5.1 trong lòng hà nội (take two)
*Notes: Thành = Sungyoon, Tuấn = Jangjun,
Đã từ lâu Thành niệm ra điều rằng, nhịp sống Hà Nội thực chất được dệt nên từ hằng hà sa số nhịp điệu cuộc đời khác nhau của những con người ngày ngày vẫn ngả lưng xuống cái võng chung êm đềm Hà Nội, được đan cài một cách tài tình và khéo léo như thể đặt dưới bàn tay người nghệ nhân làng Trần Phú.
Hãy hỏi người Hà Nội mà xem, Thành sẽ nhận được bao định nghĩa khác nhau. Nhịp sống Hà Nội của mẹ Thành chậm rãi nhưng tuyệt đẹp những tháng ngày bà viết lách bên cửa sổ, cắm hoa trong căn phòng nhỏ nơi dòng sông thời gian chảy siết chậm lại ở khúc co phố cổ, nơi mọi nỗi lo của một người trẻ hẵng còn ngông nghênh mới bước vào đời như Thành tan biến mỗi khi anh trở về. Chị Ngân – người từng trèo cây hái khế cùng anh hồi còn lít nhít – giờ đã kết hôn và ổn định, có một nhịp sống nhịp nhàng, đều đặn, hạnh phúc dễ sợ khiến người ta phát thèm đi được. Ông Vân trên lầu ba sống nhịp chậm rãi, hoài cổ; nhóc Hà lên phổ thông bắt đầu bận bịu, rộn rã đúng chất người trẻ Hà Nội sống vội...
Thành nhìn cuộc sống họ lật mở và đan cài vào nhau như thế, đan vào cuộc sống của anh rồi tự hỏi, rốt cuộc anh nên nhìn nhận nhịp sống Hà Nội như thế nào?
- Nhịp sống Hà Nội á, có lẽ là... Mà sao nay hỏi "deep" thế? Kệ, mình ghé quán này đi anh!
Đối mặt với lời đề nghị ghé thăm quán nước mới mở ở Tô Hiệu của Tuấn, Thành tỏ vẻ ngán ngẩm, môi trề ra, bĩu lại, khuôn miệng làu bàu mấy con chữ nhỏ xíu nghe chẳng ra đâu vào đâu. Câu hỏi ban nãy bị Tuấn nhanh nhẹn gạt ra xó.
- Em thích đến chỗ toàn bọn con gái chụp choẹt à. Anh ngượng lắm. - Thành lí do.
- Thì kệ người ta. Anh chụp cho em là được mà.
Giờ đây, khi nhớ lại khoảnh khắc ấy cùng lúc bước chân anh vượt qua ranh giới mong manh giữa vỉa hè lát đá và sàn gỗ của cửa tiệm, Thành lại nghĩ, nhịp sống Hà Nội cũng thật trào phúng và ngẫu nhiên – tựa những móc đan vòng bằng dây chun đủ màu sắc Tuấn tặng anh rất nhiều năm về trước – đến nỗi Thành đặt ra luật lệ cho chính mình: không đinh ninh chuyện tương lai, như thể anh đã quyết từ chối nhưng lại xiêu lòng vì em.
Hôm ấy hai người lượn một vòng Hà Nội không để vào gì cả. Rời quán cà phê bắt xe buýt lên hồ Gươm hóng gió nhưng đứng không Thành cũng bị các cô gọi ra chụp ảnh, buổi trưa anh ngã trẹo chân vì suýt bị chộp giật chiếc máy ảnh đáng giá ngàn vàng, vậy là chiều Tuấn dìu anh lê lết về đến được Cổ Nhuế, chuyến xe cuối cùng khập khiễng leo lên còn duy nhất hai ghế trống, họ nhường cho một đôi vợ chồng đã đứng tuổi.
Trên xe, họ cùng xem lại ảnh chụp buổi hôm ấy. Tuấn cười tươi. Nhã Nam đông nghẹt người. Cửa Bắc tan buổi cầu nguyện. Hoàng Quốc Việt tan tầm, còi ồn ã. Những người lái xe bò bía, xe kem. Tuấn vất vả một tay hai gói bánh tráng. Đôi vợ chồng tựa đầu vào vai nhau. Bóng hai người trẻ ngả dài, bến xe buýt vắng hoe tà tà...
Thành chợt nhận ra, nhịp sống Hà Nội không phải là thứ gì để anh cố nhìn nhận, đánh giá. Nhịp sống Hà Nội, có chăng chỉ là để cảm thụ, để sống và sống cùng điều gì hay ai kia mà bạn trân quý nhất thì mới thấu hiểu hết được thành phố Thủ đô trôi kiểu gì, trôi đi đâu, về đâu.
"Nhịp sống Hà Nội á, có lẽ là... nhịp sống của chúng ta khi còn bên nhau?"
"Bên nhau mãi về sau, nhé."
"Duyệt."
.
(ảnh này đẹp đôi quá nên chèn vô)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip