Ep 5: Một Chút Xốc Nổi
Cậu và hắn bắt đầu có một trận cãi nhau, cả hai không ai nhường ai. Cậu chẳng nhúng nhường hắn lại càng lấn tới
" Anh quát tôi? " - Cậu tròn mắt hỏi ngược lại hắn
Lần đầu tiên cả hai cãi nhau một trận to như vậy, hắn và cậu cãi nhau đến mặc kệ đây là đâu. Cư nhiên đây là chiến trường chứ không phải nhà họ, cái lều họ ở được dựng nên từ vải dù chứ không phải tường cách âm mà họ lại cãi nhau lớn tiếng đến người bên ngoài gần đó chỉ vô tình đi lướt ngang qua cũng đã dễ dàng nghe thấy cuộc cãi vã ấy
Bọn họ đúng thật có thể nói là chẳng có tí gì hợp nhau, một khi đụng trận sẽ không ai nhường ai dù một chút cũng không, bỗng nhiên hắn đưa tay lên tát cho cậu một cái đến bật máu nơi khóe miệng. Hắn đang làm cái quái gì vậy? Đánh cậu sao? À nhầm, hắn tát cậu thì đúng hơn chứ nhỉ? Cậu đưa tay run run lên sờ vào nơi khóe miệng bật máu, trên môi nở một nụ cười khổ, đôi mắt dần đỏ lên, ngấn nước mắt, sóng mũi cay cay thật khó chịu, miệng muốn cất lên câu nói phản kháng lại cái tát của hắn nhưng lại nghẹn ứ lại không hiểu vì sao
Phần hắn, hành động lúc tức giận đó lại vô tình khiến một Omega như cậu vốn đã yếu đuối dễ bị tổn thương nay lại càng mất lòng tin vào Alpha quý tộc, hắn còn không hiểu được mình vừa làm gì nữa mà, đánh cậu làm gì rồi bây giờ trong lòng thấy hối hận, thấy lòng mình đau, tim thắt lại khi thấy vết máu trên khóe môi cậu. Ha...hắn thật tình không cố ý, chắc chắc hắn sẽ nghĩ như vậy trong lòng, hắn sẽ nghĩ hắn chỉ là một chút xốc nổi thôi, hắn không cố ý đâu, hắn không muốn đánh cậu, một chút cũng không, vậy mà thứ gọi là xốc nổi hắn đang chuẩn bị để nó lóe lên trong đầu là thứ khiến hắn hành động không thể chấp nhận được. Cái lý do hắn sẽ dùng để biện minh cho hành động của mình là gì đây?
" Ji...Jimin, tôi xin lỗi... " - Hắn từ từ lại gần cậu
" Anh đứng yên đó cho tôi, anh tiến lại đây một bước tôi sẽ tự vẫn cho anh xem " - Cậu rút khẩu súng trên người hắn chỉa vào mình
" Đừng...đừng manh động, tôi không lại gần em "
" Ra ngoài, tôi muốn yên tĩnh "
" Nhưng mà... "
" TÔI NÓI ANH ĐI RA NGOÀI NGAY!! " - Cậu quát vào mặt hắn
Hắn nghe cậu quát lớn như vậy liền tự động đi ra ngoài để cậu một mình, bên ngoài đúng là có mấy kẻ nhiều chuyện thích hóng hớt chuyện người khác đang đứng ngóng nghía chuyện bên trong, hắn đi ra thấy liền dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn bọn người đó khiến họ lạnh hết cả gáy, mặt mày đột nhiên tái mét lại, đúng là Min Yoongi, quá đỗi kinh khủng, nguy hiểm và thâm độc, mưu kế hắn có thừa, tài đức lại là phần hơn, hắn toàn vẹn chỉ mỗi cái tính nết không mấy ưa được, ưa được hắn cũng là một người không vừa gì với hắn
Sau đó một thời gian, công việc kết thúc, hắn cùng cậu quay về, chuỗi ngày nhàm chán lại và ngột ngạt giữa cả hai bắt đầu, chuyện hắn tát cậu ở doanh trại cậu vẫn thù giận hắn lắm cơ. Cậu không thèm nói chuyện với hắn dù chỉ một chữ cũng không, hắn lấy thứ cậu coi trọng nhất ra đe dọa cũng chỉ nhận lại sự im lặng đáng sợ từ nơi cậu. Rốt cuộc cậu giận hắn nhiều vậy sao? Hắn đã cố tìm cách giải thích với cậu nhưng lại không được rồi, cậu chẳng bao giờ chịu nghe hắn nói, còn chẳng chịu gặp hắn mà. Bình thường sáng lên học viện học, có việc cần kiểm tra sức khỏe cho hắn thì kiểm tra xong cũng lên trường ngay, để tránh gặp mặt hắn cậu cũng tá túc tại kí túc xá quen thuộc ở học viện nơi mình từng ở đó vài năm trước, không có gì bắt buộc cậu về biệt thự của hắn thì cậu nhất quyết không về. Những học viên ở học viện thấy cậu lúc quay về tâm trạng có vẻ không tốt lắm, thử bắt chuyện để hỏi cậu cậu lại chỉ đánh trống lãng sang vấn đề khác
Tình trạng này kéo dài được 1 tháng rồi 2 tháng 3 tháng lại 4 tháng 5 tháng tiếp 6 tháng 7 tháng 8 tháng mãi đến thành 1 năm trời, hắn bực tức vô cùng, kiếm cái cớ bắt ép cậu về biệt thự cũng khó huống chi là gặp mặt cậu, thậm chí định kì một tháng 4 lần kiểm tra sức khỏe cho hắn nay chỉ còn 1 lần 1 tháng, hình bóng cậu Omega cùng hắn đi họp hội nghị, đến doanh trại quân sĩ, chiến trường nay đã biến mất hầu như hoàn toàn, hắn trở nên lẻ loi như khi trước lúc chưa có cậu đến. Người ta đôi khi còn quên mất hắn có một vị bác sĩ riêng là cậu, cậu dần ít xuất hiện trước mắt hắn hơn, hắn lại càng nhớ cậu đến phát điên lên được, hắn yêu cậu từ bao giờ lại chẳng hay, nay biến thành tương tư không dứt, mà họ thì nên nói là hắn lụy cậu rồi mới đúng chứ, cậu và hắn đã hòa làm một rồi còn gì, lên giường cũng lên rồi, đánh dấu cũng đánh rồi, chưa kể trong người của cậu cũng đã có những thứ tinh túy của hắn, chỉ may thay chưa có kết tinh hoa lại thành trái ngọt, chứ không thì cậu xác định sẽ thành mẹ cậu thứ 2, có con lại chẳng biết ba đứa bé là ai, một mình nuôi con, một mình vượt qua kì động dục chết tiệt
" Gọi Jimin đến đây nhanh lên! " - Một người đàn ông trông đã đứng tuổi nói lớn ra ngoài
Người làm trong nhà nghe thấy tiếng người đó nói lớn vọng ra ngoài liền biết có chuyện, luýnh quýnh cả lên đi gọi cậu về gấp, một cậu người làm chạy vào nói với ông
" Lão gia, cậu Jimin hiện đang không ở học viện "
" Cái gì? Cậu ta là bác sĩ riêng của Trung Tướng lại ngang nhiên bỏ đi lung tung như thế sao? Mau cho người tìm cậu ta về đây nhanh lên, KHÔNG ĐƯỢC CHẬM TRỄ!!! "
Cậu người làm lật đật chạy ra ngoài bảo người đi tìm cậu về đây ngay trước khi tin này lan đến tai của ba nhỏ của hắn tức Omega của lão gia Min tộc, ba lớn hắn bình thường đáng sợ thật, không thích đùa vì ông là đại tướng quân, công việc nghiêm túc, căng thẳng, ít khi nào nói đùa nhưng ba nhỏ của hắn bình thương loi choi loi nhoi như con nít thế thôi chứ đụng đến con trai vàng bạc châu báu mình đứt ruột đẻ ra xem có nổi trận lôi đình lên lật tung cái đất nước này lên không thì biết, không muốn thảm họa ập đến thì phải nhanh kiếm được cậu về cứu hắn cái đã
Hắn bị gì?
Hắn do thương nhớ cậu, quá lụy tình cậu nên đâm ra tâm lý thất thường, hôm nay lại nảy ý muốn tự dùng dao rạch lấy da thịt mình cảm nhận đau đớn, lại còn uống một lượng thuốc ngủ lớn làm nguy hiểm đến tính mạng, may là ông cũng biết sơ cứu để giúp hắn băng bó và tình trạng cũng không mấy nghiêm trọng như lúc ông phát hiện ra hắn nằm trên sàn nhà
Phía cậu đang còn vô tư hưởng thụ làn gió mát thổi qua đem theo mùi thơm của cánh đồng hoa phía trước đến, cảm giác thật quá ư dễ chịu, còn đang thư giãn thì người của Min tộc chạy đến hớt ha hớt hải nói không ra hơi, cậu liền chau mày hỏi lại
" Làm gì hớt hải vậy? Làm như Trung Tướng sắp chết không bằng "
" Phải...phải, Trung Tướng không biết vì sao lại nghĩ quẩn rồi...may mắn...lão...lão gia phát hiện kịp, đang cho người đi tìm cậu về...về đó "
" CÁI GÌ??? " - Cậu đứng bật dậy chạy với tốc độ bàn thờ về Min tộc, chưa gì đã thấy sát khí ngút ngàn từ Min lão gia tỏa ra, đây là lần thứ 2 cậu được gặp ông, lần đầu là khi hắn đưa cậu về Min gia ngày đầu tiên, lúc đó cậu đã không mấy thấy thiện cảm với ông rồi, nhìn mặt ông cứ rất khó gần, hm...hơi an ác làm sao ý
Ông thấy cậu trước mắt nhìn lên phía cổ cậu liền nhận ra điều bất thường, là con trai của ông đánh dấu lên người cậu chứ gì đâu mà lạ, ông không biết cậu là Omega nên cũng tự hỏi con trai ông yêu Beta à? Sao lại lựa chọn ngộ nghĩnh như vậy được? Min tộc sắp bị triệt sản vì cậu là Beta rồi sao? Ông đang suy nghĩ như vậy thì tiếng người đàn ông khác cũng liền vang lên phá vỡ bầu không khí lúc ấy, cái chất giọng này cậu nghe thôi đã biết là tử thần đến rồi, người này cậu cũng đã gặp một lần rồi, ba nhỏ hắn đấy, điều mọi người lo lắng nhất giờ đã xảy ra, cảm thấy lo lắng cho tính mạng của cậu thật đó
" Con trai tôi sao rồi? Nó tỉnh chưa? "
" Nè nè em từ từ, có bác sĩ riêng của nó ở đây lo cho nó rồi "
" Jimin, cậu làm bác sĩ riêng cái kiểu gì vậy hả? Con trai tôi mà bị gì cậu coi chừng cái mạng của cậu và gia đình cậu đấy "
" Tôi xin lỗi, là do chúng tôi có chút bất hòa nên mới... "
" Bất hòa là cậu bỏ chủ đi sao? Con trai tôi chọn cậu làm bác sĩ riêng, cậu không biết ơn còn dám bất hòa với nó, cậu là không biết điều trên điều dưới đó à? "
" Kìa em, tụi nhỏ nó mới hai mấy thôi, còn nhỏ, xích mích bất hòa bình thường mà, không phải khi chúng ta còn tuổi xuân xanh cũng cãi nhau suốt sao? "
" Thôi im đi, đừng có chọc tôi, tối nay anh ra đường ngủ bây giờ "
Ông kéo ba nhỏ của hắn ra ngoài dỗ ngọt để cậu ở lại cùng hắn, xem như cứu cậu một mạng, lần sau thì không có chuyện đó đâu, chẳng qua ông thấy hắn đánh dấu cậu cũng biết hắn có gì đó với cậu, không thể tùy tiện làm bậy. Con ông ông biết rõ hơn ai hết, người của hắn dù là vua cũng không dễ gì động được chứ đừng nói là ông hay ba nhỏ hắn, hắn không sợ trời cũng chẳng sợ đất, hắn muốn gì hắn sẽ làm được điều đó bằng chính đôi tay và cái đầu thiên tài của hắn, nhưng cậu chỉ là một bác sĩ riêng bình thường lại khiến hắn đảo điên đến chọn cái chết thì ông cũng ngấm ngầm nhìn ra, cậu trong mắt hắn sớm đã biến thành cả Thế Giới của hắn rồi, phận làm cha ông không muốn đem cả Thế Giới của con mình ném đi, cũng giống như ông xem ba nhỏ hắn là cả cuộc đời, cả mạng sống, ông cũng chẳng muốn ai đụng đến ba nhỏ hắn
Nhà họ Min này được cái chung tình dữ lắm chèn!
Hắn một lúc sau cũng đã tỉnh dậy, hắn nhìn thấy cậu như em bé thấy kẹo, hai mắt sáng rở, không biết đau đớn là gì lập tức ngồi dậy còn định đi lại phía cậu xem có cậu có sụt đi cân nào không nữa là, may mà cậu kịp ngăn hắn lại
" Anh bị thương không đau sao hả? "
" Đau...nhưng không đau bằng tìm tôi thời gian qua "
" Anh bị bệnh tim từ khi nào mà tôi không biết vậy? "
" Từ khi...à mà bỏ đi. Em về khi nào vậy? "
" Mới ban sáng thôi, nghe người chạy đến báo anh gặp chuyện tôi liền tức tốc chạy về đây. Anh bị ngốc sao Trung Tướng Min? Không không đi tự rạch da thịt mình, còn uống một lượng thuốc ngủ lớn, anh không mạng lớn thì sớm đã chầu ông trời rồi "
" Không dùng cách này sao có thể khiến em quay về được chứ? " - Hắn nghĩ thầm trong bụng
" Chắc do tâm lý bất ổn thôi " - Hắn trả lời qua loa cho qua mắt cậu
Hắn hay thật, dùng chiêu thâm độc thế này để ép cậu quay về đây, hảo thật đấy, biện pháp này không khuyến cáo dùng thử tại gia đâu nhá, đừng làm bậy, nhỡ xui lại đi chầu ông trời thật thì đời này xong rồi đấy, lúc đó đừng hỏi sao xui
Tóm lại một điều chúng ta ai cũng thấy rõ ràng hắn định nói gì đó nhưng không nói với cậu, hắn có lẽ là chưa đủ tự tin để nói điều đó với cậu hoặc hắn đủ tự tin rồi nhưng có gì đó cản hắn lại, mách bảo hắn rằng chưa phải lúc, không phải lúc này, cậu cần tốt nghiệp học viện Mystery, trở thành bác sĩ giỏi thật thụ cái đã, lúc đó hắn và cậu danh chính ngôn thuận rồi, sẽ không có kẻ lắm chuyện rảnh rỗi phiền hà đến cuộc sống của hắn và cậu nữa, dù sao cậu là người thích hóng hớt, dễ bị ảnh hưởng bởi mấy lời nói không dễ nghe của người khác, không giống hắn, người cứ nói hắn cứ đi đường hắn chẳng quan tâm điều gì, trong khi bọn họ nói thì hắn sẽ dùng thực lực chứng mình hắn không sai, bọn họ sai.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip