Chap 7: Say xỉn

Bước ra khỏi văn phòng của Trung tướng Kim, tâm trạng của Yoongi trở nên hết sức tồi tệ. Dù đã đoán trước được hôm nay sẽ là một ngày mệt mỏi nhưng mọi thứ đều đã căng thẳng hơn anh tưởng. Anh không muốn bất kì ai nhắc lại về Park Juhee, không muốn phải chịu đựng điều này thêm một lần nào nữa. Nhưng Kim Taejoon đã lấy cô ra công kích anh, ngay trước mặt con trai ông. Tưởng chừng như đầu sắp vỡ làm đôi vì khủng hoảng, Yoongi vẫn cố gắng trụ vững cho tới khi kết thúc buổi triệu tập. Hôm nay anh sẽ tan sở sớm.

"Anh Yoongi!"

Nhận ra tiếng gọi lớn từ đằng sau, Yoongi quay lại nhìn xem ai đã gọi mình. Là Kim Namjoon của đội Điều tra.

"Hôm nay anh tan sở sớm sao?"

"Tôi vẫn thấy không khỏe trong người."

"Thực ra thì... em muốn nói với anh chuyện này."

"Chẳng hay Trung tá Kim có gì muốn trao đổi? Hôm nay tôi hơi mệt, có gì để ngày mai hẵng nói."

"Ngoài giờ làm việc đừng gọi em bằng chức phục như vậy. Cứ gọi em là Namjoon được rồi."

Min Yoongi và Kim Namjoon, hai người được cả trụ sở biết đến như hai sĩ quan cảnh sát tài ba, khí chất ngời ngời, khó ai sánh kịp. Ấy vậy mà khi đứng cạnh Yoongi, Namjoon luôn cảm thấy có một khoảng cách rất lớn giữa hai người. Một sự xa cách có thể nói là khác biệt. Một bức tường Yoongi tự xây nên để cô lập mình và mọi người. Bức tường cao sừng sững ấy không chỉ xây bằng đẳng cấp, mà còn bằng bản tính lạnh lùng, khó gần của chính Min Yoongi.

"Nếu chỉ có chuyện đó thì tôi xin phép về trước." Yoongi không muốn mất thời gian thêm nữa, quay lưng bước đi.

"Anh khoan đi đã!" Namjoon vội vã ngăn lại, chạy theo.

"Cậu còn có chuyện gì muốn nói?"

"Những gì ba em vừa nói, mong anh có thể bỏ qua. Thực ra ông ấy chỉ muốn tốt cho anh thôi."

"Tôi hiểu, cậu không cần bận tâm."

"Chuyện của Ju... thực sự em rất lấy làm tiếc..."

Kim Namjoon một lần nữa gợi lại về Park Juhee khiến cho con tim Yoongi như quặn thắt lại. Anh im lặng, hai tay siết chặt tự kiềm chế bản thân. Đã có quá nhiều điều về Juhee khiến anh phải dằn vặt suốt ngần ấy năm trời. Anh thực sự muốn quên đi tất cả, bắt đầu một cuộc sống mới mà không có hình bóng cô. Nhưng thật khó. Hình bóng người quá cố vẫn cố tình hiện hữu xung quanh anh như vậy. Dường như ai ai cũng muốn chọc tức anh, càng nhắc về cô, càng khiến anh trở nên đau đớn hơn khi cứ cố quên đi cô mỗi ngày.

Mối tình này, cho đến giờ vẫn chưa thể đi đến hồi kết.

"Tôi về trước. Chào cậu."

Không đáp lại lời hối lỗi thành khẩn kia của Kim Namjoon, Yoongi lạnh lùng bước ra xe, trở về nhà. Namjoon nhìn theo anh với ánh mắt nặng trĩu nỗi muộn phiền. Suốt 3 năm trời, không phút giây nào anh không tự dằn vặt mình. Chỉ vì hôm đó trời mưa lớn nên đội Điều tra của Namjoon đã đến trễ 5 phút. 5 phút định mệnh ấy đã cướp đi sinh mạng của người bạn thân nhất của anh. Giá như hôm ấy thời tiết không cản trở, đội của Yoongi cũng sẽ gặp khó khăn đến mức anh phải manh động làm liều, bọn tội phạm cũng sẽ không nhân cơ hội mà nã phát súng ấy. Park Juhee cũng sẽ không vì thế mà ra đi đáng tiếc, có lẽ vẫn còn sống trên cõi đời an nhiên vui vẻ một đời. Cô Trung úy năng nổ đã hy sinh trong nỗi tiếc thương vô hạn của Trung tá Min Yoongi năm ấy, bỏ lại anh một mình ở chốn trần gian đầy khổ sở.

Món nợ dù trả bằng máu cũng chẳng thể trả đủ.

_________

Yoongi không trở về nhà như đã nói. Mỗi khi tâm trạng không được tốt, anh thường đi uống một mình. Đó là cách duy nhất khiến anh giải tỏa mọi muộn phiền, dù biết đó chỉ là mượn chất men của rượu để trốn tránh thực tại. Không biết phải đi về nơi đâu để tránh khỏi sự soi mói, không có ai có thể thấy bộ dạng tệ hại của mình, Yoongi miễn cưỡng dừng lại ở một tiệm thịt nướng ngay trước mặt. Chí ít ở đây sẽ không bị bắt gặp bởi những ánh nhìn từ những kẻ lắm tiền nhiều của khác trong những nhà hàng cao cấp anh thường hay đến.

Vì chẳng ai xuất thân cao quý mà lại giống như một kẻ tuyệt vọng như anh lúc này.

"Cho một chai Vitiano!"

Sau câu nói vừa rồi của Yoongi, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào anh. Anh trừng mắt nhìn lại bọn họ, vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra. Ông chủ tiệm đang đứng nướng thịt sau khi nhận ra rằng trong quán đang có một vị khách kì lạ thì đành bỏ công việc lại ở đó. Đến gần Yoongi đang ngồi lặng ở bàn, ông ghé xuống hỏi nhỏ:

"Vị sĩ quan, có phải là anh có nhầm lẫn gì không? Cả cái quán này của chúng tôi chỉ có giá trị bằng gần 3 chai rượu anh vừa gọi thôi đấy..."

Yoongi nhìn lại chủ tiệm, nghiêng đầu khó hiểu. Vốn dĩ là một tín đồ của rượu vang, theo thói quen anh liền gọi loại rượu mình thích. Khi nhận ra đây chỉ là một quán ăn nhỏ chứ không phải nhà hàng cao cấp mới bình tĩnh hỏi:

"Vậy mang chai đắt tiền nhất ở đây ra được rồi."

Rượu nhanh chóng được mang ra. Với lòng hiếu khách và thân thiện, ông chủ vẫn chưa rời đi mà tiếp tục ân cần hỏi Yoongi:

"Vị sĩ quan đây còn muốn gọi thêm đồ ăn gì không?"

"Ở đây có gì?"

"Ngon nhất vẫn là thịt nướng. Cậu muốn dùng thử chứ?"

"Sao cũng được, mang ra đây cho tôi."

Yoongi đành phải nghe theo lời gợi ý của chủ tiệm vì anh thực sự không biết ở đây có gì có thể ăn vừa miệng. Đây là lần đầu tiên anh đi ăn một mình ở một quán ăn bình dân như vậy. Trong quán tất nhiên là không có bít tết bò Wagyu, Goulash hay những món mà anh thường hay ăn. Nhấp một chút rượu Soju, Yoongi cảm thấy có chút đắng cay tê nơi đầu lưỡi. Nó vốn dĩ không thể ngọt ngào, thơm lừng như những ly rượu vang anh thường thưởng thức. Một chai, hai chai,... chẳng mấy chốc mà anh đã uống hết số rượu mà phục vụ mang ra. Cứ thế uống cho đến 10 giờ đêm.

_________

"Aishh, tắm nước nóng xong thật thoải mái quá đi!"

Jungkook đã tan sở và trở về nhà từ lâu. Một buổi tối thảnh thơi đúng nghĩa, cậu không phải đi "lao động công ích" hay "đi tình nguyện" vì ai đó là hàng xóm đồng thời là cấp trên của mình. Hôm nay chính vì cái thái độ vô tình của Min Yoongi mà cậu quyết định lơ đẹp anh một lần cho bõ ghét, không thèm mua đồ ăn sang, rồi thay băng cho nữa. Mà cho dù cậu có nai lưng ra làm những công việc đó, Min Yoongi cũng không thèm mở miệng nói một câu cảm ơn. Trái lại còn xua đuổi, luôn miệng nói cậu phiền phức, lắm điều. Rơi vào tình huống này, ai cũng chọn lơ đẹp không chỉ mình Jungkook.

Muốn vô tình với cậu, cậu cũng không ngần ngại mà vô tình ngược lại đâu.

Ngả lưng xuống chiếc ghế sofa êm ái, Jungkook cuộn tròn mình vào chiếc chăn mỏng, chuẩn bị bật tivi để xem chương trình yêu thích. Khi chương trình vừa mới bắt đầu chưa đầy 30 giây, bỗng dưng có một cuốc điện thoại làm gián đoạn.

"Min Yoongi?"

Dòng số điện thoại đáng ghét hiển thị trên màn hình khiến cho Jungkook cụt hứng, không ngại mà chửi rủa chủ nhân của nó. Cậu dứt khoát tắt máy, quăng cái điện thoại sang ghế sofa đối diện. Tưởng là đã được yên thân nhưng ngay sau đó là cả chục cuộc gọi nữa từ anh cấp trên đáng kính. Cái gì cũng có giới hạn của nó, khi đạt đến cực hạn đều tự khắc bùng phát. Chương trình yêu thích gần như đang bị phá hỏng bởi tiếng chuông điện thoại đáng ghét kia, Jungkook muốn lờ đi cũng không được. Không kìm nổi tức giận hơn được nữa, cậu bắt máy, gào lên:

"Đêm hôm khuya khoắt còn gọi tôi có việc gì?! Không định cho người khác nghỉ ngơi hay sao, hả?! Cấp trên thì cũng vừa phải thôi chứ!"

Cơn giận sau khi được bùng phát quả thực rất hả hê, thoải mái. Nhưng dễ chịu chẳng được bao lâu, Jungkook không hề lường trước được hậu quả khi lớn tiếng với cấp trên là gì. Mà đây còn không phải là cấp trên bình thường, là cấp trên đặc biệt có một trên đời mới nguy. Hoàn toàn đoán được mình sắp phải hứng chịu điều gì, Jungkook vội đưa ống nghe ra xa, nhắm tịt mắt lại chờ cơn thịnh nộ sắp bùng nổ.

Nhưng không có giọng nói nào đáng sợ như cậu tưởng. Chầm chậm đưa điện thoại lại gần để nghe, ngay sau đó là một giọng lạ vang lên ở đầu dây bên kia:

<Alo? Cậu có phải là 'Phiền phức', bạn của chủ nhân cái điện thoại này không?>

"Hả...?"

<Tại tôi thấy số điện thoại này liên hệ với cậu gần đây nhất nên mới gọi. Chủ nhân chiếc điện thoại này hiện đang gặp chút vấn đề...>

Không để người kia nói hết câu, Jungkook liền nhảy bổ vào hỏi, giọng nói không che giấu nổi sự gấp gáp:

"Min Yoongi? Anh ta làm sao?!"

<Anh ấy quá chén nên hiện đang bất tỉnh ở đây, rồi...>

"Rồi sao ạ?!"

Jungkook vội vã hỏi, quên mất rằng mình vẫn còn đang giận con người này. Với lòng nghĩa hiệp và tình thương người đáng quý của cậu, cậu hoàn toàn không màng người đó là ai nếu như họ thực sự đang gặp rắc rối. Nhưng lần này người đó lại là Min Yoongi, cấp trên của cậu. Jungkook sẽ không trở nên lo lắng như vậy nếu như anh ta không bị thương nặng ở lưng chưa lành hẳn. Hơn nữa nỗi áy náy trong lòng về vết thương đó vẫn còn, cậu không thể tránh khỏi sốt sắng khi nghe tin Yoongi gặp nguy. Giọng nói bên kia tiếp tục kể:

<Anh ấy đã uống tổng cộng 9 chai Soju, 4 phần thịt nướng. Đã vậy lại không có tiền mặt trong người, cứ một mực đòi quẹt thẻ. Quán chúng tôi không có chỗ quẹt thẻ nên vẫn chưa để anh ta đi được.>

"Anh ta hiện đang ở đâu?"

<Tiệm thịt nướng Happo, đường Seoae. Cậu tới ngay đi>

Vừa nghe đến đây Jungkook liền cúp máy, nhanh chóng thay đồ, bắt xe tới chỗ Yoongi đang nằm bất tỉnh nhân sự. Mất 15 phút để đến nơi, Jungkook chạy vọt vào quán ăn khi vừa bước xuống xe. Chưa cần đi tìm tận nơi, cậu đã dễ dàng tìm thấy Yoongi đang nằm ngủ li bì trên bàn ăn ở phía trong, ông chủ tiệm cùng với một vài phục vụ thì đang lắc đầu ngao ngán. Bây giờ đã là gần 12 giờ đêm. Min Yoongi chính là vị khách cuối cùng khiến cho tiệm thịt nướng đến giờ vẫn chưa được đóng cửa. Quán ăn trống trải chỉ còn một tên say khướt nằm ngủ trên bàn ăn, làm sao mà không nhận ra cho được?

"Thật không ngờ anh ta lại gây chuyện ở đây đấy, bác Han."

"Ồ, Jungkook đó hả! Thì ra là khách quen cả!"

Nhận ra giọng nói than trách quen thuộc kia, bác chủ tiệm liền hồ hởi quay lại. Thật trùng hợp rằng Jungkook lại chính là khách quen ở đây. Một tín đồ của thịt cừu xiên nướng thì không thể không biết đến tiệm thịt nướng Happo. Jungkook cũng không ngoại lệ.

"Tại anh sĩ quan này lưu tên cháu trong danh bạ là 'Phiền phức' nên bác không nhận ra đó."

"Haha... vậy sao ạ?"

Jungkook nhìn cấp trên nằm la liệt trên bàn ăn, nghiến răng nghiến lợi cười ậm ừ cho qua. Dám lưu tên cậu trong danh bạ như vậy? Thật muốn đánh một cái cho bõ ghét mà!

"Bác Han, vậy số tiền anh ta ăn hết tổng cộng là bao nhiêu ạ? Để cháu trả."

"Tổng cộng là 107.000 won. Đó là còn chưa kể anh ta còn làm bể mấy cái ly của bác rồi đấy."

Jungkook đỡ trán, lảo đảo chống tay xuống bàn sau khi nghe số tiền cậu sắp phải xì ra vì cấp trên thân yêu. Mở ví tiền ra, trong ví còn đúng hơn 40.000 won. Nhận ra mình mới là người rơi vào tình cảnh éo le chứ không phải là Min Yoongi, Jungkook không còn cách nào khác ngoài khóc lóc xin xỏ bác chủ quán, tính kế hoãn binh:

"Bác Han ơi... Bây giờ cháu còn có hơn 40.000 won thôi. Bác cầm tạm giúp cháu, đó là cả gia sản của cháu hiện tại đấy ạ... Lương Thiếu úy mới như cháu chỉ có mấy trăm ngàn won một tháng thôi... Mà tới cuối tháng cháu mới lãnh lương. Đi mà bác..."

Jungkook lại trưng vẻ mặt đáng thương quen thuộc ra, khiến cho mấy anh phục vụ đứng đó cũng phải bật cười. Bác chủ tiệm nhìn cậu, cười khổ. Đây không phải là lần đầu tiên cậu đến đây ăn mà mang thiếu tiền. Cũng tại Jungkook có một tật xấu là ăn không kiểm soát nên cũng đã không ít lần xin xỏ tương tự như lần này. Nhưng cậu cũng là một con người sòng phẳng, chưa bao giờ quên số tiền nợ của mình mà còn trả rất đúng hạn. Dù sao thì tên nhóc cũng là khách quen của tiệm, bác đành gật đầu cho qua. Jungkook thấy vậy liền khịt mũi một cái, rối rít cầm tay cảm ơn bác Han:

"Cảm ơn bác nhiều! Hôm nào có tiền cháu sẽ tới trả... à không! Anh ta sẽ tới trả phần còn thiếu...! Cháu về đây, bác và các anh nghỉ ngơi sớm nhé!"

"Về cẩn thận nhé Jungkook!"

"Vâng. Buổi tối tốt lành ạ!"

Sau khi từ biệt mọi người ở tiệm thịt nướng, Jungkook phải tiếp tục một công đoạn khó khăn nữa, đó là hộ tống Đại tá về nhà. Cõng trên mình anh cấp trên đáng kính, cậu tối sầm mặt mũi vì Min Yoongi vừa nặng lại còn nồng nặc mùi rượu. Khổ sở lắm mới đưa được anh về đến nhà, lại còn phải chạy lên phòng một lần để lấy tiền trả tiền taxi, phải nói là Jungkook cảm thấy ngày hôm nay đúng là xui không sao tả được. Cứ tưởng mọi chuyện sẽ dừng lại ở đó nhưng không. Về tới cửa phòng của Yoongi, cậu lục tung khắp người anh lên nhưng không tài nào tìm thấy chìa khóa phòng. Bực bội, cậu giậm chân bình bịch, chán chê lại quay sang lườm nguýt anh Đại tá đang say xỉn kia:

"Cái tên này, chắc lại làm rơi chìa khóa ở đâu rồi! Ui da, còn cái lưng của tôi!"

Chửi rủa, lườm nguýt xong cậu lại quay ra than thở, khóc lóc cho số phận hẩm hiu của mình, cớ sao luôn phải dính lấy cái tên còn phiền phức hơn cả mình thế này. Hận không thể cho kẻ say xỉn này một cước, cậu đành cam chịu, lại tiếp tục dìu Yoongi về phòng mình. Cũng tại cái tên khác người này không đưa cho chủ chung cư chìa khóa dự phòng. Báo hại cậu phải đưa anh ta về tận phòng mình như hôm nay đây.

Sóng gió vẫn chưa dừng lại ở đó.

"Ự.. huệ huẹeeeee..!!!"

"ÁAAAAAAAAA!!!!!."

Tiếng nôn mửa cùng với tiếng hét thất thanh đồng thời vang lên một cách chói tai giữa màn đêm tĩnh mịch. Chưa kịp bật đèn lên, cậu liền vứt kẻ say xỉn kia xuống sàn nhà, lại tiếp tục ngồi thụp xuống đất khóc lóc thảm thiết:

"Min Yoongi! Anh có biết là tôi vừa mới tắm xong không hả! ĐIÊN MẤT THÔI!!!"

Và chẳng có ông trời nào giúp được cho cậu trong tình cảnh này cả.

Đêm hôm ấy, giữa lúc cả thành phố Seoul đang say giấc ngủ, vẫn có một người phải đi tắm rửa giặt giũ suốt cả đêm. 



______________ End chap 7 ______________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip