26 - Hồi phủ
Mấy ngày này Phác Trí Mân tạm rời khỏi hắn mà lưu lại phủ tướng quân một mình. Cảm giác chán chường lẫn nhung nhớ không sao kể siết. Vài ngày đầu cậu còn nảy ra ý định vào thư phòng tìm giấy bút viết cho hắn một lá thư hỏi thăm tình hình, cũng muốn biết khi nào hắn về nhưng cuối cùng vẫn là do từ lâu không chịu học hành tử tế nên cách hành văn lủng củng, vài chữ còn viết sai.
Kết cục vẫn là thẹn quá hoá giận, Trí Mân không thèm viết nữa.
Cậu buồn bực cùng ba nha hoàn đi tới đi lui đến độ ngóc ngách nào của phủ cũng đã đi qua. Thi thoảng lại không nhịn được quay sang hỏi Tâm Nhi một câu: "Khi nào phu quân của ta mới về?". Đáp lại cũng chỉ là cái lắc đầu ngao ngán, việc đi việc ở của chủ tử đến lượt nô tỳ thấp bé như họ nắm rõ sao.
Ngồi trong đình trà mát mẻ, cậu giương mắt nhìn đám hạ nhân đi qua đi lại dọn dọn dẹp dẹp, nhìn đến hoa mắt buồn ngủ. Tình cảnh chờ chồng này của cậu sao mà quen thuộc quá.
Bỗng tầm mắt của cậu rơi trúng người một thân ảnh nhanh chân đi đến phía này. Người nọ là một nô tài gác cửa của phủ tướng quân. Tiểu tử đi đến bên Phác Trí Mân, đến khi cách cậu chỉ còn bốn bước chân liền cung kính cúi đầu.
"Phu nhân, có người từ Phác phủ truyền tin đến—"
Chưa kịp để tiểu nô tài nói dứt lời, Phác Trí Mân đã như vớ được vàng, đứng phắt dậy, đôi mắt dường như phát sáng. Cậu còn tưởng Phác gia đã quên mất đứa con đã gả đi này rồi. Trí Mân vội vội vàng vàng kêu người nọ mau nói là truyền tin gì.
"Thưa phu nhân, nô tài nghe người truyền tin bảo rằng ở Phác gia lão phu nhân đang phát bệnh, e rằng sắp không xong"
"!!"
Nghe như sét đánh đến ù cả tai, Phác Trí Mân mặt mày thất thần lộ rõ vẻ lo lắng. Không nghĩ thêm gì nhiều, cậu quay sang bảo Tâm Nhi cùng Tâm Liên nhanh chuẩn bị hành lý cho cậu hồi gia một chuyến nhưng liền bị ngăn cản.
"Phu nhân người bình tĩnh, hiện tại tướng quân không có ở phủ, người tự ý rời đi như vậy có ổn không?"
Phác Trí Mân lúc này chỉ nhớ chuyện mẫu thân của mình ở nhà bị bệnh, những chuyện còn lại chỉ là cỏn con.
"Sẽ ổn, không ổn cũng phải ổn. Mau, mau đi chuẩn bị, bằng không thì không cần hành lý ta cũng phải về"
"Nhưng lỡ tướng quân trở về, chúng nô tỳ biết ăn nói làm s—"
"ĐÓ LÀ MẪU THÂN THÂN SINH CỦA TA ĐÓ!!"
Không để Tâm Liên nói thêm lời vô nghĩa, Phác Trí Mân như mất kiểm soát, lớn giọng quát mắng. Các nô tài cũng biết điều mà ngậm miệng lập tức. Tâm Liên dẫu lòng còn không đành nhưng vẫn phải nghe theo lời chủ tử, kéo tay áo Tâm Nhi nhanh chóng đi chuẩn bị hành lý.
Mặt trời đã bắt đầu xuống núi, cũng là lúc tư trang cần thiết của cậu đã chuẩn bị xong. Tâm Liên vẫn là bộ dạng không yên tâm, đề nghị phu nhân dắt theo một số nha hoàn của phủ hồi gia cùng nhưng đều bị cậu cảm thấy phiền phức mà từ chối.
Bỗng nhiên khi đã thả chân ra khỏi cửa phủ tướng quân, Phác Trí Mân ngao ngán đập tay vào trán một phát khiến chúng nô tỳ cũng một phen giật mình.
"Phu nhân, có chuyện gì?"
Phác Trí Mân mặt mếu như muốn khóc quay sang nhìn Tâm Nhi vừa mở lời. Nửa ngày trời rặn ra một câu khiến ai nấy nghe xong cũng bất lực.
"Ta..ta không biết đường về Phác phủ"
Cũng phải, từ khi bị ép gả đi cậu vẫn chưa một lần trở về thăm gia quyến. Lại nói đến lúc được đưa đến phủ tướng quân cậu chỉ ngồi trong kiệu hoa tuỳ người muốn đưa đi đâu thì đưa, nào có nhớ được đường đi nước bước. Còn nhớ có lần Mẫn Doãn Kì đã nói khi rảnh sẽ đưa cậu về, vậy mà đến bây giờ ngày rảnh mà hắn nói vẫn chưa tới báo hại Phác Trí Mân trong tình cảnh cấp bách lại còn không biết đường về nhà.
Đang trong lúc dầu sôi lửa bỏng, Phác Trí Mân đang ngồi trên đóng lửa liền được vớt ra nhanh chóng. Một người lạ mặt đứng dưới thềm bậc thang trước cửa phủ đã lâu nhưng không ai đoái nhìn bỗng nhiên lên tiếng.
"Phu nhân không cần lo lắng, tiểu nhân là người truyền tin từ Phác phủ đến, sẽ dẫn đường cho phu nhân"
Phác Trí Mân đôi mắt thiếu chút nữa là phát ra hào quang. Cậu chẳng nghĩ ngợi gì nhiều nữa. Trực tiếp lộ vẻ vui mừng, nói đa tạ với người nọ một tiếng rồi liền chui vào xe ngựa đã được sắp xếp. Đám nô tài trong phủ nhìn ra cũng rất bất an, đây cũng tính là người lạ, sao phu nhân lại tự tiện đi theo được. Nhưng giờ đây là phủ tướng quân, lời của phu nhân là có trọng lượng nhất, không ai dám ngăn.
Đợi đến khi chiếc xe ngựa đã rời đi, Tâm Liên mới nhanh trí kêu một thị vệ đặc biệt có sức khoẻ lẫn võ công theo sau đảm bảo cho phu nhân. Phải nói Tâm Liên tuy tính tình không mấy hoà đồng nhưng là người rất được việc.
..
Chiếc xe ngựa đi đến một ngã ba vắng vẻ, trực tiếp đánh lái khiến cỗ xe ngựa dao động một phen, Phác Trí Mân ngồi bên trong cũng hồn vía không yên. Nhưng vốn hiện tại cậu không để ý tới, trong tâm trí chỉ muốn nhanh chóng về Phác gia săn sóc bệnh tình của mẫu thân.
Xe ngựa bỗng nhiên đột ngột dừng lại, Phác Trí Mân cũng suýt bị quán tính làm rớt ra ngoài. Muốn biết chuyện gì xảy ra, cậu với tay vén đi tấm màn che phía trước. Chỉ thấy người dẫn đường ban nãy đứng trước xe ngựa, đối diện còn có một nam nhân cao lớn khác, trông rất quen mắt. Khoảng cách cũng không quá xa khiến cậu loáng thoáng nghe được vài chữ trong cuộc trò chuyện căng thẳng giữa đôi bên. Bỗng nhiên đôi tai như muốn rụng khi nghe nam nhân cao lớn kia quát lớn: "Đường này không phải hướng về Phác gia trang, ngươi là ai? Có ý gì?"
Không để Phác Trí Mân kịp phản ứng, lại thấy người dẫn đường ban nãy xuất vài chiêu võ nghệ muốn áp chế nam nhân kia nhưng lại bị đánh trả không thương tiếc. Tên đó nhanh chóng bỏ chạy vào bìa rừng để lại một chiếc xe ngựa cùng Phác Trí Mân ngơ ngác bên trong.
"Ch-chuyện này là sao?"
Nhìn thấy vẻ mặt thất kinh hồn vía của cậu, thị vệ kia mới tiến tới lên tiếng
"Phu nhân yên tâm, nô tài là thị vệ ở phủ tướng quân được Tâm Liên cô nương phái đi bảo toàn cho người. Tên vừa rồi có ý đồ đen tối, may mắn đã kịp phát giác"
Nghe xong một phen, Trí Mân ngồi thụp xuống trong cỗ xe, đầu óc hỗn loạn một trận. Xém chút nữa là rơi vài bẫy của kẻ xấu, không thấy đường về, lần này Tâm Liên cùng thị vệ này cứu cậu một mạng. Quả thật rời xa Mẫn Doãn Kì, nguy hiểm liền gõ cửa.
Nhưng chợt nhớ ra gì đó, Phác Trí Mân lại nhìn đến thị vệ cao to trước mặt. Lại nhớ đến lời chất vấn ban nãy của đôi bên liền nhận ra tên này biết đường về Phác phủ.
"Ngươi, ngươi biết đường về Phác phủ đúng không? Vậy nên khi nãy mới nhận ra người xấu cố ý đi sai đường"
"Nô tài biết"
Nam nhân nọ chắc nịt thả một câu liền khiến Phác Trí Mân mặt mày giãn nở ra mấy phần.
"Thế mà ban nãy ở phủ sao lại không nói? Báo hại ta đi theo người lạ ý đồ không trong sạch. Mạng ta mất, ngươi có đền được không?"
Phác Trí Mân hiện tại có một chút tức giận mà trách cứ. Nhưng giây sau liền bị lời nói của đối phương làm cho lửa giận biến chuyển thành áy náy.
"Nô tài vốn định nói nhưng chưa kịp thì phu nhân đã leo lên xe ngựa của người ta rồi"
"Ầu.."
Nhận ra bản thân mới là người hấp tấp gây chuyện, Phác Trí Mân ngoan ngoãn dứt lời. Chuyện quan trọng còn ở phía trước, dù biết người nọ ý đồ dẫn đường là không tốt nhưng chuyện mẫu thân cậu bị bệnh chưa rõ thật hư, vẫn là phải đi một chuyến.
Đúng lúc này ở xa xa truyền đến một âm thanh như tiếng bước chân, không chỉ một mà là hai người. Phác Trí Mân quay ngoắt lại phía sau ngoái nhìn xem là ai đến.
Đôi mắt cậu mở to, miệng xém chút nữa không khép lại được. Trong đầu lại kịch liệt phân tích tình huống hiện tại. Phần thì vui mừng, phần lại tò mò. Trước mắt cậu là hình ảnh tiểu nô tỳ Thu Hà nhỏ bé, đi bên cạnh là tên đại đáng ghét Mẫn Trung Sinh.
___
hôm nay có hứng viết dữ dội
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip