Chap 46: Thác loạn

Yoongi thật sự muốn tìm một nơi để trút bỏ hết thứ cảm xúc rối bời này. Và thật nực cười, anh cũng chọn đến bar để giải sầu.

Whisky, Vodka hay là Brandy đây? Yoongi hơi đâu mà bận tâm đến chúng khi mối bận tâm trong lòng còn chưa giải quyết được. Chẳng có lý gì phải phân vân về số rượu này khi chúng chẳng thể giúp anh ngừng băn khoăn về quá nhiều chuyện khác.

Mới hôm qua thôi, khoảnh khắc cận kề cái chết lại đến với anh một lần nữa.

Sự nguy hiểm đối với công việc này, anh thừa biết. Đối mặt với tội phạm nguy hiểm hay những trường hợp khẩn cấp, chúng không còn lạ gì với anh. Nhưng vụ án vừa rồi anh phải trải qua thì khác. Nó thực sự khiến anh phải cảm thấy sợ.

Vì người đó.

Khi ấy, nếu không có Seokjin vào tiếp ứng kịp thời, Yoongi hẳn là đã bị quy vào trách nhiệm là bảo vệ nghi phạm không tốt, suýt chút nữa đã phải trả giá bằng cả tính mạng. Không chỉ là tính mạng của riêng anh, mà còn cả tính mạng của Park Jimin vô tình bị kéo vào. Điều khiến anh áy náy nhất từ giờ về sau có lẽ là khuôn mặt ấy. Khuôn mặt khiến anh mắc nợ, một món nợ có lẽ phải trả bằng máu cũng không thể trả đủ. Khuôn mặt anh luôn muốn bảo vệ bằng cả cơ thể, không màng nguy hiểm mà xông ra che chở. Khuôn mặt khiến cho lòng anh như quặn lại khi bị làm hại, khi bị nòng súng lạnh kề sát vào thái dương.

Yoongi thừa nhận, lần đầu thấy Jimin, anh đã có một chút rung động. Cũng bởi khuôn mặt ấy. Nó quá đỗi giống Park Juhee, người yêu quá cố của anh đã mất cũng vì một tai nạn súng trong khi đỡ cho anh viên đạn nguy hiểm.

Nhưng tất cả chỉ mới là khởi đầu. Mới đây thôi, anh quyết định nói lời tạm biệt tình yêu đầu và để nó trôi vào dĩ vãng đẹp đẽ nhất của đời mình. Mới đây thôi, anh mới tìm lại được cảm xúc còn nguyên vẹn tưởng như đã mất đi vĩnh viễn, mỗi khi ở cạnh Jeon Jungkook. Nhưng cũng mới đây thôi, một Park Jimin xuất hiện và làm đảo lộn hết tất cả.

Tại sao ông trời lại sắp đặt những thứ này một cách trớ trêu đến vậy? Để anh hiểu được thế nào là yêu, bắt anh quên đi nó và bắt đầu một tình yêu mới, giờ thì lại buộc anh phải dằn vặt về nó suốt đời. Đúng như Kim Namjoon đã nói, một kẻ bội tình chẳng bao giờ có một cái kết đẹp.

Vậy thì còn phải cố chấp đến bao giờ?

__________

"Hey! Mọi người thấy sao, vui chứ hả?"

Jimin hào hứng cầm trên tay ly cocktail màu xanh biển, lớn giọng để hô hào mọi người vì tiếng nhạc quá ồn. Hoseok quả nhiên không thể chịu được lâu, cạn một ly liền nằm lăn ra bàn. Namjoon không ý kiến gì về việc 5 sĩ quan cảnh sát trung tâm tới đàn đúm ở quán bar, chỉ ngồi im như phỗng, Jimin mời rượu chỉ lắc đầu nghiêm trọng. Thật sự Namjoon không thích đến đây chút nào, luôn là vậy.

Seokjin có tửu lượng không quá tốt nhưng cũng ở mức xử lý được, cầm một ly rượu vang tới ngồi bên cạnh Namjoon nhằm cứu rỗi sự nhàm chán của anh Trung tá này. Anh biết Namjoon chẳng muốn tới đây chút nào, thậm chí còn biết cả việc Namjoon cứ cố theo mọi người đến đây là phòng khi sự việc tồi nhất xảy ra. Vì hơn ai hết, Namjoon không muốn một trong số này bị bắt về chính sở cảnh sát mà mình đang làm việc chỉ vì vi phạm luật an toàn giao thông. Và Namjoon tình nguyện là người đảm bảo tiêu chuẩn dưới 0,4mg/1 lít khí thở.

Và Namjoon ở đây, là để Seokjin có thể yên tâm khi có một tài xế của riêng mình.

"Jungkookie! Để anh gọi thêm đồ uống nhé. Còn nhiều loại đáng để thử lắm!" Jimin hào hứng ngồi xuống, hỏi.

"Thôi ạ, em còn phải lái xe." Jungkook cười trừ, ái ngại đáp.

"Xe của anh ai cho mà em lái, huh?"

"Thì tại anh đang uống còn gì. Lát nữa để em lái xe đưa anh và anh Hoseok về."

"Không được! Lại đây anh bảo!"

Jimin đã hơi ngà ngà say, lôi tay Jungkook đi, bắt cậu phải cầm theo ly vang đỏ loại nhẹ nhất mà nãy giờ cậu vẫn chưa uống xong. Namjoon toan đứng lên cản Jimin lại nhưng bị Seokjin kéo lại. Sau đó khiến Namjoon vô tình bị mất đà xô cả vào Hoseok đang nằm mê mệt trên bàn rượu. Khó khăn lắm mới dựng được hai người say khướt này nằm thẳng dậy, Namjoon thở dài. Lấy điện thoại nhắn cho Jimin một tin, Namjoon nhanh chóng khoác tay Seokjin và Hoseok ra xe, không quên dặn dò Jimin hãy đưa Jungkook về sớm. Xong xuôi, anh lấy xe đưa hai người họ về nhà an toàn.

Buổi tiệc tùng lúc này chỉ còn hai người.

"Cobi, Hanis! Thật vui vì hai anh đến đây."

Jimin hớn hở kéo tay Jungkook đi hết chỗ này tới chỗ khác, cuối cùng dừng lại ở một bàn. Có hai người đàn ông to cao, một người tóc vàng da trắng, người kia thì tóc đen, da hơi ngăm. Cả hai xem ra rất thân thiết với Jimin, có thể là từ khi Jimin còn làm việc ở Mỹ.

"Of course. Lệnh của em bọn anh đâu thể từ chối, đúng không Cobi?"

"Oh Jimin. Your boyfriend?"

"Haha. Sao? Được chứ hả?"

Sau đó là một tràng cười đùa của Jimin và hai người đàn ông đó bằng nửa tiếng Anh, nửa tiếng Hàn khiến cho Jungkook cứ đứng đó ngẩn tò te. Nhận ra mình không thể đứng trơ ra đó mãi, cậu đành phải lí nhí:

"I... I'm just Jimin's friend. We're colleagues at the same police office and..."

"Ôi thôi nào Jungkookie. Em đâu có hay ngại ngùng như thế bao giờ đâu chứ. Hai ông anh này biết tiếng Hàn nên cứ thoải mái đi!"

"Ye... À, vâng.."

Jimin vô tư vỗ mạnh vào lưng trấn an Jungkook. Đối với những người lạ, đặc biệt là những người có tướng tá đáng sợ như Cobi và Hanis đều khiến cho Jungkook luôn cảnh giác và mang một nỗi sợ nhất định. Dưới con mắt của một cảnh sát thì mọi đối tượng lạ đều được phủ lên một tầng hoài nghi và cảnh giác. Không thể an toàn tuyệt đối được.

Không như Park Jimin.

"Anh biết ngay mà Jimin! Một cậu bé dễ thương thế này làm sao có thể làm bạn trai em được chứ?"

"Hứ, anh nói gì? Bộ tụi em không đẹp đôi hả?"

Jimin làm bộ mặt phụng phịu, hất cằm lên rồi nhanh chóng khoác tay Jungkook chặt cứng. Jungkook đứng đó chỉ biết cười trừ và xua tay trước cử chỉ của người đồng nghiệp nhõng nhẽo phóng túng này.

"Hai anh... nói tiếng Hàn tốt quá nhỉ? Các anh sống ở Hàn ạ?"

"Không đâu, tụi anh ở một thành phố ngoại ô của Mỹ, cách New Jersey không xa. Vì Jimin yêu dấu mà tụi này mới học tiếng Hàn chăm chỉ và mất thời gian quý giá để đi chơi bar với ẻm đấy."

"Haha thôi nào! Em có bắt ép các anh đâu chứ?"

Jimin vẫn cười nói vui vẻ, đánh vài cái lên bắp tay to đen bóng của Cobi. Cùng lúc đó Hanis đi đến, trên tay cầm một khay cocktail đủ màu, niềm nở:

"Nào Jimin, đã đến lúc kiểm tra tửu lượng rồi. Còn tốt như xưa không đấy?"

"Chơi luôn! Lúc nào cũng được."

"Jungkook, cả em đấy nhé."

"Em... ạ?"

"Chứ sao, coi như mừng ngày gặp mặt của chúng ta vậy."

"Nhưng em không biết uống đâu.."

"Sao lại không? Jimin thế kia còn uống được, còn chấp cả anh và Cobi kia kìa."

Hanis quay sang nhìn Jimin, châm chọc. Jimin bĩu môi nhìn lại Hanis, trước đó đã xử lý xong một cốc với Cobi. Jungkook ái ngại nhìn cái khay đầy ắp rượu, không để ý liền bị Hanis dúi vào tay một ly, hô hào:

"Coi như nể mặt tụi anh đi. Nào, cheer!"

"Ch.. Cheer!"

Hanis uống một hơi hết ly rượu, nháy mắt nhìn sang Jungkook vẫn còn đang ngại ngần. Nhận được thêm ánh nhìn từ Cobi và Jimin, cậu đành nuốt khan một ngụm mà nốc cạn một hơi cái thứ đắng đắng mà lạnh buốt ấy. Hanis và Cobi vỗ tay tán thưởng, còn Jimin nằm bò ra ghế mà cười khanh khách.

"Quyết định rồi nhé. Say vẫn không về!"

"Say vẫn không về!"

"Uống đi Jungkook. Cái này được lắm đấy."

Jungkook rất dễ bị lôi kéo vào cuộc chơi không cân sức của nhóm Jimin, chẳng mấy chốc đã uống liền 5 ly cocktail loại trung. Nhưng xem ra chừng đó chưa là gì so với 3 người còn lại, không lường được mà mặc sức gọi thêm đồ uống.

Không ai trong nhóm bốn người họ để ý rằng có một nhóm người khác kỳ lạ ở rất gần đó. Chính xác hơn, họ đang bị theo dõi.

"Họ đã uống bao nhiêu rồi?"

"Dạ thưa, họ đã gọi 17 ly cocktail và 4 chai Vodka. Giờ thì gọi thêm 3 ly Whisky thượng hạng nữa ạ."

"Cậu nhóc kia uống nhiều không?"

"Dạ... theo tôi thấy thì cậu ấy là người uống nhiều nhất trong số 4 người họ đấy ạ."

"Làm gì thì làm, mau tìm cách ngăn cậu ta lại cho tôi. Đừng để tôi phải làm việc với đàn em của mấy người."

"Nhưng đó là khách hàng của..."

"Làm, hay không làm?"

Ánh mắt lãnh khốc bỗng toát ra vẻ uy quyền đáng sợ. Ánh sáng từ chiếc mặt dây chuyền xanh ngọc lóe lên trong con ngươi tên bartender khiến hắn ta hớt hải quỳ rạp xuống chân người đang ngồi trên ghế sofa ngay cạnh, lắp bắp:

"Dạ rõ, thưa ngài."

   
    
______________ End chap 46 _____________


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip