Ep 34: Bảo bảo bị bệnh
Sau cái vụ việc ở cục quản lý gen hầu như không còn mấy thế lực ngầm kia tồn tại nữa, cũng có thể là có nhưng không đủ rắc rối đến mức phiền hà đến bậc thượng tướng như hắn thế nên nguyên soái đã để hắn công tác tại thành phố. Phần khác là đại tướng NamJoon nhà ta đi du lịch với ba Jin vẫn chưa về, công việc đăng đăng đê đê nguyên soái cũng không thể điều hắn đi đâu khác.
Về phần cậu thì được sắp xếp quay về học viện Mystery để dạy học, không phải lên lớp thường trực như người khác, một tuần cậu chỉ dạy có hai buổi mà thôi, phần lớn thời gian còn lại là ở nhà chăm hai đứa nhỏ. Thời gian trước bận rộn đủ thứ trên đời không có thì giờ ở với con, bây giờ hai đứa nhỏ đã quen hơi ông bà nên việc tiếp xúc với cậu quả có chút khó khắn.
Riêng mẹ Park từ khi dọn đến Min gia đã bắt đầu cởi mở hơn, tập sống hòa đồng hơn với mọi người, còn đặc biệt thân với bác quản gia của nhà. Hôm trước khi ba Jin đi đã cho bác quản gia nghỉ phép về quê chơi đến khi ba Jin quay về, mẹ Park lúc đó sợ buồn chán cũng cuốn gói đi theo bác quản gia về quê chơi. Thành ra bây giờ cậu lần đầu chăm con lọng cọng đủ đường, may nhờ có hắn thời gian trước bị cấm túc ở nhà chịu phạt chăm hai đứa nhỏ nên mới đỡ cho cậu một chút.
" Phu nhân, sữa đã pha xong rồi "
" Được rồi, cảm ơn cô "
Cậu nhận lấy hai bình sữa từ cô người làm rồi quay sang hai bảo bảo tính toán cho con bú. Có điều cậu đột nhiên thấy lạ, thông qua cảm nhận thân nhiệt bên ngoài và biểu hiện trước mắt cậu cho rằng có chuyện gì đó không ổn. Tác phong nghề nghiệp cậu liền thao tác một lượt để kiểm tra qua cho hai bé con, không ngờ là mặt mày cậu lại tái mét lại vội hét lên kêu người làm chuẩn bị xe xốc hai đứa con chạy tới bệnh viện. Những triệu chứng này không phải cậu không biết nhưng nó không nằm trong chuyên môn của cậu, cậu không phải bác sĩ nhi nên cũng không dám làm liều.
Min Yoongi sau đó ít phút cũng nhận được tin dữ báo đến mà bỏ ngang công việc chạy đến bệnh viện với cậu. Hỏi hắn lo cho con không? Đương nhiên là lo chứ nhưng hắn có một nỗi lo đáng oan ngại hơn. Chính là cậu!
Từ hồi bắt đầu chăm con đến nay hắn để ý cậu bắt đầu bị stress rất nhiều, lắm lúc còn tự ngồi khóc dù không có chuyện gì xảy ra. Hắn biết đó là dấu hiệu của cái gì cho nên ngay khi nghe tin con vào viện hắn liền lo sợ cậu sẽ tự trách bản thân không tốt không biết chăm con mà tự ngược chính mình nên thay vì đến phải hỏi con thì hắn lại sốt vó lo cho cậu nhiều hơn.
" Jimin ngoan đừng khóc...đừng tự đánh mình nữa không phải lỗi do em " - Hắn ôm cậu vào lòng dỗ dành mặc cho cậu vùng vẫy
" Là tại em...em không tốt...em vô dụng...chăm con cũng không xong...tất cả đều tại em... " - Cậu khóc lớn, nước mắt nước mũi tèm lem khiến hắn luýnh quýnh cả tay chân không biết làm sao để dỗ được cậu
" Em đã làm rất tốt rồi Jimin...đừng tự trách mình nữa. Con còn nhỏ đề kháng yếu bị bệnh là chuyện hiển nhiên khó tránh khỏi...em đừng tự ngược mình "
Hắn chua xót vô cùng khi thấy người nhỏ trong lòng không ngừng tự mắng bản thân. Biết không thể làm gì khác hơn hắn chỉ đành tự tìm cách xoay sở dỗ dành cậu. Hai đứa nhỏ thực ra ban đầu chỉ vị cảm bình thường, không hiểu vì sao đột nhiên biến chứng lên đến bị viêm phổi. Cũng may cậu phản ứng kịp thời đưa con đến bệnh viện cho bác sĩ chuyên khoa điều trị nếu để trễ quá e là nguy to. Mặc dù bác sĩ đã nói trẻ không sao nữa nhưng thân là Omega khó tránh khỏi bị kích động. Hắn vốn đã dự liệu trước thể nào cũng có ngày này nhưng không nghĩ nó đến nhanh đến vậy, hắn cũng không kịp trở tay.
" Jimin ngoan...con không sao rồi, sẽ mau khỏe lại thôi " - Hắn ôm cậu trong lòng, tay xoa xoa tấm lưng của người nhỏ, giọng điệu ôn nhu pha chút xót xa an ủi
Những thời khắc thế này tin tức tố của Alpha chính là liều thuốc hữu hiệu nhất. Hắn rất cố gắng phóng thứ tin tức tố đặc trưng của mình ra để xoa dịu Omega, cậu khóc đã đời đến lúc kiệt sức thiếp đi thì mới yên tĩnh một chút. Hắn bật điện thoại nhờ Kim Taehyung thay hắn sắp xếp phòng chăm sóc đặc biệt cho hai đứa nhỏ, đưa người đến giám sát bảo vệ chặt chẽ rồi sau đó mới an tâm đưa người về Min gia.
Người làm thấy xe hắn về còn tính xếp hàng ra hành lễ đúng với quy cũ nhưng khi thấy hắn xuống xe còn bồng theo phu nhân tự thân bọn họ biết tự liệu mà im lặng cúi đầu không nói tiếng nào.
Hắn bế cậu đi thẳng lên phòng, đặt nhẹ cậu xuống giường đắp chăn đàng hoàng lại cho cậu sau đó hắn đi tắm rửa một loạt. Bên nãy từ chỗ làm việc chạy thẳng đến việc trên người vẫn mặc quân phục lại còn mang theo bụi bẩn ở bên ngoài về. Hắn biết cậu là ghét nhất chuyện này nên đã đi tắm rửa thay đồ rồi mới leo lên giường ngủ với cậu một giấc.
Mãi đến khi hắn tỉnh giấc trời cũng dần sập tối đến nơi, hắn dòm sang người nhỏ nhận thấy cậu vẫn còn ngủ say liền rón rén nhỏ nhẹ nhất có thể đi xuống giường. Hắn đi xuống nhà dặn dò người làm nấu vài món cho cậu còn hắn thì tranh thủ lúc cậu chưa dậy chạy lên bệnh viện xem tình hình của hai bảo bảo.
" Chúng tôi sẽ giữ hai em lại theo dõi thêm khoảng một tuần, nếu không có gì thay đổi thì có thể cho xuất viện và điều trị tại nhà rồi hẹn tái khám. Tình trạng hai bé đặc biệt nên tạm thời người nhà vẫn chưa thể vào thăm, chỉ có thể nhìn qua kính thôi "
" Cảm ơn bác sĩ...tôi sẽ lưu ý "
Vị bác sĩ rời đi sau đó hắn đi sang phòng bệnh của con đứng bên ngoài ngắm nhìn hai thiên thần nhỏ một lát rồi dòm xuống đồng hồ ở tay sau đó phải quay về nhà. Hắn tính toán thời gian chuẩn xác lúc cậu dậy để quay về kịp trấn an thêm cho cậu bớt lo lắng.
Hắn đem tin tức tốt hắn có từ chỗ bác sĩ về nói với cậu giúp cậu phần nào đỡ lo lắng hơn, hắn chịu khó ngồi dỗ cậu ăn thì cũng được hơn hai chén cơm một chút. Bình thường cậu sẽ ăn tầm ba bốn chén gì đấy nhưng bây giờ hắn chỉ ép được cậu hơn hai chén một chút thôi nên hắn sợ cậu ăn không đủ no sẽ không có sức liền ráng dỗ cậu uống thêm một ly sữa hạt nữa mới thôi.
" Em no rồi, không uống nỗi nữa đâu " - Cậu đẩy ly sữa ra
" Em xem, bình thường ăn cũng ba bốn chén cơm hôm nay đã giảm một nửa rồi. Bây giờ em không uống hết ly sữa này bù vào thì lấy sức ở đâu mà chăm con hửm? "
" Mau...ngoan, anh thương em. Uống hết nửa ly này rồi anh không bắt em uống nữa "
Hắn kiên nhẫn dỗ dỗ cậu thêm một lát để cậu ngoan ngoãn uống cho hết ly sữa, chật vật hơn mười phút cậu mới chịu nốc hết nửa ly còn lại. Chăm cậu xong xuôi hắn mới thở phào một cái nhẹ nhõm sau đó lấy xe đưa cậu lên viện nhìn con một lát rồi lại quay về Min gia. Hai đứa nhỏ hết một tuần bác sĩ cũng đã cho về nhà, tụi nhỏ may mắn là rất chịu hợp tác không hề quấy khóc hay gì hết nên trộm vía cậu cũng không mất nhiều công sức quá. Hắn bây giờ không dám để cậu ở nhà một mình với con nữa nên đã xin phép nguyên soái xét duyệt cho hắn và cậu ở nhà một thời gian đến khi ba NamJoon cùng ba Jin quay về. Nguyên soái từng trải qua giai đoạn này nên rất hiểu cho hắn, ngay lúc hắn đề nghị đã đồng ý luôn mà không hỏi thêm gì, nguyên soái còn tốt bụng truyền lại cho hắn một ít kinh nghiệm của bản thân hồi trẻ để giúp đôi trẻ nhanh chóng vượt qua thời gian khó khăn này.
" Jimin, tranh thủ lúc con ngủ em cũng đi ngủ một lát đi. Cả đêm qua em thức với con rồi, anh giúp em trông hai đứa nhỏ. Nghe lời...mau về phòng ngủ một lát đi " - Hắn xoa xoa nhẹ mái tóc thơm tho của cậu, cúi người xuống đặt môi lên vầng tráng thơm một cái trấn an
Cậu được hắn khuyên nhũ cũng chịu đi về phòng ngủ một lát nhưng từ trước đến nay vốn đã quen có hắn bên cạnh lúc ngủ rồi, không có hắn nằm cùng cậu dùng trăm phương ngàn kế cũng không ngủ được. Hắn bên này ngồi với con một lát mới nhớ ra chuyện cậu quen hơi hắn lật đật quay về phòng riêng để dỗ dành tiểu bảo bối nhỏ. Đã chăm con thì thôi, hắn còn có thêm một em bé lớn đáng yêu dễ tổn thương là Park Jimin, dù đôi khi hắn thấy bản thân có chút cực nhọc nhưng mỗi lần ở bên cậu mọi thứ muộn phiền đều được xóa tan đi hết. Hắn cảm thấy giống như đã về bến đỗ bình yên vậy...một cảm giác nhẹ nhàng an yên đến bất ngờ.
Dỗ cậu ngủ rồi hắn mới được rảnh rang đi xuống nhà tự mình pha lấy một ly cà phê ấm nóng đem lên thư phòng thưởng thức. Ở nhà thì ở nhà hắn vẫn luôn xem xét tình hình quân sự của quốc gia thông qua tài liệu được Kim Taehyung gửi tới. Đây đều là những hồ sơ cần qua sự xét duyệt của hắn nên hắn mới miễn cưỡng xem qua. Nếu không mấy thứ này cứ đẩy một lượt hết cho tên họ Kim kia là được rồi.
Hắn vừa an yên được một lúc đã nghe thấy tiếng hai đứa nhỏ khóc ré lên đòi ba, hắn vội vội vàng vàng để sấp tài liệu trên tay xuống bàn sau đó tức tốc chạy qua với con. Phòng hắn và cậu có cách âm tốt nên may thay là cậu vẫn an yên ngủ rất ngon.
" Hai đưa ngoan nào...để ba nhỏ của hai đứa ngủ thêm một lúc nữa rồi sẽ dậy chơi với tụi con " - Hắn ngồi dỗ con trông rất gì và này nọ. Người ta làm ông bố bỉm sữa rất cực khổ, thân xác có phần điêu tàn đi ít nhiều nhưng hắn thì không nha.
Tác phong của hắn xưa nay luôn rất chuẩn chỉnh thế nên nó được áp dụng luôn cả vào lúc chăm con nhỏ và chăm em bé nhà hắn. Giờ giấc hắn đều tính ước chừng hết cả để tìm ra khoảng thời gian trống để hắn làm việc hắn muốn, vì vậy nên trông hắn vẫn điển trai như ngày nào có khi còn ngon giai hơn lúc trước nữa cơ. Có con rồi nên hắn cũng tập tành ôn nhu trầm ổn hơn, trên đời này làm gì có Omega nào không thích một Alpha dịu dàng sủng nịnh mình như vậy.
Hắn dỗ con xong thì ngồi chơi với con, canh đồng hồ đến gần bốn giờ chiều thì bảo người làm lên tắm cho hai đứa nhỏ, hắn thì về phòng gọi cậu dậy.
" Cục cưng, sắp bốn giờ chiều rồi, dậy nào...em còn ngủ nữa sẽ bị mặt trời đè đấy " - Hắn ngồi xuống bên cạnh chỗ cậu ngủ, người hơi cúi xuống vùi mặt vào hõm cổ của cậu để dùng cách riêng của mình gọi cậu dậy.
Cậu đang ngủ rất mê say lại bị Alpha hun hít phà hơi nóng vào cổ đương nhiên rất khó chịu mà buộc mình tỉnh dậy. Thấy cậu đã dậy rồi hắn bảo cậu ngồi một lát đợi hắn đi pha nước ấm cho cậu tắm. Từ những ngày đầu hai người họ yêu nhau hắn đã luôn làm công việc này cho đến bây giờ, một công việc theo bản năng và không bao giờ cảm thấy phiền hà. Hôm nay cậu vì còn chưa tỉnh ngủ lắm nên đã mè nheo đòi hắn tắm cho vì lười, cơ hội ngàn vàng dễ gì hắn bỏ qua cho được. Mọi lần hắn lết leo nài nỉ cậu cũng không cho tắm cùng, bây giờ được lúc cậu mơ màng lười biếng ngại gì mà không lợi dụng một chút.
Tắm táp bình thường thì không mất thời gian bao nhiêu nhưng để Min Yoongi tắm cho cậu thì mất thời gian hơn nhiều, chắc gần tiếng đồng hồ mới xong. Hồi đầu nói là cậu đi tắm nhưng lúc sau ra thì cả hai đều đã tắm xong hết cả, cậu biết mình vừa bị hắn thả dê nhưng bởi biết là do mình làm biếng nên cậu chỉ im lặng chịu đựng không dám hó hé cái gì.
" Hai đứa nhỏ đã thức rồi, ban nãy tụi nhỏ khóc đòi em anh dỗ mãi mới nín. Anh vừa cho người làm lên tắm cho hai đứa, em qua bên phòng chơi với con một chút đi, anh sẽ dọn dẹp tàn dư rồi qua với em " - Hắn sủng nịnh hôn vào đôi môi đỏ hồng của cậu một cái ' chụt '. Tiếng rõ to
" Em biết rồi, anh tính bế em đi như này luôn à? "
" Chứ em còn đi được hả? " - Hắn giở giọng trêu đùa cậu
" Anh... "
" Lần sau anh phải cân nhắc sức lực của bản thân nhỉ? Park Jimin "
Giọng điệu hắn rõ trêu chọc người nhỏ trong lòng, cậu bị hắn làm cho gương mặt ngượng chín đỏ hết cả. Quá đáng ghê!
Ghẹo chọc cậu thì vui nhưng hắn biết điểm dừng để không cậu lại ức đến phát khóc, hắn bế cậu sang với hai con còn mình quay về dọn dẹp tàn tích ở phòng tắm. Trước khi đi còn không quên phát ít cơm tró trước mặt hai đứa trẻ, may là tụi nhỏ còn bé tí nên không phản bác được, nếu là những đứa trẻ ba bốn tuổi gì đó nhất định nó sẽ bĩu môi trề mỏ khinh bỉ hai con người này. Đi đến đâu cũng ân ân ái ái đến đó không tha cho ai, biết hai người hạnh phúc viên mãn rồi không cần khoe khoang quá như vậy đâu. Nhiều cẩu độc thân cảm thấy bản thân bị tủi thân nhẹ trong lòng vì hai người đó chứ!
To be continued...
AnnieNKs
-----
Chuyên mục pr đêm khuya, tại vì Ni vừa mới viết thêm mụt chiếc fic khác nữa cho nên mới đem em nó lên đây để pr lấy hên của chiếc fic đầu tay này nè. Tui đăng giờ linh lắm mấy bồ cũng chịu khó cho cái nết ẩm ương này của chui nho 🙆💜
https://www.wattpad.com/story/344997772?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_details_button&wp_uname=AnnieNKs&wp_originator=WfWIxOKmJ4p3Q0aOAElc%2BJk46mHInBHOjLTmXLqy8l7QyvtaVfOiSIXoLLnyewah%2BDY8XAp8LuiZcC0YC1blVQTtX5orFzlw48IJdWzhZ0qcPKkuYuFlE5Ozt6Zxxpg7
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip