Tập 107: Trốn tránh
Cậu sau khi nghe Park Chaeyoung nói căn phòng số 13 đó là của một vị khách cũng từ bên Hàn ghé đến. Người đó vô cùng tài giỏi kể cả sự phong độ cũng không thua kém bất kì ai thì vô cùng ngưỡng mộ, nếu chị cậu có một người đàn ông bên cạnh như vậy thì bản thân cậu cũng sẽ thấy vui cho chị cậu. Vì trong thời gian qua Park Chaeyoung chịu đày đọa đủ rồi cô ấy nên cần có một cuộc sống hạnh phúc riêng mình.
Cậu vẫn chưa biết rõ người ấy là ai nhưng trong lòng cậu đột nhiên giấy lên một cảm giác rất kì lạ về người đó. Giống như một thế lực nào đó khiến cậu phải có cảm giác rằng một người nào đó rất quen thuộc đang tồn tại ở xung quanh mình. Nhân tài ở đại Hàn không thiếu, nhưng từ trước đến nay trong mắt cậu dường như không một ai có thể vượt trội hơn Min Yoongi ở mọi khía cạnh, cậu luôn xem hắn là bậc nhân tài rất đáng được người đời ngưỡng mộ. Người tài sắc vẹn toàn mà Park Chaeyoung nói khiến cậu bồi hồi nhớ đến Min Yoongi của trước kia. Một người cậu từng đem lòng yêu đến mức bỏ quên thanh xuân, cũng vì hắn nhiều lần phải nghẹn khóc. Nhưng bây giờ chẳng qua cũng chỉ là cảm giác của riêng cậu. Bản thân cậu còn không biết mình phải bị ám ảnh cái cảm giác bứt rứt đó đến khi nào.
"Người chị nói giống như một người mà trước đây em đã từng quen biết vậy!" Jimin khẽ nhìn xuống đôi bàn tay nhỏ bé đang đan vào nhau. Nhớ lại hình bóng của hắn chính là một hình thức khiến cậu thay đổi cảm xúc.
Chaeyoung thấy cậu em trai của mình bỗng nhiên trầm mặc, lại còn nhìn xuống bàn tay của mình hàng động đó y hệt như cô thường làm mỗi khi khó xử hoặc cảm thấy xấu hổ cậu là em của cô thì cô cũng đoán chắc cậu đang có một chuyện gì đó khiến cậu phải như vậy. Cậu vốn dĩ là người lương thiện không thể thấy chết mà không cứu nhưng cậu ngày đó đã khá vô tâm với mạng sống của hắn, thấy bứt rứt cậu thu ánh mắt mình lại không can đảm nhìn ai khác. Ánh mắt là cửa sổ tâm hồn, nhưng với cậu khi cậu nói câu hận hắn thì ánh mắt của cậu từ lâu đã đóng lại mà không còn một chút ánh sáng của hi vọng. Chaeyoung khẽ chạm vào hai bờ vai của cậu, nhìn cậu bằng một đôi mắt đầy yêu thương. Jimin trước đây từng là một cậu bé vô cùng dễ thương, hiểu chuyện và tốt bụng. Đặc biệt là còn vô tư không lo nghĩ gì, nhưng cho đến ngày hôm nay chính bản thân cô cũng phải công nhận cậu bé Park Jimin này càng hiểu chuyện thì càng thiệt thòi, khổ thân. Cảm xúc trên mặt cậu hiện giờ động lòng cô và cô chỉ muốn bảo vệ cậu em trai này cho đến hết phần đời còn lại.
"Có chuyện gì với em sao?. Rốt cuộc khi còn sống ở Hàn những chuyện gì đã xảy ra với em?" Chaeyoung rặn hỏi cậu trong sự quan tâm, có lẽ nhìn cô cũng đủ biết cô có nhiều chuyện muốn hỏi cậu đến mức không biết bắt đầu hỏi thăm cậu từ đâu, chỉ đơn giản gom gọn vào một câu hỏi rốt cuộc khi còn sống ở Hàn những gì đã xảy ra với cậu mà khiến cho một cậu bé lạc quan vô tư trở nên lo nghĩ sâu xa như vậy!?. Park Jimin chỉ lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt vừa sâu láy vừa chứa nhiều vì sao chỉ cần nhìn vào mắt cậu dường như muốn che chở cậu cả đời.
Min Yoongi đứng núp sau bức tường đã khá lâu. Dường như hắn trước mặt cậu nhỏ bé đến mức hắn chỉ muốn giấu mình đi khỏi tầm mắt cậu. Hắn chỉ im lặng lắng nghe giọng nói trong trẻo của cậu còn những âm thanh khác không phải là sự quan tâm của hắn. Hắn đã rất nhớ giọng nói này, giọng nói trong trẻo thanh thoát như làn gió của cậu đến bây giờ vẫn không thay đổi, dáng người nhỏ nhắn đó vẫn đủ để khiến cho thế giới theo nghĩa đen của hắn cũng phải thu mình lại trước cậu.
Giữa hắn và cậu của trước đây từng tồn tại một mối liên kết, chỉ cần Park Jimin đau hắn sẽ đau cả lục phủ ngũ tạng. Chỉ cần cậu cười hắn sẽ khiến cho ngàn trăm Tú Cầu nở trên Bắc Cực. Chỉ cần cậu nói nhớ hắn, hắn sẽ lấy thân mình xuất hiện trước mặt cậu!. Những điều trước đây cậu chỉ cần ước cũng dễ dàng thành sự thật, nhưng bây giờ hắn có nhìn thấy cậu thì tại sao không như trước đây? Không xuất hiện trước mặt cậu?. Chỉ khép mình lặng lẽ một chỗ, người hắn yêu gần đó tại sao không thể chạm được?
Park Jimin rốt cuộc muốn nhất quán yêu hắn hay vừa yêu vừa hận hắn?.
Điếu thuốc lá trên tay đến lúc này Min Yoongi mới chợt nhớ đến. Cậu không thích hắn hút thuốc dù bất cứ ở đâu, chỉ cần có hại cho sức khỏe cậu sẽ khuyên hắn cho bằng được. Hắn nhớ lời cậu, nhưng khi còn cậu bên cạnh. Khi còn ở khu căn cứ hắn đã lỡ hút một điếu thuốc vì không nhìn thấy cậu gần mình. Hắn nhìn điếu thuốc đang ngút khói rồi thẳng tay vứt nó vào thùng rác nhỏ. Bỏ nó đi vì cậu không thích.
Cậu là một đứa trẻ cầm theo chiếc kẹo mút ngọt ngào, vậy mà làm sao có thể khiến kẻ cầm điếu thuốc đắng vứt nó đi?
"Khi còn ở Hàn em rất ổn, em hoàn toàn không sao cả. Chị đừng lo!"
So với cảm xúc của cậu, dễ dàng có thể thấy được cậu đang dối lòng. Cậu luôn như vậy, luôn muốn giấu tất cả những gì đang nổi loạn trong lòng. Cậu đủ trưởng thành để chịu đựng nó, có thể sẵn sàng luôn nói mình ổn.
Bạn cũng vậy, đôi khi bạn cần phải chịu đựng những tổn thương về mặt thể chất lẫn tinh thần để bạn có thể biết được thế nào là những nỗi đau của trưởng thành, thế nào là tự biết mình nói mình ổn cho dù trong lòng đang dậy sóng. Bạn suy cho cùng cũng chỉ là một cá thể nhỏ bé đang từng ngày cố gắng tồn tại trong thế giới muôn hình vạn trạng này, nhưng bạn đừng quan tâm, cách mà chúng ta sống tốt và khôn ngoan mới là mục đích của thượng đế khi nhào nặn ra loài người. Hãy nhớ rằng tổn thương chỉ là một thử thách!.
Park Chaeyoung chỉ im lặng lắng nghe cậu bé dần đã hiểu chuyện che giấu cảm xúc. Cậu dễ cười nhưng lại không dễ khóc, vì cậu không bao giờ để nước mắt lăn trên gò má của mình khi bản thân cậu còn sức để kiềm lại. Cậu sẽ khóc nếu tổn thương của cậu chạm đến tột cùng của tổn thương.
"Định để tôi chờ đến khi nào?"
Jung Hoseok ở phía sau dần đã mất kiên nhẫn, cất giọng xen vào cung bậc cảm xúc của hai người. Cậu bị gọi liền xoay người lại nhìn gã, gã vẫn còn đứng trước cửa phòng vừa nắm vali của gã vừa giữ vali của cậu. Thay vì vào trong trước thì gã đứng đợi cậu đến phút này, ở đây nếu không cùng cậu vào trong gã sẽ không an tâm, nhỡ đâu cậu có một mình đi lung tung ở đây thì không an toàn. Jung Hoseok luôn để ý đến cậu khi qua Pháp.
"Chị mau cẩn thận về lại nhà ông Lee, em vào trong nghỉ ngơi một chút!" Cậu nói khéo với cô để kết thúc cuộc trò chuyện này. Có thể nói cô rất sợ gã đàn ông đó cho nên xuyên suốt cuộc trò chuyện cô không dám nhìn lấy gã một cái, chỉ chú tâm vào cậu em trước mặt. Có Park Jimin ở đây gã đương nhiên sẽ không làm gì cô nếu cậu không thích. Cô gật đầu rồi khẽ vuốt vai cậu, nhìn bóng lưng cậu dần dần tiến xa mình. Park Jimin rốt cuộc định ốm đến khi nào đây? Cả Jung Hoseok cũng không thể dỗ béo cho cậu. Người làm chị như cô chỉ cần nhìn thấy cậu thôi sẽ cảm thấy có lỗi ngay lập tức.
Gã và cậu cùng tiến vào một căn phòng. Park Chaeyoung lúc này mới có thể nhẹ nhõm bước đến dãy phòng bên phải để ra về. Min Yoongi lắng nghe tiếng giày cao gót của cô hắn biết cô sẽ theo lối này ra ngoài, khi cô vừa bước đến đầu lối đi hắn liền nắm lấy cánh tay của cô để tiến lại gần hắn, hành động của hắn dù dứt khoát nhưng cách hắn tác động vào tay cô hắn không dùng lực của một người đàn ông mà nhẹ nhàng nhất có thể. Cô khi bị hành động của hắn đột ngột làm cho bất ngờ còn nghĩ ai khác muốn làm gì đó không tốt với cô, nhìn thấy gương mặt đường nét tuyệt mĩ của Min Yoongi nỗi lo của cô dường như yên ắng hẳn. Hành động của hắn đã vô tình làm tim cô đập rất nhanh dường như không ổn định. Min Yoongi có vẻ hấp tấp như vậy chắc chắn là đang muốn hỏi cô gì đó. Hắn hoàn toàn không để ý hành động của mình làm cô bồi hồi tim đập không ngớt. Hắn trước đây đã hiếm khi không để ý cảm nhận của nữ nhân điều đó đã thành thói quen luôn rồi.
"Người khi nãy em trò chuyện là ai?" Không giống như sự lạnh nhạt của hắn khi cô vô tình nói đến cậu. Park Jimin đối với hắn nếu chỉ là người lạ thì hắn đâu cần phải hỏi cậu con trai khi nãy là ai? Hơn nữa hắn sẽ cảm thấy khó chịu khi đề cập đến người không quen biết mà. Min Yoongi thật khó đoán, khó hiểu.
"Là... là em trai của em. Cậu ấy là Park Jimin là người lần đầu gặp anh em có nhắc đến"
"Em có nói danh tính của tôi cho cậu ta biết không?"
Hắn nhắc lại câu hỏi này là muốn kiểm tra cô trong suốt thời gian nói chuyện với cậu cô có vô tình nói ra Min Yoongi cũng ở đây hay không, về chuyện này cô hứa với hắn sẽ giữ bí mật. Cô khẽ lắc đầu.
"Em không nói, em đã hứa với anh là sẽ giúp anh giữ bí mật này. Nhưng em vẫn có cảm giác giữa em ấy và anh dường như có sự quen biết thì phải."
Park Chaeyoung chỉ mới đây không lâu tiếp xúc với hắn, cô hơn nữa còn có thể cảm giác được em trai của mình và hắn đâu đó đang tồn tại một sự quen biết. Nếu không vì sao Min Yoongi lại quan tâm đến cậu bé đó? Cho dù hắn có muốn cô giữ bí mật hay không xuất hiện trước mặt cậu thì suy cho cùng những việc làm của người khi yêu không thể giấu được một cách kĩ càng. Min Yoongi là người khéo léo xử lý mọi chuyện rất trật tự nhưng hắn cũng không ngờ hắn lại vì cậu làm sai một thứ tự trong chuyện yêu đương này.
Hiện giờ hắn không thể khẳng định với bất kì ai vừa quen biết rằng Park Jimin là người hắn đem lòng yêu thương hết mực. Vì những lúc như vậy hắn không muốn mình phạm sai lầm gián tiếp làm hỏng kế hoạch đã đề ra. Không một ai có thể biết hắn còn tồn tại, kể cả cậu!. Để dập tắt phán đoán của Park Chaeyoung hắn tỏ ra một gương mặt vô cùng bình thản giống như xem câu nói của cô chỉ là phán đoán còn hắn thì không nghĩ như vậy. Hắn sẽ bằng mọi cách khiến suy nghĩ của cô không đúng cho đến lúc thích hợp.
"Nhưng tôi không quen biết cậu ta, chẳng qua tôi thấy cậu ta khá dễ thương nên chỉ muốn biết qua loa một chút"
Cũng phải, cậu đáng yêu như vậy cũng khiến cho Jung Hoseok năm lần bảy lượt phải có được cậu, cả Min Yoongi cũng không ngoại lệ và bản thân cô biết rõ điều đó. Cô cảm giác đa số đều là nam nhân chú ý đến cậu, còn cô bạn Ki Gowon gì đó của cậu từ lâu đã không thấy theo đuổi cậu nữa.
"Tôi chỉ hỏi em như vậy thôi. Tapull đang đợi em bên ngoài, em mau về Lee gia đi"
Min Yoongi nói xong liền buông tay cô ra, hơi ấm từ bàn tay thon dài của hắn đã hằng trên cánh tay cô một cảm giác ấm nóng. Hắn xoay lưng tiến về căn phòng của hắn. Park Chaeyoung không ngừng nhìn theo bóng lưng của hắn mà không ngừng cảm thán, tại sao chỉ là bóng lưng thôi mà cũng phải đẹp đến mức xao xuyến lòng người như vậy?. Dù chỉ là hành động nắm tay cô thôi mà hắn khiến cô phải bồi hồi, khó quên. Min Yoongi rốt cuộc đã "giết chết" bao nữ nhân rồi?
...
Kim Namjoon chỉ mới đến Pháp không rành rẽ con đường ở đây. Anh chạy theo định vị trên xe chỉ dẫn anh tiếp tục chạy trên con đường mà anh đã rẽ vào, đây là đường tắt để đi đến khu căn cứ của Min LeeSik. Phía sau không có người đuổi theo, chắn chắn là bọn chúng đã bỏ mạng vài tên rồi. Khu căn cứ của Min LeeSik nằm gần một xưởng hóa chất, khi chạy qua con đồi thì anh sẽ thấy phía xa là luồng khói tỏa ra từ cái xưởng đó. Các chất hóa học được chế tạo và cho phản ứng tạo thành những mảng mây bay lên trời. Các xe tải lớn vận chuyển chất hóa học cũng thường xuyên di chuyển qua con đồi này, chiếc xe tải lúc nãy bọn chúng tông phải chắc chắn là xe vận chuyển hóa chất. Min LeeSik lựa chọn căn cứ ở gần nơi này chắc chắn không bao gồm vì sự kín đáo mà còn muốn lợi dụng lợi ích của chất hóa học để phòng thủ bất cứ nhất động của kẻ thù.
Chạy theo định vị một hồi khu căn cứ cũng đã hiện ra trước mắt. Kim Namjoon bình thản bước xuống xe sau đó bước vào căn cứ, những người đứng hai bên lối đi vẫn gật đầu chào anh như thường. Cửa nhận dạng tự động mở ra, ánh mắt chờ đợi của Min LeeSik từ lâu đã nhìn sẵn ở cửa. Anh trong lòng có chút nghi ngờ nhưng cũng không thể hiện ra bên ngoài, tốt nhất vẫn tỏ thái độ bình thường ít ra còn không làm bản thân phải tạo thêm sự hiềm nghi cho người khác. Min LeeSik nhìn Kim Namjoon nghiêm mặt như vậy anh đoán ông ta đã biết được gì đó rồi!.
"Cậu đã thành công xử bọn chúng rồi sao?"
Thậm chí ông ta biết anh vừa có một cuộc chạy thoát khỏi những bọn theo dõi anh, vài tên đã bị anh làm cho thiệt mạng vì đâm vào xe tải. Kim Namjoon rất may vì đã biết trước chuyện này cho nên ông ta không làm anh cảm thấy lo lắng. Ông biết khả năng giao đấu của Kim Namjoon, vài con kiến đen đó làm sao khiến Kim Namjoon một cánh tay đắc lực của ông chịu thua?.
"Đã thành công vượt qua thưa ngài. Nhưng đó là người của Ma Dong Seok"
"Vậy cậu có biết vì sao bọn chúng theo dõi cậu không?" Min LeeSik không hề tỏ ra ngạc nhiên dù biết đó là người của Ma Dong Seok. Những tên dưới trướng của ông ta Kim Namjoon là người duy nhất ông ta ưu ái, bất kể nếu có lực lượng của tổ chức khác tấn công thì ông ta chắc chắn sẽ không để yên. Đằng này Kim Namjoon lại là người bị nhưng thái độ anh nhận lại là sự lạnh nhạt. Ông ta nếu đã hỏi như vậy thì ông ta đã biết chuyện anh là nội gián từ Ma Dong Seok rồi. Lão trùm đó hiểm độc muốn triệt người không chừa một ai.
"Tôi vẫn đang thắc mắc!!" Kim Namjoon vẫn cố gắng tự nhận mình không biết, cũng đúng, có ai là nội gián mà lại tự nhận đâu chứ? Hơn nữa nếu bản thân Min LeeSik nghi ngờ anh thì ông ta phải sai khiến người của ông ta theo dõi anh cần gì phải là người của Ma Dong Seok?
Ông ta không tức giận trước câu trả lời của anh, chỉ chờ xem anh có thể phản tổ chức bằng cách thu thập thông tin được dài lâu hay không!.
"Cậu Kim, tôi phải rất ngạc nhiên vì Ma Dong Seok nói với tôi cậu là người đang thầm phản tổ chức trong những năm qua. Vậy cậu thấy thế nào?".
"Ngài tin lời bịa đặt của ông ta theo tôi nghĩ chính một sai lầm! Không có kẻ phản bội nào luôn nghe lời chủ và để mình dưới trướng của chủ".
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip