1. Mùa thu ngày Giải phóng (1)
Năm ấy... miền Bắc vừa giành lại chính quyền, đang tiến hành xây dựng xã hội chủ nghĩa thì miền Nam bị bọn Mĩ chiếm đóng với mục đích biến miền Nam thành thuộc địa kiểu mới, lập nên chính quyền tay sai Ngô Đình Diệm. Cuộc kháng chiến chống Mĩ từ đó nổ ra ác liệt. Tất nhiên miền Bắc sẽ là hậu phương vững chắc cho miền Nam.
Mẫn Doãn Kì là một người lính hậu cần kì cựu trong kháng chiến chống Pháp, lần này, anh được tín nhiệm làm đội trưởng đội hậu cần số 7, trực tiếp vào hỗ trợ mặt trận miền Nam.
"Kì à.. anh thực sự phải đi sao?"
Phác Trí Mân soạn quần áo vào balo cho Doãn Kì, giọng buồn buồn hỏi.
"Ngoan, anh đi rồi sẽ trở về liền mà, sẽ không bắt em phải chờ lâu nữa."
Chàng trai với bộ quân phục chỉnh tề mỉm cười hiền hòa, quỳ xuống vuốt ve đôi má phính của cậu người yêu.
"Anh nhớ phải làm thật tốt nhiệm vụ đấy! Miền Nam trông cậy vào chúng ta rất nhiều! Em chờ anh, đừng lo lắng nhiều, bà con ở đây đã có em lo rồi. "
Trí Mân tuy buồn nhưng vẫn mỉm cười, nắm chặt lấy bàn tay đầy vết thẹo và chai sạn kia, như không muốn rời xa thêm một khắc nào nữa.
"Nhất định!"
Anh nhìn thẳng vào mắt cậu, đôi mắt ánh lên sự kiên định và tin tưởng.
"Anh hứa sẽ giữ một thân nguyên vẹn trở về! Anh sẽ mang độc lập về cho em, cho đất nước! Vậy nên hãy chờ anh nhé, khi anh về, nhất định sẽ sang hỏi cưới em!"
Chàng lính trẻ ấy nhắc về tương lai với giọng điệu đầy chắc chắn.
Trí Mân cười tươi, tươi đến nỗi đôi mắt một mí híp lại chẳng nhìn thấy mặt trời trước mắt, véo mũi anh lính của mình.
"Gớm! Anh nói được thì phải làm được nhé! Trí Mân này sẽ đứng trước cổng làng chờ anh mang tráp sang hỏi cưới! Em chờ anh, Tổ quốc chờ anh, đừng có mà nuốt lời đấy."
Cậu ôm chặt anh vào lòng, tham lam hít lấy mùi hương từ bộ quân phục đã bạc màu. Hơi ấm này, cậu phải chờ biết bao lâu nữa mới có thể cảm nhận lại..?
Doãn Kì cũng nhẹ nhàng xoa lưng người thương. Thực lòng anh chỉ ước khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi.. Nhưng vì độc lập của Tổ quốc, trên cương vị của một cựu chiến binh, anh không thể từ chối nhiệm vụ.
Người anh yêu cũng là một bác sĩ quân y, cậu cũng vì độc lập Tổ Quốc, vì sự an toàn của đồng bào miền Bắc mà chấp nhận ở lại, chờ anh trở về.
Hẹn gặp em vào mùa thu có lá vàng rơi như vậy.
Đó là lời cuối cùng anh nói với cậu trước khi lên xe vào miền Nam...
Miền Nam có Miền Bắc là hậu phương vững chắc, còn anh thì có em, Doãn Kì à, em chờ anh!
***
1 năm...
2 năm...
Rồi 3 năm...
Từng mùa hoa nở qua đi, từng mùa lá rụng lại đến, cứ tuần hoàn như vậy. Không một ngày nào mà Trí Mân không đứng ở đầu làng đợi anh, đợi chiếc xe chở người chiến sĩ ấy trở về...
Doãn Kì không thể thường xuyên gửi thư về cho cậu vì sợ địch sẽ thăm dò được. Trí Mân cũng không sầu, không khóc dù anh đã trễ hẹn tận 1 năm.
Cậu tin Đảng, cậu tin anh chắc chắn sẽ bình an trở về. Cậu chờ đợi cũng quen rồi... Vả lại, vai trò của cậu cũng rất quan trọng, bà con miền Bắc cần cậu, cậu không thể để chuyện tư làm ảnh hưởng.
"Mọi chuyện sẽ ổn thôi, mày cũng nắm rõ tình hình của ta hiện tại mà, cố lên nào!"
Cậu bạn thân Kim Thái Hanh ngày nào cũng an ủi thằng bạn mình như vậy. Nó biết ngoài lúc tập trung vào công việc chữa bệnh, Trí Mân đều thẫn thờ, khuôn mặt đầy tâm trạng, ai nhìn cũng biết trong lòng cậu đang cuộn sóng như thế nào.
.
.
.
Đội trưởng đội hậu cần số 7, là một thủ lĩnh giỏi. Anh luôn biết chỉ huy mọi người một cách tài tình và khéo léo. Anh chưa từng khiến đội bị lộ, mọi thứ luôn nằm trong sự sắp xếp hoàn hảo của anh.
Nhưng mọi người trong đội vẫn tinh ý thấy ở đâu đó trong đôi mắt anh là nỗi nhớ nhung vô bờ một ai đó, nỗi lo lắng cho ai đó khi nghe tin Mỹ tiến hành dội bom phá hoại miền Bắc, dù anh chưa từng để điều ấy ảnh hưởng đến nhiệm vụ...
Thế nhưng..
Tiếng còi báo động vang lên.
"Chạy!!! Mọi người chạy mau!!! Nhanh lên!! May nấp đi!"
Trí Mân hô hào mọi người trong bệnh viện chạy đi tìm chỗ nấp. Bọn Mĩ lại chuẩn bị thả bom đánh phá miền Bắc, lần này nó nhắm vào các bệnh viện và trạm xá. Vì thời gian gấp gáp nên mọi người không kịp trở tay, rơi vào thế bị động.
Trí Mân cùng các bác sĩ, y tá bình tĩnh sơ tản hết người dân ra khỏi bệnh viện, trốn vào hầm tránh bom.
"Oaa, huhuhuu.. bố ơi, con đau quá, con không đứng được, bố ơi cứu con..!!"
Chợt có tiếng khóc vọng lại, là một bé gái bị trẹo chân trong lúc chạy đi tìm hầm trú. Trí Mân gấp gáp chạy đến bế thốc bé lên, đưa bé đến hầm trú còn thiếu người, mọi người trong hầm đỡ lấy bé, đoạn gọi với Trí Mân vào:
" Bác sĩ, tiếng còi sắp dứt rồi, mau vào hầm đi! Chỗ này vẫn còn trống!"
"Tôi phải đi kiểm tra nốt đã!!"
Trí Mân nào có nghe, cậu đậy nắp hầm lại, vì không an tâm mà chạy đi kiểm tra xem còn sót người nào không.
Đúng lúc ấy..
Viuu...
Bùm!!
Tiếng máy bay Mĩ ầm ầm trên trời, lũ lượt thả bom xuống.
Không kịp nữa, một quả đâm thẳng về phía Trí Mân..
Bom đánh lở đất long trời, cát bụi bay tứ tung, bệnh viện đều sập xuống, đổ nát, hàng cây cũng cháy xém, đổ ập xuống, chôn vùi thân ảnh nhỏ bé ấy..
Vì không nghe lời mà bất cẩn..
Vì luôn đặt an nguy đồng bào lên hàng đầu mà quên mất bản thân, vùi mình trong mưa bom..
.
.
.
"Phác Trí Mân!!!"
Doãn Kì ngồi bật dậy, trên trán lấm tấm mồ hôi, nét mặt lộ rõ vẻ kinh hoàng, sợ hãi. Anh vừa mơ thấy ác mộng, thấy người thương gặp nguy nơi hậu phương miền Bắc. Chàng lính điều hòa lại nhịp thở, vùi mặt vào lòng bàn tay đang run rẩy, giọt nước mắt không kìm được mà lại lăn dài trên gò má.
Đã bao đêm nay anh luôn gặp ác mộng, từ khi nghe tin bọn Mĩ lên kế hoạch chống phá miền Bắc. Anh thực sự rất lo cho Trí Mân ở ngoài Bắc, nhưng lại chẳng thể đánh thư hỏi han, giờ là thời gian cao điểm, không thể vì chuyện riêng mà manh động rút dây động rừng.. Doãn Kì chỉ có thể cầu nguyện mong người thương được bình an.
Nhất định.. phải chờ anh nhé em.
***
Ngày 30/4/1975 lúc 10h45p, xe tăng và bộ binh của ta tiến và dinh Độc Lập, bắt tổng thống Dương Văn Minh phải tuyên bố đầu hàng không điều kiện. 11h30p, lá cờ Cách mạng tung bay trên nóc dinh Độc Lập- một khung cảnh hào hùng không thể nào quên, in sâu vào lịch sử Cách mạng nước nhà, xứng đáng với bao lần đổ máu của nhân dân ta!
***
Sau này, cuối cùng Trí Mân cũng đón được đoàn xe của bộ đội hậu cần về làng. Chỉ tiếc rằng.. trên đoàn xe ấy không có Mẫn Doãn Kì, trên đoàn xe ấy không có người con trai đã từng hứa sẽ trở về lành lặn, sẽ bê tráp sang hỏi cưới cậu...
Một người lính trong đội hậu cần số 7 đã giữ gìn rất cẩn thận những gì còn sót lại của anh mà họ tìm được trong khu rừng bị đánh bom.
Họ cố gắng đào và tìm lại những mảnh tro cốt rời rạc của Doãn Kì, dù chỉ là một chút, nhưng cũng chỉ toàn thấy đất cát.
Thật bất ngờ khi họ tìm thấy đôi xăng-đan cao su cùng cây bút máy được xác nhận là của Doãn Kì, đôi xăng-đan đã không còn ra hình thù của chính nó, chiếc bút cũng bị biến dạng đến méo mó.
Người lính ấy đã trao lại tất cả cùng giấy báo tử của Doãn Kì cho Trí Mân. Cậu lúc ấy đã quỳ sụp xuống, ôm chặt lấy bọc di vật của người thương mà gào lên đau khổ.
"Tại sao?! Tại sao chứ Kì ơi?! Anh nói nhất đinh sẽ trở về lành lặn mà.. Anh nói nhất định sẽ sang hỏi cưới tôi mà!"
"Doãn Kì..!! Anh là đồ thất hứa!!"
Nhưng rồi, cậu lại nhẹ nhàng vuốt ve hũ tro cốt, nấc nghẹn lên từng cơn mà thủ thỉ:
"Anh.. đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ của mình rồi Kì à.."
"Anh giỏi lắm, miền Nam được giải phóng rồi. Đất nước được thống nhất rồi.. Anh mang độc lập về rồi... Nhưng ai mang anh về với em đây..?"
Mùa thu đầu tiên của năm ta giành độc lập tự do thật đẹp, thật yên bình. Nhưng lại có 1 người thất hứa, và ngàn người hy sinh...
Anh lấy em không..?
Có muốn về nhà với em không..?
Đừng lặng im như thế, trả lời em đi, đừng bắt em phải mong chờ...
"Mẫn Doãn Kì, anh nợ em một đám cưới vào mùa thu, 7 năm rồi đấy.."
Cậu trai ấy, mùa thu năm nào cũng mặc bộ quân phục đã sờn cũ, đứng trước mộ anh như vậy hàng giờ..
Còn tiếp
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip