21. Đáy biển

Mẩu truyện này, mình lấy cảm hứng từ bài hát "Đáy biển". Hãy bật nó lên, và vừa nghe vừa đọc nhé. ♡
____________

Cuộc sống của em đã từng rất tươi đẹp. Em đã từng là một cậu trai hoạt bát, luôn tràn đầy năng lượng, ai cũng nói em là đứa trẻ của nắng mai, bởi em lúc nào cũng lạc quan. Chính những điều tốt đẹp ấy của em đã cứu một người thoát khỏi bóng đen của sự trầm cảm đang gặm nhấm từ sâu trong tâm hồn anh. Và từ đó, hai người trở thành bạn tốt suốt những năm tháng Đại học. Anh quý em lắm, anh luôn coi em như nắng mai, như vitamin lạc quan của mình, phải nói là rất trân quý. Còn em, em nghĩ thật tốt vì có anh bên cạnh, một người anh chín chắn, trải đời luôn chỉ bảo em, luôn bảo vệ đứa nhóc có chút khờ khạo này. Cả hai gắn bó với nhau như hình với bóng, tình cảm đơn thuần là tình anh em thân thiết.

Em cứ ngỡ mình sẽ có thể luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác như mình đã từng giúp anh vậy. Em vẫn cứ ngây thơ hoạt bát như chính con người em đã từng. Đó là điều anh luôn mong muốn, anh muốn bảo vệ sự trong sáng ngây ngô của em, bao bọc em để những điều xấu xa độc hại ngoài kia không thể hủy hoại em.

Cậu trai của nắng cứ vậy mà hưởng thụ những dịu dàng từ người anh, không chút nghi ngờ, phản kháng.

Thế nhưng, điều gì đến, sớm muộn gì cũng sẽ phải đến. Đó là ngày em phải hoàn toàn tự lập bước ra thế giới ngoài kia, để chiêm nghiệm thế gian, để tự xây dưng một cuộc sống mới mà cốt lõi của nó, như người ta nói là mưu sinh.

Qua năm tháng, anh cũng dần thả lỏng bức màn bao bọc. Anh nghĩ anh đã nuôi em, dạy em đủ dũng cảm mạnh mẽ để em tự đối mặt với mặt trái của cuộc sống tươi đẹp này, trong mắt em thì là vậy. Anh từng bước  từng bước dắt em đi, rồi cũng từng bước từng bước dần buông tay ra, nhìn em tự chập chững đi trên con đường tương lai chưa thấy đích đến kia.

Cả hai giờ đã có công việc riêng của mình, bởi cả hai đều đã tốt nghiệp. Những năm đầu, anh vẫn lo lắng lắm, vẫn luôn gọi hỏi han em, nghe em tâm sự những khúc mắc, và cũng vì muốn nghe giọng em, muốn em truyền thêm cho chút vitamin lạc quan để anh có thể tiếp tục đối chọi với những cái gai đang muốn đâm sâu vào lưng anh.

Em thấy cuộc sống mới này thật khó khăn, nhưng em là cậu trai của nắng mai mà, khó khăn một chút, em vẫn tự khích lệ bản thân, nghe lời anh, tự "sơ cứu" "vết thương nhỏ" và tiếp tục đứng lên bước đi.

Cứ đi, cứ đi, em nhận ra mình đã "bị" xoáy vào vòng quay của cuộc sống, như lời anh dạy, em vẫn bình tĩnh, gắng gượng đứng dậy tìm đường đi tiếp. Giờ thì em muốn tự lập rồi, em không muốn dựa dẫm vào anh nữa, em muốn được nghe anh khen: "Em thực sự rất giỏi."

Anh cũng bận rộn chẳng kém. Anh giờ đã lên quyền cao chức trọng, ngày nào cũng xoay quanh sự tấp nập ồn ã, và rồi anh vô tình quên mất lâu rồi mình chưa nói chuyện với em nhỏ.

Cả hai dần dần xa cách.

Dù cuộc sống xô đẩy, em vẫn luôn tươi cười, vẫn luôn là nắng mai tỏa năng lượng cho mọi người xung quanh, nhưng có lẽ, sự ngây ngô trước kia của em, ít nhiều đã không còn nữa, đôi mắt long lanh ấy, ít nhiều đã bị nhòe đi vì nước mắt, ít nhiều đã không còn trong sáng như thuở ban đầu.

Em thật sự đang đồng cảm lắng nghe, hay chỉ nhận lấy phiền não thay người khác?

Em cũng chẳng biết nữa, em chỉ muốn làm mọi người hài lòng hơn thôi. Thế nhưng, sau lưng, em chẳng có anh vỗ về nữa. Đêm đến, em hay vùi đầu vào chăn mà rấm rức khóc một mình, vì sự bất lực, vì sự cô đơn, vì những áp lực vô hình đang đeo đuổi em.

Ngày lại qua ngày, em chẳng muốn cười nữa. Em cảm thấy mình thật giả tạo khi đeo lên vẻ mặt tươi cười mỗi sáng, nhưng thật ra đằng sau lại là một kẻ bi thảm ngày ngày vật lộn với những lo âu.

"Đến giờ em phải uống thuốc rồi."

Em nhét từng viên thuốc vào miệng, nước mắt rưng rưng chảy xuống khi trong đầu lại vang lên câu nhắc nhở của anh. Nhưng thuốc này nào phải thuốc cúm đâu, là thuốc an thần anh ơi.. Em mệt mỏi quá, nên cần thuốc để ngủ ngon hơn thôi mà, để những suy nghĩ lệch lạc không thể quấy rối em mỗi đêm.

Em muốn gọi cho anh quá, muốn nghe giọng nói trầm ấm an ủi của anh. Nhưng anh đang ở nơi xa mất rồi, không tiện lắng nghe em nữa. Anh cũng có cuộc sống riêng, không nên làm phiền nữa, em đã trở thành một đứa trẻ hiểu chuyện rồi, rất ngoan phải không anh?

Nhưng ngoài anh ra, em chẳng còn ai nữa..

Thế rồi một ngày nghỉ, em quyết định về thăm quê- Busan với những ngọn nắng vàng và sóng biển rì rào. Em nghĩ quê hương có thể an ủi em, cho em chỗ tránh đi những phiền não ở thành thị Seoul đầy xô bồ.

Chiều sớm, khi không có ai đi dạo trên biển, em mới tản bộ ra đó, lặng lẽ nhìn về phía chân trời.

Em yêu thích hương vị mặn có trong gió biển.

Giẫm lên thảm cát sỏi ẩm ướt.

Em nói rằng chốn quay về của con người ta nên là ở vùng biển bao la.

Em hỏi khi chết đi rồi ta sẽ đi về đâu?

Liệu có ai yêu thương em?

Thế giới sao lại yên tĩnh đến vậy?

Trong vô định, em mở điện thoại lên, nhắn một dòng tin cho người em yêu thương nhất.

[Hyung à, em nhớ anh. Đến đây với em được không? Làm ơn.]

Em ngồi bệt xuống nền cát ẩm, mặc sóng xô vào đôi chân trần như muốn đẩy em về. Em cứ ngồi đó, như chờ đợi người sẽ tới vì em..
.
.
.

Gió biển hắt vào đất liền lạnh lẽo thấu xương, bầu trời đã nhuộm màu đen tối ảm đạm, nhấp nháy vài ánh sao nhỏ, như đang thoi thóp thở. Em vẫn ngồi đó, nhìn vào vô định. Nhưng ngay sau đó lại đứng lên, em tiến ra vùng cát trũng dưới mặt nước biển, giang tay ra đón từng cơn gió lạnh, nhưng làm lòng em sảng khoái lạ thường.

Một bước, hai bước, nước đến tận bắp chân em rồi. Em lại chôn chân ở đó, nhìn về phía chân trời đen kịt.

Sóng biển ca vang lên khúc hát ru.

Vọng tưởng sẽ ủ ấm trái tim em.

Hướng về nơi sâu thẳm của biển để lắng nghe.

Là tiếng kêu gào của ai đang dẫn lối.

Linh hồn chẳng hòa nhập vào vùng bình yên.

Sẽ chẳng ai đánh thức em tỉnh dậy..
.
.

Ánh trăng rơi rải rác xuyên qua áng mây mờ, ngóng nhìn về phía biển người

Con tim cô độc của chúng ta đôi khi tựa như đáy biển.

Bi thương không phải chỉ hai ba câu nói thì có thể đồng cảm thấu hiểu.

"Jimin!!"

Có tiếng gọi tên em truyền tới. Là giọng nói quen thuộc ấy, giọng nói em đã mong ngóng từ rất lâu.

Jimin quay lại, nước mắt đã giàn giụa trên khuôn mặt trắng trẻo tự bao giờ. Anh chạy đến ôm chầm lấy em, để em vùi mặt vào lồng ngực vững chãi ấy thật lâu, để em cảm thấy yên tâm hơn.

"Yoongi hyung..."

"Anh ở đây, anh ở đây rồi em à."

Nước mắt nào có âm thanh, nhưng ta muốn ôm em thật chặt.

Em chính là sự tồn tại đầy quan trọng.

Là ánh sao lấp lánh của ai đó.

Khi em cô quạnh độc bước.

Khi em nói được yêu thương chẳng qua là gặp may.

Đứa trẻ ngốc à, xin em đừng quên rằng.

Từng có âm thanh dịu dàng gọi to tên em.

"Jiminie."

"Nói ra hết đi, anh ở đây với em rồi. Sẽ không đi đâu nữa, sẽ bao bọc em suốt quãng đời còn lại, được không? Đừng đi đâu em nhé. Em nhỏ, em vất vả rồi."

Yoongi thủ thỉ thật dịu dàng với em, kèm theo những cái xoa lưng khiến lòng em yên ả hơn hẳn.

Em hỏi ta con đường sẽ thông đến phương nào?

Con đường thông về nơi ta đợi em..
.
.

Ánh trăng rơi rải rác xuyên qua ánh trăng mờ.

Trốn tránh khỏi đám đông.

Trôi vào đáy biển sâu.

Có ánh sáng đang tìm kiếm em.

Nó muốn ủ ấm tâm hồn em.

Nói nói là "em ơi nghe xem, nghe xem, có người gọi em trở về kìa".
.
.
.

"Về nhà thôi em. Về cùng anh."

_____________

Mưa rơi ngày xuân, con ve kêu mùa hạ.
Ngày mai là một ngày đẹp trời.
Gió thu thổi, hoa tuyết nhẹ bay.
Ở đáy biển không nhìn thấy bốn mùa đâu em. 

Một người bạn đã gửi cho tôi bài hát này khi tôi tâm sự với nó về việc tôi bị chứng rối loạn lo âu. Và tôi cảm thấy rất biết ơn. Hóa ra bên cạnh tôi vẫn còn những bông hoa đẹp đẽ như vậy, chứ không chỉ là gai nhọn quấn quanh.

Enjoy with Carolyn ♡

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip