3

Jimin đứng giữa một khu vườn rộng lớn trồng toàn rau củ tươi xanh với những cây cao nặng trĩu quả mọng. Bộ quần áo bạc màu cùng khuôn mặt nhỏ nhắn đều lấm lem bùn đất vì thu hoạch lượng lớn rau củ vừa chín tới cho hôm nay. Số rau củ này sẽ được đem ra khu chợ đông đúc cách đây khoảng chừng hai cây số, bán hết chúng để đổi lấy tiền tiêu xài hàng tháng cho em và chú mèo vừa nhận nuôi cách đây một năm khi trên đường chuyển đến nơi đây.



Đúng vậy đấy, em bây giờ đích thực là một nông dân thứ thiệt với đôi tay khéo léo và chăm chỉ tạo ra một số lượng không nhỏ rau củ quả tươi ngon cung cấp cho khu chợ náo nhiệt mỗi ngày. Em từ bỏ tất cả sự nghiệp và công ty do chính mình góp công xây dựng nên, chọn lấy một vùng quê nhỏ bình yên và trong lành sống qua ngày. Buổi sáng làm người nông dân cần cù, buổi chiều tối lại làm một người thầy tận tâm. Em làm gia sư trực tuyến trên mạng xã hội, không cần phải đi đâu cả, chỉ cần mỗi ngày bỏ ra chừng ba đến bốn tiếng dạy học qua chiếc laptop nhỏ, mỗi tháng tự động sẽ có một khoản tiền kha khá chuyển vào tài khoản của em.



Sống như thế này, không cần đi đâu xa mà vẫn giữ được ước mơ của mình, đối với em chính là hạnh phúc và sung sướng đến vô cùng.



Ở đây, chỉ có em cùng chú mèo tam thể và khu vườn rộng lớn. Chẳng có ai có thể lừa dối em, cũng chẳng có ai có thể lợi dụng em được nữa.



Đừng lợi dụng em nữa. Anh ơi, em đau..



Em chọn cách đi thật xa về một nơi mà chẳng ai biết đến em. Chẳng ai biết về một Park Jimin từng danh giá và tài giỏi như thế nào.



Một viên ngọc trân quý của giới thượng lưu.



Ở nơi này, em chỉ là một kẻ vô danh không tên không tuổi, không chức không phận, chẳng ai để ý cũng chẳng ai quan tâm. Có như vậy mới giúp em an tâm hơn phần nào.



Lâu lâu vẫn có hàng xóm ghé vào hỏi thăm hay đưa thức ăn cho, và em luôn luôn để mình trong bộ dạng lôi thôi nhất với áo phông và quần thun bạc cũ cùng mái tóc loà xoà quá mắt và cặp kính không thể nào to hơn. Hàng xóm đều nghĩ em là cậu chàng ngốc nghếch hiền lành với niềm yêu thích to lớn với việc chăm sóc vườn nhà mà chẳng thèm bước ra ngoài đường. Mới lúc đầu khi chuyển vào đây, em vẫn còn rất tươm tất, gọn gàng, sự xinh đẹp của em khiến bao nhiêu người để ý mà làm phiền mỗi ngày. Qua thời gian, em cố gắng thay đổi bản thân theo chiều hướng xấu đi, cũng chẳng quan tâm tới vẻ ngoài của mình. Với bộ dạng như bây giờ thì chẳng ai có thể làm phiền hay quấy rối em nữa.



Yên ổn sống như thế này mới là cái em mong muốn.



Nói là sống yên ổn, nhưng thật ra tâm lại chẳng yên ổn.



Ngày qua ngày, chẳng có khi nào mà em ngừng nghĩ về gã.



Min Yoongi gã đã làm những gì, đã đối xử với em như thế nào, em nhớ chứ. Vậy mà em lại chẳng thể nào quên được hình bóng gã trong tâm trí nặng trĩu những suy nghĩ từng ngày qua ngày.



Chỉ có làm việc và làm việc mới giúp em thôi nhớ nhung về gã, thôi những mong chờ về ngày mà cả hai sẽ gặp lại nhau. Thôi những suy nghĩ viển vông về một ngày mà em và gã lại như trước đây, lúc trước khi có được cái công ty lớn mạnh ấy. Dù rằng nó chỉ là sự giả tạo của một bên giành cho một bên để đạt được mục đích và sự tin tưởng quá mức của bên còn lại dành cho người mình yêu duy nhất cả đời này.



Càng nghĩ em càng thấy mình ngu ngốc biết nhường nào khi để gã lợi dụng và chính mình thì cứ chìm đắm trong mối tình một chiều ấy mà chẳng thèm để tâm đến những lời đàm tiếu xung quanh.



CỐC CỐC



Tiếng gõ cửa làm em sực tỉnh khỏi những suy nghĩ miên man trong đầu. Đã gần trưa rồi và thường chẳng có người hàng xóm nào lại rảnh rang mà đến tìm em vào giờ này. Em vẫn lịch sự mở cửa và hoàn toàn bất ngờ khi vị khách ghé thăm chẳng phải là người hàng xóm nào cả.



-Chào, thư kí Park. Lâu rồi không gặp. Trông cậu xấu hơn hồi xưa nhiều.



-....



-Không định mời tôi vào nhà ?



-Mời vào.



Em tránh đường cho cô gái trước mặt bước vào nhà và ngồi phịch xuống sofa phòng khách. Cô gái tóc vàng óng quyền lực năm nào vẫn vậy, vẫn một vẻ kiêu sa và quyền quý đó, chẳng thể lẫn đi đâu được.



Người đàn bà đã ngồi trên chiếc ghế lái phụ từng thuộc về em.



-Không định ngồi à ? Tôi đến đây không phải để xem tượng.



Cô gái vén một bên tóc, cởi áo khoác ngoài rồi vắt lên ghế, rót vào ly một cốc nước đầy và uống từng ngụm. Trên bàn tay thon dài là chiếc nhẫn kim cương lấp lánh được đeo ở ngón áp út. Em nhìn chăm chăm vào nó, cả người giống như mất hết sức lực, hụt hẫng đến độ không thể thốt nên lời, trong lòng bỗng nhiên buồn bực đến lạ.



Quả nhiên, gã và cô gái này đã kết hôn.



-Cô tới đây làm gì ?



-Cậu đã hỏi thì tôi xin trả lời thẳng.



Cô gái đột ngột đứng dậy tiến về phía Jimin, dùng hai tay bóp chặt lấy vai em, khuôn mặt sắc sảo bỗng dưng tha thiết đến khôn cùng, như chuẩn bị khẩn cầu lấy điều gì.


-Xin cậu.. quay về đi. Vì Min Yoongi, hãy quay về đi.



-Cô nói cái gì vậy ? Cô đã kết hôn với anh ta rồi, đừng đùa giỡn với tôi nữa.



-Không, xin cậu, hãy lắng nghe tôi nói. Chờ đã !



Em tiến về phía sofa nhanh chóng cầm lấy áo khoác và dúi vào tay cô gái, hối thúc đẩy cô ra khỏi cửa và khoá trái lại. Gì chứ, tại sao lại đến đây chỉ để nói những điều vớ vẩn như vậy. Em thật sự không hiểu nổi.



Cô gái liên tục đập vào cửa, miệng gọi tên em không biết bao nhiêu lần. Nhưng em chẳng để tâm hơi đâu mà nghe lấy lời cô gái nói, thật phiền phức.



-Jimin, mở cửa đi ! Nếu không cậu sẽ hối hận cả đời !











-Jimin ! Chiếc nhẫn này không phải của Min Yoongi !














-Min Yoongi... anh ấy sắp chết rồi..






.








Không có mất ngủ đâu, chỉ là không muốn bỏ bê thôi :<

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip