Ep 7: Nỗi lòng được bày tỏ

Vài hôm sau khi hắn đã khỏe hẳn lại bình thường, hắn quay lại  với công việc của hắn, cậu cũng quay về làm việc như một bác sĩ thật thụ của riêng hắn, sáng lên học viện, tối về chăm coi cho sức khỏe hắn, cả hai tuy đã không còn xích mích gì nhau nhiều nữa nhưng cũng không hẳn là nói chuyện với nhau nhiều hơn trước 

Hôm nay hắn nhận lệnh từ nhà vua đến biên cương dẹp loạn, lại cái cảnh này một thời gian trước họ từng cãi nhau, nhưng giờ nó đã khác đi nhiều, hắn luôn phải tập duyệt binh, bận rộn đến tối khuya mới xong, có khi là phải thức xuyên đêm để xem tình hình hiện tại, cậu bên cạnh suốt như thế mà còn không ở với hắn được 10 phút nữa, hở xíu là có binh lính chạy vào tìm hắn, cậu muốn hắn ngồi yên một lát để kiểm tra sức khỏe cũng không yên được, lần nào cũng đang dở việc, cậu cộc lắm chứ, công việc của cậu chưa xong hắn đã đi mất, cậu thù thế gian này làm gì lắm chiến tranh thế, không để con dân yên được à, để yên sẽ chết sao? Không có chiến tranh sau này con cháu  nó cũng bớt phải học vài trang sử, nhưng kiểu gì thì thuận theo tự nhiên là điều không tránh khỏi, không có chiến tranh làm gì có những vị anh hùng dân tộc hi sinh mình cứu nước chứ đúng không? Nên thôi thì chịu vậy 

" Min Yoongi, anh ngồi yên đó tôi kiểm tra " 

" Chút nữa tôi phải đi tập cho binh lính rồi, để tối đi " 

Cậu cầm cái đồ khám bệnh bỏ xuống giường, đứng phắt dậy chỉ thẳng vào mặt hắn lớn tiếng nói 

" Anh dám bước đi tôi sẽ tiêm ngay cho anh liều thuốc ngủ mạnh có tin không? "

" Tôi còn chưa kiểm tra xong ai cho anh đi mà anh đi, ở yên đó!! " 

Hắn liền đứng hình mất mấy giây, cậu mới đe dọa hắn đó hả? Gan quá chứ chèn ơi

" Ngồi yên đó, tôi kiểm tra xong muốn đi đâu đi " 

" Ông nội tôi cũng không dám nhúc nhích " - Hắn nghĩ thầm 

Cậu lấy đồ nghề ra kiểm tra cho hắn, mất khoảng 30 phút để hoàn thành các bài kiểm tra từ a - z cho hắn, từ a - z nhưng đừng có nghĩ xa xăm nhé, cậu chỉ kiểm tra sức khỏe cho hắn thôi, xong xuôi thì cậu để hắn đi - Đến tầm khá khuya vẫn không thấy hắn về lều cậu bèn đi kiếm thử, đến quân doanh của binh lính thì vẫn thấy hắn đang tập dợt cho binh lính ngày mai ra trận, cậu nép sau một gốc cây trộm nhìn hắn. Cậu nhìn hắn rất say sưa, hắn trong bộ dạng này thật oai phong, thật đẹp trai, thật muốn có được sự yêu thương của người đàn ông này nhưng cũng thật không thể với đến vì hắn quá đỗi hoàn hảo

Hắn vẫn không hề phát giác ra có một người hắn thầm thương trộm nhớ đang trộm nhìn hắn nơi gốc cây kia, chắc là do tập trung quá nên bản năng nhạy bén của hắn mới không hoạt động lúc này vì não không thể tiếp thu quá nhiều thông tin cùng một lúc. Một hồi lâu sau do gió thổi qua khá lạnh làm cậu rất muốn hắt xì, cậu đang cố nhịn để không phát ra tiếng động lớn nhưng bất thành, tiếng hắt xì của cậu tuy rất nhỏ nhưng hắn lại nghe được rất rõ, hắn nhìn qua hướng đó, cậu liền nhanh nhẩu trốn vào gốc cây cố tình không lên tiếng để né tránh hắn

" Ai ở đó? " 

" Trung tướng, để tôi đi xem sao " 

" Không cần, tiếp tục tập luyện đi, đủ số lần còn về nghỉ " 

Hắn nói dứt câu liền đi đến lều xem cậu có bên trong không, không thấy cậu đâu hắn liền hoài nghi đi tìm, vừa ra khỏi lều thì thấy cậu về trong bộ dạng lén la lén lút, trông rất gấp gáp, hắn nhìn liền nhận ra người ban nãy ở quân doanh mà hắn nghe thấy tiếng hắt xì là cậu

" Em đi đâu gấp gáp vậy? " 

" À hả? Tôi...tôi đi ngắm cảnh thôi " 

" Chắc không? " - Hắn ép sát mặt vào cậu, khuôn mặt điển trai được zoom cận trước mặt cậu cứ khiến con tim bé nhỏ của cậu thật muốn bay ra ngoài. Cậu liên tục tránh né ánh mắt của hắn, hắn lại càng ép sát cậu hơn tưởng chừng như hắn chỉ cần nhích nhẹ lại một chút liền có thể hôn ngay vào môi cậu rồi vậy

" Yoongi, anh buông tôi ra...lỡ ai thấy thì làm sao? "

" Thì làm sao nào? Tư thế này không phải là rất hữu tình sao? "

" Hữu tình gì chứ? Để người khác thấy được chẳng may đến tai ba anh thì tôi sẽ không toàn mạng được đâu "

" Vậy thì em mau nói tôi biết, có phải là em lo cho tôi nên mới chạy đến quân doanh không? "

Cậu nghe hắn hỏi như đâm trúng tim đen hai bên má liền đỏ ửng lên thay cho câu trả lời ngượng miệng mà cậu phải trả lời, hắn thấy khuôn mặt cậu biểu hiện như vậy trong lòng thầm cười, chắc hắn đang cảm thấy vui vẻ lắm vì cậu lo cho hắn đây mà. Vẫn tư thế đó được một lúc thì bỗng nhiên hắn tiến sát đến gần tai cậu thì thầm đôi lời mật ngọt, thanh âm trầm ấm nghe thật khiến con người ta tê dại, thật khó mà cứng rắn được vào lúc này, hơi ấm được phà vào chiếc tai mẫn cảm ấy của cậu khiến nó đo đỏ lên trông đáng yêu cực, cũng chả biết hắn nói gì nhưng điều đó làm cậu rất vui, thật sự vui khi nghe chính miệng hắn nói ra lời mật ngọt chết ruồi đó.

" Jimin...tôi yêu em "

" Nè đừng nói lời sằng bậy, chuyện tình cảm xin anh đừng nói đùa "

" Tôi không đùa với em, tôi là yêu em rồi, thật sự yêu rồi "

Hắn gục đầu xuống vai cậu thủ thỉ mấy lời đó, cậu cũng khó xử lắm, nửa tin nửa ngờ không biết liệu hắn nói thật hay chỉ nói chơi, liệu hắn sẽ đùa giỡn với trái tim và tinh yêu của cậu hay sẽ trân trọng gìn giữ nó, liệu hắn sẽ yêu thương che chở bảo vệ hay vứt bỏ cậu sang một bên đây? Cậu nên làm gì lúc này?

Hai tay hắn choàng lên ôm lấy cậu vào lòng, nhẹ buông lời thuyết phục cậu tin vào thứ tình cảm mà hắn dành cho cậu, thứ tình cảm đặc biệt không phải ai cũng có thể trao cho cậu. Cậu được hắn ôm ấp trong lòng nơi sâu thẳm trong tim cậu có chút dao động với hắn, được hắn ôm ấm như vậy cậu cảm thấy mình như bé nhỏ lại thế giới bên ngoài đối với cậu chẳng là gì nữa vì cậu đã có hắn bên cạnh rồi, những thứ xung quanh bây giờ với cậu là vô hình vì tâm cậu giờ chỉ để ở chỗ hắn. Hắn hay thật, đôi lời đã thuyết phục được trái tim hóa đá của một Omega bị tổn thương trở nên đầy sức sống, muốn được yêu, hắn thật sự thành công trong công cuộc bày tỏ lòng mình với cậu, thành công rồi!

" Jimin...em cho tôi cơ hội nhé!? " - Hắn chờ đợi cậu

" Em... "

" Suy nghĩ kĩ rồi hãy nói "

Hắn vẫn giữ cậu yên vị trong lòng và cậu thì đang suy nghĩ lại từng sự việc hắn đã làm cho cậu, hắn yêu cậu nhiều bao nhiêu mà có thể tự ngược mình buộc cậu quay về, hắn yêu cậu bao nhiêu mà dám tuyên bố cậu và mẹ cậu giờ không còn là người của Park tộc mà thay vào đó họ được sáp nhập vào Min tộc, hắn yêu cậu bao nhiêu mà có thể để cho cậu mặc sức hoành hành ở nơi hắn làm việc không lấy một lời oán trách? Thật sự rốt cuộc tình cảm yêu đương hắn dành riêng cho cậu đã lớn đến nhường nào rồi?

Tình yêu với giới quý tộc thật sự là một cơn ác mộng cho kẻ thường dân như cậu, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc họ không có quyền được yêu và được hạnh phúc, chỉ là điều đó sẽ hơi khó khăn một chút, nó chẳng dễ để tìm ra tình yêu chân thực không vụ lợi, thứ tình cảm chân thành từ hai trái tim không phải thứ tình cảm giả dối chỉ vì gia tộc hắn giàu mạnh. Mấy ai dám đảm bảo điều đó khi đến với hắn? Nhưng có lẽ cậu làm được, vốn cậu không ham mê gì thứ vinh hoa phú quý gia tộc hắn mang lại mà thứ cậu cần chỉ là sự yêu thương của một Alpha dành cho Omega, điều đó là điều cậu hằng khao khát có được bởi lẽ cuộc đời cậu khi sinh ra đã sai rồi, cậu ít nhất phải chọn cho mình một Alpha đứng đắn có thể lo lắng bảo vệ che chở cậu mọi lúc mọi nơi\

" Yoongi...em muốn anh hứa với em một chuyện trước khi em trả lời câu hỏi của anh "

" Chuyện gì em nói đi "

" Anh phải hứa, anh sẽ không tổn thương em "

" Có được không? "

Hắn mỉm cười đưa tay lên xoa đầu cậu

" Tôi hứa với em, em nên nhớ sẽ chẳng ai muốn làm người mình yêu hơn cả bản thân mình đau khổ "

" Vì làm vậy sẽ chỉ khiến bản thân mình đau khổ hơn thôi "

" Tôi yêu em thì tôi chắc chắn sẽ không để em thiệt thòi, tin tôi nhé? "

Cậu trầm ngâm một hồi rồi đưa mắt giáo giác nhìn xung quanh xác nhận rằng không có ai cậu liền nhón chân lên chủ động hôn vào môi hắn thay cho cậu trả lời, hắn hơi bất ngờ nhưng cũng thầm hiểu ra ý cậu là gì không ngần ngại mà đáp lại cậu bằng một nụ hôn khác điêu luyện hơn và nồng cháy hơn, kích thích hơn

Hắn bế cậu vào trong lều để tránh người khác làm phiền, dù cho cậu không đến kì phát tình thì chất dẫn dụ trên người cậu vẫn rất đậm, cuốn lấy hắn mãi không buông. Cậu được hắn nhẹ nhàng chăm sóc cả đêm, những tiếng động lạ phát ra từ lều của họ khiến binh lính bên ngoài được một phen đỏ mặt ngại ngùng, tuy nghe hơi đỏ tai nhưng hai con người kia lại cảm nhận nó thành một bản hòa âm phối khí tuyệt với, đỉnh cao mà chỉ có hai người thật sự yêu nhau mới làm nên nó

Kể tử sau đó thông tin Jimin chính thức là hôn phu của hắn cũng được lan truyền rộng rãi khắp nơi, ba lớn của hắn thì rất vui, còn thầm chúc phúc dù ông ở nơi chiến trường xa xôi nhưng ba nhỏ của hắn thì không được hân hoan chào đón như vậy, ba nhỏ của hắn vốn không thích cậu ngay cái lần cậu bỏ đi khiến hắn suýt chút mất mạng, nhưng làm được gì khi con trai mình đã quyết chứ? Đến đức vua còn không can thiệp được chuyện hôn nhân của hắn thì làm sao ba nhỏ hắn can thiệp được, không thích thì không thích nhưng không thể không công nhận mắt nhìn người của hắn rất tốt, Jimin là một phu nhân tướng quân đáng để trông cậy khi cậu rất giàu tình thương, hết lòng với nghề bác sĩ và mặc kệ hiềm khích với ba nhỏ cậu vẫn luôn hiếu thuận vâng lời răm rắp.

Xem ra là trong cái rủi có cái may, ba nhỏ của hắn sẽ cố gắng dẹp bỏ định kiến với cậu để cuộc sống ba chồng cậu rể được đầm ấm hơn một chút, hòa thuận hơn cũng đỡ khiến hắn phải phiền lòng

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip