24 - Hoàng thượng
"Đại nhân cùng phu nhân, đã đến giờ nên thức dậy rồi ạ, nô tỳ vào trong được chứ?"
Một nha hoàn mặt mày non nớt tay mang theo một chậu nước lớn cẩn thận đến đánh thức hai người bên trong căn phòng. Đêm hôm qua những chuyện phu phu hai người họ làm, nha hoàn trong tẩm cung đi qua đi lại làm việc không ai là không nghe thấy nhưng chỉ có thể giả điếc làm ngơ vì vốn dĩ đó là điều họ được dạy để hầu hạ các chủ tử. Nhưng quả thật có chút ngại ngùng.
Nghe tiếng gọi loáng thoáng thông qua lớp cửa, Phác Trí Mân lờ mờ tỉnh giấc. Theo thói quen cậu ngồi bật dậy rồi không nghĩ nhiều mà mở tung lớp chăn ra chuẩn bị đứng dậy, nhưng bỗng nhiên thấy có gì đó lạ lạ, hình như là mát hơn bình thường thì phải.
"?"
Phác Trí Mân chầm chậm nhìn xuống bên dưới cơ thể mình, hoàn toàn trần như nhộng và chi chít những dấu ấn ám muội. Đến đây cậu mới ngao ngán đưa tay lên che đi khuôn mặt đỏ ao.
"Ai mà nghĩ sẽ thành ra thế này chứ!..."
Khe khẽ thốt ra một câu cảm thán với chính mình, trong hoàn cảnh ái ngại này cậu thật không muốn đánh thức tên 'ác quỷ giường chiếu' nằm bên cạnh.
Phác Trí Mân rón rén với tay xuống sàn nhặt lấy một mảnh quần áo cũng không biết là của hắn hay cậu rồi che vội cơ thể, nhẹ nhàng để chăn lại chỗ cũ. Mọi động tác đều diễn ra một cách khe khẽ và im lặng. Xong xuôi, cậu định sẽ đi lục tìm một bộ đồ nào đó của bản thân rồi tự canh y sau đó mới ra mở cửa cho nha hoàn đang đứng đợi nãy giờ, nha hoàn ấy đang nóng lòng và cậu cũng thế.
Nhưng quái lạ, tìm hoài tìm mãi mà chẳng thấy quần áo cậu đâu dù chỉ là một mẫu! Phác Trí Mân không chịu thua số phận, cậu không thể ra ngoài với bộ dạng này được, quần áo hôm qua cũng đã bị vứt đi đâu mất, có tìm cũng không thấy. Đang loay hoay tìm kiếm những mảnh vải che thân, Phác Trí Mân quên bén đi việc đề phòng 'ác quỷ giường chiếu'.
Bỗng cậu giật nảy mình vì cảm nhận được một hơi ấm va vào cặp mông căng tròn của cậu chỉ thông qua một lớp áo mỏng cậu vừa khoác vội ban nãy, xúc cảm vô cùng rõ rệt. Trí Mân lập tức quay ra phía sau thì liền nhìn thấy một Mẫn Doãn Kì nhe răng cười với bàn tay đang đặt trên mông cậu. Nhưng việc đáng nói là...hắn còn chẳng thèm mặc đồ, dù chỉ là một mẫu!
"L-làm cái gì vậy hả?"
"Mới sáng sớm mà em cho ta thấy cảnh tượng nóng mắt gì thế này?"
"Biến thái"
Quăng cho hắn một câu chửi ngắn gọn rồi nhanh chóng tạo khoảng cách với tên biến thái đó.
"Gì đây? Em cố tình quyến rũ ta với thân thể chỉ che một lớp áo mỏng tanh báo hại ta lại cứng rồi, vậy mà đến lúc ta lại gần thì em lại đẩy ra"
Mẫn Doãn Kì sau khi ăn được mèo nhỏ không xót một mẫu liền trở mặt, hắn trở thành tên biến thái nghiện cơ thể Phác Trí Mân thật rồi. Đến cả những lời vô sĩ như vậy mà ban ngày ban mặt vẫn mạnh dạn nói ra. Phác Trí Mân mặt nóng bừng như túi sưởi, cậu thật hối hận quá đi.
"Đừng có nói bậy! Em chỉ là đang tìm quần áo để canh y lại thôi, nha hoàn còn đang đợi chúng ta"
Mẫn Doãn Kì sau khi nghe thấy liền nhếch chân mày, liếc mắt nhìn ra phía cười có bóng người vẫn đứng y nguyên từ khi hắn thức. Nghĩ gì đó rồi hắn buông lỏng vòng eo đang bị ôm lấy của Trí Mân rồi tiến về phía cửa. Chỉ nhìn thấy khẩu hình Mẫn Doãn Kì nói gì đó thông qua lớp cửa rồi nha hoàn kia lại chịu rời đi.
Phác Trí Mân thắc mắc, tiến đến gần hắn để hỏi chuyện
"Chồng đã nói gì với nha hoàn đó vậy?"
Mẫn Doãn Kì nghe giọng người kia ở gần liền nhanh chóng xoay người lại rồi nhanh nhảu để tay lại đúng vị trí của nó, chính là nằm trên eo Phác Trí Mân. Khoảng cách của hai người trong tức thì được hắn rút ngắn đến không còn. Mẫn Doãn Kì cúi người xuống thì thầm vào tai Phác Trí Mân.
"Ta bảo nha hoàn đó buổi trưa hãy quay lại"
Cậu lại thêm một thắc mắc, không lẽ trần như nhộng đến trưa ra ăn cơm à?
"Tại sao?"
Mẫn Doãn Kì lại cười khó hiểu
"Chúng ta còn có chuyện cần làm"
Nói rồi 'ác quỷ giường chiếu' liền hiện nguyên hình. Hắn lại tiếp tục gặm nhấm Trí Mân đến tận trưa. Lúc này quần áo mới được hắn sai người đem đến. Phác Trí Mân với khuôn mặt ngờ nghệch thầm cảm ơn trời vì cuối cùng cũng thoát được kiếp nạn.
...
Sau giờ ăn trưa, hắn có chút việc nghị chính với các vị quan trong triều liền tiếc nuối hôn lên trán cậu một cái rồi rời đi. Xem ra thời gian hắn và cậu phải ở lại trong cung đã lâu hơn dự kiến. Phác Trí Mân lẻ loi trong tẩm cung liền thấy buồn chán bèn nói với các cung nữ rằng mình muốn đi dạo chơi. Họ cũng thuận theo, thế rồi một Phác Trí Mân và một nha hoàn tiếp tục rời khỏi tẩm cung hướng về ngự hoa viên.
Trong khi đó, hoàng tử điện hạ cũng đang cùng đoàn người nô tỳ và thái giám đi đến nơi tương tự. Tiểu hoảng tử bảo muốn chơi ở ngự hoa viên vì ở tẩm cung mẫu phi không cho chơi suốt ngày chỉ bắt đọc thơ, viết chữ.
Phác Trí Mân đang thong dong đi trên con đường phủ đá sỏi, hai bên là muôn vàn loại cây, loại hoa bắt mắt được trồng. Cậu không khỏi cảm thán, tuy trong cung tường đỏ ngói xanh trông thật ngộp ngạt nhưng ít nhất vẫn có thứ làm cho người ta hứng thú mà nở nụ cười. Đang mãi đắm chìm trong mớ suy nghĩ viễn vong của mình, Phác Trí Mân bỗng nhiên nghe một tiếng 'bịch' cùng với cái chân tê tê.
Hóa ra vừa rồi là do trái banh vải của tiểu hoàng tử va phải chân của cậu. Sở dĩ biết vậy là do ngay sau đó liền có một thái giám đến nhặt lại còn không quên nói lời xin lỗi, phía sau là tiểu hoàng tử lật đật chạy đến. Khuôn mặt nhăn nhó như bị ai đắc tội.
Chỉ thấy vị thái giám đó cuống cuồng nhặt banh rồi nhanh chóng lại gần chỗ tiểu hoàng tử. Ánh mắt hoàng tử lúc này cơ bản không còn quan tâm đến trái banh đã lấm lem bùn nữa, nhóc con nhìn về phía cậu. Phác Trí Mân cũng trố mắt nhìn lại.
"Ngươi là ai? Sao ta chưa từng thấy trong cung bao giờ? Nam sủng mới của phụ hoàng à?"
Nói rồi cậu ta dùng ánh mắt soi xét Phác Trí Mân thật kĩ từ trên xuống dưới. Cho đến khi có nô tỳ kế bên ghé xuống thì thầm vào tai.
"Hoàng tử điện hạ, đây là phu nhân của Mẫn tướng quân ạ, người đã gặp ở yến tiệc hôm qua rồi"
Tên nhóc mười tuổi vẫn mặt mày nghi hoặc nhìn cậu
"Vậy sao? Hôm đó có quá nhiều người nên ta không nhớ mặt hết, hóa ra là phu nhân của Mẫn tướng quân. Thất lễ rồi"
Phác Trí Mân lúc này muốn nhào đến cắn tên nhóc láo toét kia một cái. Gì mà nam sủng chứ? Nói chuyện bố láo thế cơ chứ. Phác Trí Mân liền nổi máu điên trong người, định bụng sẽ lại giáo huấn tên nhóc này một lượt, mặc kệ có là con trời đi nữa chứ huống chi là hoàng tử. Nhưng bỗng cậu nhớ ra mình là điển hình cho kiểu người 'ở hèn-sống lâu' vậy nên tội gì phải động thủ trong khi ta có thể hèn mà im lặng.
"A ha, hoàng tử đây thật biết đùa. Ta là Mẫn tướng quân phu nhân, KHÔNG. PHẢI. NAM. SỦNG. GÌ. ĐÂU. NHÉ!"
Từng chữ cuối cậu nhấn thật mạnh để tên tiểu tử thúi kia nghe cho kĩ mà không phát ngôn linh tinh.
"Ồ, giọng cũng lớn nhỉ. Mẫu người ưa thích của Mẫn tướng quân cũng lạ thật"
Đến đây khóe miệng Phác Trí Mân liền giật giật muốn chửi nhưng lại phải cố nhịn. Trong cung này không được đụng chạm làm phật lòng ai hết, nếu không thì vào dễ ra khó. Đặc biệt bây giờ Mẫn Doãn Kì không có ở đây, Phác Trí Mân không có ai bảo kê thì làm sao dám múa võ mồm.
Đang trong tình thế nghiêng về tiểu hoàng tử còn Phác Trí Mân chỉ biết cố nhịn mà bày ra vẻ mặt bất mãn nhìn người đối diện mặc cho nha hoàn đi cùng có can ngăn. Dù vậy, cậu cũng chẳng biết tại sao mình lại bị ông con này xỉa xói, lần đầu thấy người đẹp nên ghẹo hả thằng nhóc?
Đang lúc mũi tên uất hận của cậu dâng trào bỗng từ xa vang lên tiếng hô làm cậu đang bực một thì bây giờ còn cộng thêm e sợ.
"Hoàng thượng tới"
Đám người ồn ào phía trước liền nhanh chóng quỳ rạp xuống. Lại kính cẩn quỳ lạy vị vua như thường lệ. Phác Trí Mân liếc nhìn xung quanh bỗng nhiên va ánh mắt phải tên nhóc láu cá ban nãy, giờ lại trông thật sợ hãi và lo lắng. Đến khi nghe được chữ "bình thân" tất cả mới đồng loạt đứng dậy.
Ngay lập tức, hoàng thượng đến trước mặt tiểu hoàng tử. Giọng đanh lại.
"Sao con lại ở đây? Chẳng phải đây là giờ học của con ở thư phòng sao? Xem ra Hiền phi quản lý con lỏng lẻo quá nhỉ?"
Tức thì, hình ảnh tiểu hoàng tử liền trở nên thật nhỏ bé trước uy nghi do từng lời thiên tử phát ra. Cậu ta sợ hãi co rúm lại và lí nhí trả lời, hai tay không quên nắm chặt lấy vạt áo.
"Nhi..nhi thần biết tội, là do nhi thần lén trốn đi nên không phải do lỗi của mẫu phi đâu ạ! Mong phụ hoàng thứ lỗi, nhi thần sẽ về thư phòng học hành chăm chỉ"
Chỉ thấy hoàng đế bệ hạ gật đầu, ánh mắt lẫn khuôn mặt đều sắc lạnh như vậy, tiểu hoàng tử đứng dậy phủi gối rồi rời đi cùng đám thái giám và nha hoàn.
Bây giờ trong ngự hoa viên lúc nãy còn ồn ào chỉ còn lại không khí trầm lắng đến đáng sợ. Phác Trí Mân nhìn một màn trước mắt cũng thấy thật khó hiểu, một thằng oắt con láo toét lại liền trở nên ngoan ngoãn, sợ sệt trước mặt cha ruột của nó, không phải hoàng tộc này quản con quá nghiêm ngặt rồi đấy chứ?
Không khí bỗng nhiên có chút gượng gạo. Phác Trí Mân lần đầu đứng gần hoàng đế bệ hạ đến vậy. Nhất thời cậu cũng không biết cư xử sao cho phải phép, lỡ may nói gì không hay thì Mẫn Doãn Kì lại phải ở chung với cái xác mất đầu, nghĩ thôi đã thấy kinh dị.
"B-bệ hạ, thần cũng xin cáo lui"
Khi cậu định quay gót rời đi thì tiếng nói uy lực đó lại phát ra.
"Trẫm chưa cho phép ngươi rời đi"
Phác Trí Mân thầm nghĩ, trung bình một ngày một người phải trải qua bao nhiêu kiếp nạn mới được vậy? Sáng sớm dính kiếp nạn với tên 'ác quỷ giường chiếu' giờ lại gặp kiếp nạn với độ khó tăng lên nhiều lần.
Cậu chầm chậm xoay người lại, miệng lấp bấp
"T-thần..xin bệ hạ thứ lỗi, thầ-"
Chưa để cậu nói dứt lời, ngón tay lạnh toát của hoàng thượng đưa đến chạm vào vành tai của cậu ngay lập tức khiến cậu co rút lại với vành tai đỏ ửng.
"H-hoàng thượng..."
"Tóc ngươi dính gì đó, trẫm vừa phủi xuống, giờ thì ngươi đi đi"
Phác Trí Mân vô thức lùi lại, tỏ ý đề phòng. Cậu ôm một bên tai đỏ ửng vì xúc cảm từ bàn tay xa lạ chạm đến. Không nán lại thêm lâu, cậu nhanh chóng cáo lui rồi vội vã rời đi. Khi ấy, trong mắt vị hoàng đế trẻ lại ẩn chứa nhiều ý niệm.
Toàn cảnh trên đều lọt vào một cách rõ rệt trong mắt Mẫn Doãn Kì.
_____
đánh úp 3:11 sáng (っಠ‿ಠ)っ
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip