi về nhà, Seohyun nằm trên giường, tay đặt lên ngực, nơi trái tim đang đập mạnh mẽ.

Cảm giác này… mình sẽ không từ bỏ. Dù mất bao lâu, mình vẫn sẽ chờ đến ngày chị ấy nhận ra.

Ở phía bên kia, Yoona đứng trước cửa sổ, nhìn ra bầu trời đêm. Ánh trăng soi sáng gương mặt cô, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa một nỗi băn khoăn khó tả.

“Seohyun… em thật sự xứng đáng với một người tốt hơn unnie” Yoona thì thầm. Nhưng sâu trong lòng, cô biết rằng hình bóng của Seohyun đã in sâu trong tim cô hơn cô từng nghĩ.

Thời gian dần trôi, Seohyun và Yoona vẫn thường xuyên gặp nhau, nhưng mối quan hệ của họ dường như dừng lại ở một lằn ranh mong manh. Yoona cố gắng giữ khoảng cách, sợ rằng nếu tiến thêm một bước, cô sẽ không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.

Còn Seohyun, mỗi lần nhìn thấy Yoona, trái tim cô lại rạo rực. Nhưng cô cũng hiểu, để Yoona mở lòng không phải là điều dễ dàng.

---
Một ngày cuối tuần, Seohyun nhận được lời mời từ mẹ mình.

“Hyunie, hôm nay mẹ và dì Yoona định đi chợ hoa, con muốn đi cùng không?”

Vừa nghe đến tên Yoona, Seohyun lập tức gật đầu. “Dạ, con đi!”

---
Khi đến nơi, Seohyun thấy Yoona đang đứng giữa khu chợ hoa, tay nâng niu một chậu cẩm tú cầu. Ánh nắng nhẹ buổi sáng chiếu lên khuôn mặt dịu dàng của Yoona, khiến cô trông như một bức tranh sống động.

Seohyun tiến lại gần, khẽ gọi. “Yoona unnie.”

Yoona quay lại, nở một nụ cười. “Seohyun, em đến rồi à? Hôm nay unnie tìm được nhiều hoa đẹp lắm, em xem này.”

Seohyun nhìn Yoona, ánh mắt không giấu được sự trìu mến. “Unnie thích hoa cẩm tú cầu lắm đúng không?”

Yoona gật đầu, nụ cười vẫn giữ trên môi. “Ừ, chúng tượng trưng cho lòng biết ơn và những cảm xúc chân thành. Unnie nghĩ rằng, dù cuộc sống có khó khăn thế nào, chỉ cần lòng mình vẫn biết ơn, mọi thứ sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn.”

Seohyun im lặng, lắng nghe từng lời Yoona nói. Trong giây phút ấy, cô nhận ra rằng Yoona không chỉ là một người phụ nữ xinh đẹp mà còn mang trong mình một tâm hồn sâu sắc, đáng trân trọng.

---
Sau khi mua hoa, cả ba quay về nhà mẹ Seohyun. Yoona và mẹ cô bắt đầu chuẩn bị bữa trưa, còn Seohyun thì phụ giúp trang trí bàn ăn.

“Hyunie” mẹ cô gọi từ trong bếp. “Con ra vườn xem dì Yoona cần gì không. Dì ấy đang chăm sóc mấy chậu hoa mới mua.”

Seohyun gật đầu, bước ra vườn.

Cô nhìn thấy Yoona đang cúi người, nhẹ nhàng đặt từng chậu hoa vào vị trí. Gió nhẹ thổi qua, làm tóc Yoona bay khẽ. Seohyun bước đến, ngồi xuống cạnh Yoona.

“Unnie không thấy mệt à? Sáng giờ unnie làm nhiều rồi” Seohyun lên tiếng, giọng nói đầy quan tâm.

Yoona ngẩng đầu lên, cười dịu dàng. “Không sao. Làm vườn khiến unnie thấy thư giãn.”

Seohyun im lặng nhìn Yoona, rồi khẽ nói. “Yoona unnie, em thật sự rất ngưỡng mộ unnie. Không chỉ vì chị xinh đẹp hay tài giỏi, mà vì unnie luôn mạnh mẽ và kiên nhẫn, dù cuộc sống có thế nào.”

Yoona khựng lại một chút, rồi cười nhẹ. “Cảm ơn em, Seohyun. Nhưng đôi khi, unnie cũng cảm thấy mình không đủ mạnh mẽ như em nghĩ đâu.”

“Không, unnie mạnh mẽ hơn unnie nghĩ rất nhiều” Seohyun khẳng định. “Và em muốn là người có thể cùng unnie vượt qua tất cả, nếu unnie cho phép.”

Yoona nhìn Seohyun, đôi mắt thoáng chút xúc động. Nhưng cô nhanh chóng quay mặt đi, khẽ thở dài.

“Seohyun, unnie… thật sự không muốn em phải chịu thiệt thòi vì unnie.”

Seohyun không đáp lại ngay. Cô cúi người, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Yoona, ánh mắt tràn đầy sự chân thành.

“Yoona unnie, em không nghĩ rằng yêu chị là thiệt thòi. Em chỉ cần unnie biết rằng, dù unnie có chấp nhận em hay không, em vẫn sẽ ở đây, luôn ở đây, vì unnie.”

Yoona ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Seohyun. Trong giây phút ấy, cô cảm thấy một ngọn lửa ấm áp trong lòng, nhưng cũng xen lẫn sự bối rối.

“Seohyun…” Yoona định nói gì đó, nhưng rồi lại im lặng.

---
Buổi trưa hôm đó, không khí giữa Yoona và Seohyun có chút khác lạ. Dù cả hai vẫn trò chuyện, nhưng ánh mắt họ chạm nhau thường xuyên hơn, và dường như có một sợi dây vô hình đang kéo họ lại gần.

Khi rời khỏi nhà, Seohyun quay lại nhìn Yoona lần cuối, khẽ nói. “Chị nghỉ ngơi sớm nhé. Em mong ngày mai lại được gặp chị.”

Yoona nhìn theo bóng lưng Seohyun, trong lòng tràn ngập những cảm xúc khó tả.

Cô ấy... thực sự có thể là người khiến mình tin vào tình yêu thêm một lần nữa?

Dưới bầu trời đêm yên tĩnh, Yoona khẽ thở dài, nhưng trong ánh mắt lại ánh lên một tia sáng hi vọng nhỏ nhoi.

Tối hôm đó, Yoona ngồi trên ghế sofa trong căn hộ của mình, ánh đèn vàng nhạt bao phủ không gian. Trước mặt cô là một chậu cẩm tú cầu nhỏ – món quà mà Seohyun đã lén đặt vào túi đồ khi cô rời khỏi nhà mẹ Seohyun.

Yoona nhẹ nhàng chạm vào những cánh hoa mềm mại, lòng cô rối bời.

Từ ngày Seohyun quay trở lại cuộc sống của cô, mọi thứ dường như chao đảo. Sự chân thành và kiên nhẫn của Seohyun khiến cô vừa cảm động vừa sợ hãi. Yoona không muốn mình trở thành gánh nặng cho một người trẻ tuổi, đầy hoài bão như Seohyun.

---
Bên kia thành phố, Seohyun đứng trước bàn làm việc, ánh mắt nhìn ra cửa sổ. Ký ức về buổi sáng hôm nay – khoảnh khắc cô và Yoona bên chậu hoa, từng câu nói, từng ánh mắt – cứ quay về không ngừng.

“Yoona…” Seohyun thì thầm, khóe môi khẽ cong lên.

Dù Yoona luôn giữ khoảng cách, Seohyun không hề nản lòng. Trong cô, niềm tin mãnh liệt rằng chỉ cần cô kiên nhẫn, chỉ cần cô tiếp tục chứng minh tình cảm chân thành của mình, Yoona sẽ chấp nhận cô.

---
Ngày hôm sau, Yoona nhận được tin nhắn từ mẹ Seohyun:

> “Yoona, cuối tuần này nhà mình tổ chức tiệc sinh nhật cho Seohyun. Cậu có rảnh không? Nếu được, hãy ghé qua nhé. Seohyun sẽ rất vui nếu cậu đến.”

Yoona ngập ngừng, nhưng cuối cùng cũng nhắn lại.

> “Nae, mình sẽ đến.”

Cô thở dài, lòng đầy lo lắng.

---
Buổi tiệc được tổ chức tại một nhà hàng ấm cúng. Khi Yoona đến, cô nhanh chóng nhận ra Seohyun giữa đám đông.

Seohyun hôm nay trông đặc biệt nổi bật với bộ vest trắng tinh khôi, mái tóc dài buông nhẹ trên vai. Khi ánh mắt cả hai chạm nhau, Seohyun lập tức bước về phía Yoona, nụ cười trên môi rạng rỡ.

“Yoona unnie, em rất vui vì unnie đến.”

Yoona gật đầu, khẽ mỉm cười. “Dĩ nhiên unnie phải đến rồi. Đây là ngày đặc biệt của em mà.”

Mẹ Seohyun từ xa nhìn cả hai, ánh mắt đầy ý cười. Bà tiến lại gần, nói với Yoona: “Yoona, mình nhờ cậu giúp Seohyun tiếp khách được không? Mình phải ra ngoài một chút.”

Yoona chưa kịp trả lời, mẹ Seohyun đã rời đi, để lại cô đứng đối diện với ánh mắt tràn đầy hi vọng của Seohyun.

“Unnie sẵn lòng chứ?” Seohyun hỏi, giọng nói nhẹ nhàng.

Yoona bật cười, gật đầu. “Unnie nghĩ mình không có lựa chọn.”

Trong suốt buổi tiệc, Yoona nhận ra một điều rằng: Seohyun không chỉ có ngoại hình và tài năng, mà còn sở hữu một sức hút khó cưỡng. Cô gái trẻ tuổi này luôn biết cách quan tâm mọi người, luôn khiến người đối diện cảm thấy được trân trọng.

Càng nhìn, Yoona càng cảm thấy khó cưỡng lại sự rung động trong lòng mình.

Khi buổi tiệc gần kết thúc, Seohyun bất ngờ cầm micro, hướng ánh mắt về phía Yoona.

“Cảm ơn tất cả mọi người đã đến hôm nay. Nhưng có một người đặc biệt mà em muốn gửi lời cảm ơn nhất…”

Yoona ngỡ ngàng khi nhận ra ánh mắt Seohyun đang dừng lại trên mình.

“Yoona unnie” Seohyun tiếp tục, giọng nói tràn đầy cảm xúc. “Cảm ơn unnie đã xuất hiện trong cuộc đời em. Unnie không chỉ là một người dì tốt, mà còn là người mà em trân trọng nhất. Chỉ cần có unnie, em tin rằng em có thể vượt qua mọi khó khăn.”

Mọi người trong buổi tiệc trầm trồ, nhưng Yoona chỉ cảm thấy trái tim mình như ngừng đập.

Tối hôm đó, khi tiệc tàn, Yoona chuẩn bị rời đi thì Seohyun bước đến, ngăn cô lại.

“Yoona unnie, unnie có thể ở lại một lát không? Em muốn nói chuyện với unnie.”

Yoona thoáng do dự, nhưng rồi gật đầu.

Hai người ngồi trên băng ghế bên ngoài nhà hàng, ánh đèn mờ ảo soi rọi gương mặt cả hai.

“Seohyun, em làm unnie bất ngờ đấy” Yoona lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.

“Em chỉ muốn unnie biết… em thật lòng trân trọng unnie” Seohyun nói, ánh mắt đầy chân thành.

Yoona nhìn vào đôi mắt ấy, lòng cô rối bời.

“Seohyun, unnie thật sự không biết liệu mình có thể đáp lại em không. Unnie lớn hơn em rất nhiều, và có lẽ…”

Seohyun cắt ngang. “Tuổi tác không quan trọng. Điều quan trọng là em biết em muốn gì. Và điều em muốn… là unnie.”

Yoona sững sờ, không biết phải đáp lại thế nào. Nhưng trong lòng, một tia ấm áp nhỏ nhoi bắt đầu len lỏi.

---
Đêm đó, khi trở về nhà, Yoona ngồi trước bàn, nhìn chậu cẩm tú cầu.

“Có lẽ… mình nên cho cô ấy một cơ hội” Yoona thì thầm, một nụ cười thoáng hiện trên môi.

Buổi sáng hôm sau, Yoona thức dậy với một tâm trạng lạ lẫm. Cô không thể ngừng nghĩ đến lời nói của Seohyun tối qua.

"Điều em muốn… là unnie."

Yoona nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Từ khi nào trái tim cô bắt đầu dao động trước một người đáng ra chỉ nên là một cô bé trong mắt mình?

Cô quyết định dành cả ngày để bình tĩnh lại, nhưng ngay khi vừa chuẩn bị bữa sáng, điện thoại của cô rung lên.

Tin nhắn từ Seohyun:

> "Yoona unnie, hôm nay chị có rảnh không? Em muốn mời chị đi ăn trưa. Em có một nơi muốn dẫn chị đến."

Yoona nhìn dòng tin nhắn, lòng có chút lưỡng lự. Nhưng rồi, không hiểu sao, ngón tay cô tự động gõ dòng chữ:

> "Được. Trưa nay unnie rảnh. Em muốn đi đâu?"

---
Seohyun đón Yoona ở cổng căn hộ của cô. Yoona không khỏi bất ngờ khi thấy Seohyun lái xe riêng đến, chiếc xe nhỏ gọn nhưng phù hợp với phong cách đơn giản của cô.

"Unnie đợi lâu chưa?" Seohyun cười tươi, mở cửa xe cho Yoona.

Yoona lắc đầu, khẽ mỉm cười. "Unnie cũng vừa mới xuống thôi."

Seohyun dẫn Yoona đến một quán cà phê nhỏ nằm ở ngoại ô thành phố, nơi không khí trong lành và yên tĩnh. Quán được bao quanh bởi những bụi cây xanh mướt, những chiếc bàn gỗ đặt dưới tán cây.

"Em thường đến đây khi cần suy nghĩ" Seohyun nói khi cả hai ngồi xuống bàn.

"Yên tĩnh thật" Yoona đáp, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn trước không gian thư giãn này.

Khi thức uống được mang ra, Seohyun ngập ngừng, rồi lên tiếng:

"Yoona unnie, em biết unnie có nhiều băn khoăn. Em không muốn unnie cảm thấy áp lực vì những gì em nói tối qua."

Yoona ngẩng lên, đôi mắt thoáng sự ngạc nhiên.

"Em chỉ muốn unnie biết rằng em không đòi hỏi unnie phải trả lời ngay. Em sẽ kiên nhẫn chờ đến khi unnie sẵn sàng. Nhưng em cũng hy vọng… unnie sẽ cho em cơ hội được ở bên cạnh unnie, chăm sóc và bảo vệ unnie."

Yoona im lặng một lúc lâu. Những lời nói chân thành của Seohyun như một làn gió nhẹ thổi qua trái tim cô, khiến lớp phòng bị dày cộm của cô dường như yếu đi đôi chút.

"Seohyun…" Yoona cất giọng, hơi khàn. "Em thật sự nghĩ rằng chuyện này… sẽ không quá khó khăn sao? Khoảng cách tuổi tác, những định kiến xã hội… và cả sự khác biệt trong cuộc sống của chúng ta."

Seohyun lắc đầu, ánh mắt kiên định. "Nếu em sợ khó khăn, em đã không bước vào thế giới này để đối mặt với chị. Em biết rõ mình muốn gì, và em sẵn sàng đối diện với bất cứ điều gì để bảo vệ điều đó."

Yoona khẽ cười, một nụ cười pha lẫn sự bất lực và xúc động.

"Em nói giống như một người trưởng thành hơn tuổi của mình" cô trêu nhẹ, cố che đi cảm giác rung động đang dâng lên trong lòng.

---
Seohyun đưa Yoona về nhà, nhưng trước khi rời đi, cô nhẹ nhàng đặt vào tay Yoona một chiếc hộp nhỏ.

"Unnie mở ra khi em đi nhé" Seohyun nói, ánh mắt đầy bí ẩn.

Yoona bước vào nhà, tò mò mở chiếc hộp. Bên trong là một cuốn sổ nhỏ, bìa được làm thủ công từ giấy da, trông vừa mộc mạc vừa tinh tế.

Trang đầu tiên ghi dòng chữ:

"Những lý do em yêu unnie."

Yoona bật cười, nhưng nụ cười ấy lại kèm theo một chút chua xót. Cô lật sang trang tiếp theo.

1. Vì chị luôn dịu dàng với tất cả mọi người, kể cả khi họ không xứng đáng.

2. Vì chị yêu hoa, và em thích cách chị chăm sóc chúng.

3. Vì chị không bao giờ quên hỏi thăm mẹ em, dù chị rất bận.

4. Vì nụ cười của chị làm em thấy ấm áp.

Yoona dừng lại, không đọc tiếp được. Những dòng chữ ấy khiến trái tim cô như bị thắt lại.

Cô ôm cuốn sổ vào lòng, cảm giác như một mầm non nhỏ bé đang chớm nở trong trái tim cô, dù cô cố gắng thế nào cũng không thể ngăn cản nó lớn lên.

"Seohyun… có lẽ unnie đã sai khi nghĩ rằng chúng ta không thể."

Sau buổi gặp gỡ tại quán cà phê, Seohyun dường như ngày càng kiên định hơn trong việc chinh phục trái tim của Yoona. Cô không chỉ dừng lại ở những lời nói mà còn thể hiện tình cảm qua những hành động nhỏ nhặt nhưng đầy ý nghĩa, khiến Yoona không khỏi bối rối và rung động.

---
Yoona thức dậy như mọi ngày, kéo rèm cửa sổ để đón ánh sáng mặt trời. Nhưng khi nhìn xuống khu vườn nhỏ trước nhà, cô bất ngờ khi thấy những bông hoa tulip đỏ thắm được cắm cẩn thận trong chiếc chậu gốm trắng đặt trước cửa.

Gắn trên chậu hoa là một mảnh giấy nhỏ, viết bằng nét chữ quen thuộc của Seohyun:

"Chị Yoona, hoa tulip đỏ tượng trưng cho tình yêu chân thành. Em hy vọng chúng sẽ làm ngày của chị thêm rực rỡ."

Yoona cầm mảnh giấy lên, không ngăn được nụ cười thoáng trên môi.

---
Yoona, dù đã là một người phụ nữ đầy bản lĩnh, không tránh khỏi những ngày mệt mỏi với công việc. Buổi quay hôm đó kéo dài gần ba tiếng đồng hồ, khiến cô cảm thấy kiệt sức.

Khi về đến nhà, cô lại thấy một túi giấy được treo cẩn thận trên tay nắm cửa. Bên trong là hộp cơm gọn gàng với lời nhắn:

"Yoona unnie, em biết hôm nay chị có buổi quay phim. Đây là món ăn nhẹ em tự làm, hy vọng sẽ giúp chị thư giãn. Đừng quên uống trà nữa nhé!"

Yoona cầm hộp cơm lên, cảm nhận được sự tỉ mỉ trong từng chi tiết. Đồ ăn được bày biện đẹp mắt, với một trái tim nhỏ xinh làm từ cà rốt đặt trên cùng.

"Seohyun à…" Cô thở dài, lòng vừa cảm động vừa lẫn lộn.

---
Seohyun bất ngờ mời Yoona đến một nhà hàng nhỏ ở ngoại ô. Lần này, cô không nói rõ lý do mà chỉ bảo rằng đây là một bất ngờ.

Khi Yoona bước vào, cô ngỡ ngàng trước khung cảnh lãng mạn: ánh nến lung linh, bàn ăn được trang trí bằng những bông hồng trắng tinh khôi. Seohyun đứng đợi cô, mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản nhưng đầy cuốn hút.

"Seohyun, em đã chuẩn bị tất cả những thứ này sao?" Yoona ngạc nhiên hỏi.

Seohyun chỉ cười. "Unnie xứng đáng được trân trọng như thế này, và hơn thế nữa."

Buổi tối diễn ra trong không khí ấm cúng. Seohyun kể cho Yoona nghe về những dự định tương lai của mình, cách cô muốn xây dựng một sự nghiệp vững chắc để có thể "xứng đáng đứng cạnh chị."

"Em luôn nghĩ rằng khoảng cách tuổi tác là vấn đề" Seohyun nói, ánh mắt chân thành. "Nhưng em nhận ra, chỉ cần em đủ kiên nhẫn và yêu thương, mọi rào cản đều có thể vượt qua."

Yoona nhìn Seohyun, cảm thấy trái tim mình như đang dần tan chảy trước sự chân thành của cô gái trẻ này.

---
Yoona bất ngờ bị sốt sau một ngày làm việc quá sức. Khi Seohyun biết tin, cô ngay lập tức đến nhà Yoona dù lúc đó đã gần nửa đêm.

Seohyun không ngần ngại thay khăn ướt cho Yoona, nấu cháo và chăm sóc cô suốt đêm. Dù Yoona nửa tỉnh nửa mê, cô vẫn cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay Seohyun và sự dịu dàng trong từng hành động của cô.

Khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, Yoona thấy Seohyun đang ngủ gục bên giường mình. Một chiếc khăn ướt được đặt cẩn thận trên trán cô, và bát cháo vẫn còn ấm đặt trên bàn.

Yoona nhìn Seohyun, trong lòng trào dâng một cảm giác khó tả. Có lẽ, cô đã không còn lý do gì để từ chối nữa.

"Seohyun… Em đã làm unnie rung động mất rồi."

---
Seohyun đã lên kế hoạch cho buổi tỏ tình này trong suốt nhiều tuần. Là người chu đáo và tỉ mỉ, cô muốn mọi thứ phải hoàn hảo, để không chỉ truyền đạt được tình cảm của mình mà còn khiến Yoona cảm nhận được cô nghiêm túc đến mức nào.

---
Seohyun gửi một tin nhắn ngắn gọn cho Yoona:

"Yoona unnie, tối nay em có một điều quan trọng muốn nói với unnie. Unnie có thể dành chút thời gian cho em không?"

Yoona đọc tin nhắn, lòng hơi gợn lên cảm giác lạ. Từ khi Seohyun bắt đầu thể hiện tình cảm với cô, Yoona đã dần quen với những hành động đặc biệt của Seohyun, nhưng lần này lại có chút khác biệt.

"Được, em muốn gặp ở đâu?" Yoona đáp lại.

Seohyun nhắn địa điểm: một khu vườn nhỏ nằm trên đỉnh một ngọn đồi ngoài thành phố, nơi cả hai có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao vào ban đêm.

---
Yoona đến nơi theo đúng lời hẹn. Khu vườn được trang trí bằng những dây đèn nhấp nháy, ánh sáng vàng dịu dàng tỏa ra một không gian ấm áp. Một bàn ăn nhỏ được đặt giữa vườn, với những bông hoa hồng trắng và đỏ được cắm gọn gàng trong một chiếc lọ thủy tinh.

Seohyun đứng đợi ở đó, mặc một chiếc váy sơ mi dài màu xanh navy đơn giản nhưng trang nhã. Nhìn thấy Yoona, cô mỉm cười, ánh mắt tràn đầy yêu thương.

"Seohyun, em làm tất cả những thứ này sao?" Yoona hỏi, không giấu được sự ngạc nhiên.

"Vâng" Seohyun nhẹ nhàng đáp. "Em muốn tạo ra một kỷ niệm đặc biệt cho chúng ta."

Cả hai ngồi xuống, dùng bữa tối mà Seohyun đã chuẩn bị sẵn. Đó là những món ăn nhẹ nhàng nhưng lại rất hợp khẩu vị của Yoona. Cô không thể không nhận ra sự nỗ lực mà Seohyun đã bỏ ra cho buổi tối này.

---
Khi bữa ăn kết thúc, Seohyun đứng dậy, hơi bối rối nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh. Cô bước đến gần Yoona, trong tay cầm một bó hoa tulip đỏ.

"Yoona unnie" Seohyun bắt đầu, giọng run nhẹ. "Từ khi còn nhỏ, em đã luôn ngưỡng mộ unnie. Unnie không chỉ là một người phụ nữ xinh đẹp, tài năng mà còn là người có trái tim ấm áp. Khi lớn lên, em nhận ra rằng tình cảm em dành cho unnie không chỉ là sự ngưỡng mộ nữa."

Yoona im lặng lắng nghe, ánh mắt nhìn Seohyun trở nên mềm mại hơn.

"Em biết có thể khoảng cách tuổi tác giữa chúng ta là một rào cản. Nhưng Yoona unnie, em không quan tâm điều đó. Em chỉ muốn unnie biết rằng em yêu unnie, một cách chân thành và sâu sắc. Và em sẵn sàng dành cả cuộc đời mình để chứng minh điều đó."

Seohyun đưa bó hoa cho Yoona, ánh mắt tràn đầy hy vọng. "Unnie có thể cho em một cơ hội không?"

Yoona cầm lấy bó hoa, đôi mắt cô long lanh như chứa đựng một thế giới cảm xúc. Cô hít một hơi thật sâu, rồi khẽ nói:

"Seohyun, em biết không? Unnie đã cố gắng phớt lờ cảm giác của mình rất lâu rồi. Unnie từng nghĩ rằng tình cảm này là sai, rằng em xứng đáng với một người trẻ hơn, phù hợp hơn. Nhưng nhìn thấy những nỗ lực của em, sự kiên định và chân thành của em… Unnie không thể từ chối nữa."

Seohyun ngỡ ngàng, ánh mắt sáng bừng.

"Unnie cũng yêu em, Seohyun" Yoona khẽ mỉm cười, giọng nói run rẩy nhưng tràn đầy hạnh phúc.

Seohyun không kìm được, cô bước tới ôm chặt Yoona vào lòng. Cả hai đứng dưới bầu trời đầy sao, giữa không gian ấm áp mà Seohyun đã chuẩn bị, cảm nhận trái tim của nhau hòa chung một nhịp.

---
Khi cả hai rời khỏi khu vườn, Seohyun nắm tay Yoona, ánh mắt rạng ngời.

"Từ giờ trở đi, em sẽ không để unnie phải gánh nặng bất kỳ lo lắng nào nữa. Em hứa sẽ chăm sóc và yêu thương unnie trọn đời" Seohyun nói, giọng chắc nịch.

Yoona khẽ cười, ánh mắt dịu dàng: "Vậy thì unnie tin em, Seohyun."

Sau buổi tỏ tình đầy xúc động, tình yêu giữa Seohyun và Yoona chính thức bắt đầu. Cả hai giữ mối quan hệ này trong sự kín đáo, không phô trương nhưng đầy hạnh phúc. Yoona ban đầu còn ngại ngùng vì khoảng cách tuổi tác, nhưng sự trưởng thành và chân thành của Seohyun đã dần xóa tan mọi lo lắng trong lòng cô.

---
6 tháng sau

Seohyun quyết định chuyển ra khỏi nhà mẹ để có không gian riêng cùng Yoona. Cô tìm một căn hộ ấm cúng ở trung tâm thành phố, nơi có ánh sáng chan hòa vào mỗi sáng và một ban công nhỏ trồng đầy hoa.

"Yoong có thích không?" Seohyun hỏi, đứng giữa phòng khách, ánh mắt dõi theo Yoona khi cô đang nhìn ngắm không gian mới.

Yoona mỉm cười, ánh mắt ánh lên sự hài lòng. "Rất đẹp, Hyunie. Em thật sự nghĩ đến mọi thứ cho cả hai chúng ta."

Cả hai bắt đầu cuộc sống mới với những niềm vui nhỏ nhặt hàng ngày. Seohyun, dù bận rộn với công việc, luôn dành thời gian chăm sóc Yoona. Cô dậy sớm mỗi sáng để chuẩn bị bữa sáng, đảm bảo Yoona không bỏ bữa vì lịch trình quay phim bận rộn.

"Em đang làm gì vậy?" Yoona bước vào bếp một sáng, ánh mắt ngái ngủ.

Seohyun quay lại, mỉm cười: "Em làm bánh pancake cho Yoong. Cả tuần nay chị không chịu ăn sáng đầy đủ."

Yoona tựa lưng vào cửa, ánh mắt dịu dàng nhìn Seohyun. "Cảm ơn em, Hyunie. Yoong không biết mình may mắn thế nào khi có em."

---
Dù hạnh phúc, mối quan hệ của họ cũng đối mặt với không ít khó khăn. Mẹ của Seohyun, khi biết chuyện, ban đầu không chấp nhận.

"Seohyun, con thật sự nghiêm túc với chuyện này sao? Yoona lớn hơn con nhiều tuổi, cuộc sống của cả hai cũng rất khác biệt" bà nói trong một buổi trò chuyện.

Seohyun bình tĩnh đáp: "Umma, con biết umma lo lắng. Nhưng tình cảm của con dành cho Yoona là thật lòng. Con đã suy nghĩ rất kỹ, và con tin rằng chúng con có thể hạnh phúc bên nhau."

Yoona cũng cố gắng thuyết phục mẹ Seohyun, bằng sự chân thành và tôn trọng. "Mình biết rằng mối quan hệ này không dễ dàng để chấp nhận, nhưng mình thật sự yêu Seohyun. Mình sẽ làm mọi thứ để cô ấy hạnh phúc."

Trải qua thời gian, với những hành động và lời nói chân thành từ cả hai, mẹ Seohyun dần mở lòng.

"Thôi được, miễn hai đứa hạnh phúc là được. Nhưng đừng làm tổn thương con bé, Yoona" bà nói, ánh mắt nghiêm nghị nhưng cũng đầy tình cảm.

Yoona nắm tay Seohyun, ánh mắt kiên định: "Mình hứa."

---
Một buổi tối, khi cả hai đang ngồi trên ghế sofa, Yoona bất ngờ lên tiếng:

"Hyunie, Yoong đã suy nghĩ rất nhiều. Yoong muốn mối quan hệ của chúng ta có một bước tiến xa hơn."

Seohyun ngạc nhiên nhìn Yoona: "Yoong muốn nói gì?"

Yoona cầm tay Seohyun, ánh mắt đầy nghiêm túc: "Yoong muốn kết hôn với em, Hyunie. Yoong không muốn chỉ là bạn gái của em nữa, Yoong muốn trở thành gia đình của em."

Seohyun sững người trong giây lát, nhưng rồi đôi mắt cô sáng lên niềm hạnh phúc. "Yoong thật sự muốn vậy sao? Em cứ nghĩ Yoong sẽ cần thêm thời gian..."

Yoona khẽ cười: "Yoong biết Yoong đã mất quá nhiều thời gian để chấp nhận tình cảm của em. Nhưng bây giờ, Yoong muốn chắc chắn rằng em là người duy nhất trong cuộc đời Yoong."

Seohyun không nói gì, chỉ siết chặt tay Yoona và đặt lên môi cô một nụ hôn đầy cảm xúc.

"Em đồng ý" Seohyun khẽ nói, giọng rung rung.

---
Hai người bắt đầu chuẩn bị cho đám cưới, dù muốn giữ mọi thứ đơn giản và riêng tư. Những người thân thiết nhất, bao gồm gia đình và vài người bạn gần gũi, được mời đến.

Trong một buổi sáng bình yên, Seohyun ôm lấy Yoona từ phía sau khi cô đang đứng trước cửa sổ.

"Chị biết không, Yoongie? Em thật sự hạnh phúc vì Yoong đã chọn em" Seohyun thì thầm.

Yoona quay lại, khẽ mỉm cười: "Và Yoong cũng hạnh phúc vì đã để em bước vào cuộc đời Yoong."

Dưới ánh nắng đầu ngày, hai người trao nhau một nụ hôn, bắt đầu một chương mới đầy hy vọng và tình yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip