Một người yêu quá mức thật sự rất đáng thương!

Vì em nhỏ đã ở trong phòng tắm quá lâu nên Namjoon mới bồn chồn tay chân không yên, liền lo lắng gõ cửa liên hồi mà chẳng có phản hồi.

"Cộc, cộc"

- Này Jiminie, em làm gì ở trỏng vậy? Em muốn ta trễ học thật đấy hả?

Namjoon đang ở bên ngoài hắng giọng gọi vang vào trong phòng tắm. Jimin nghe tiếng hối thúc của anh bèn ngậm ngùi nuốt nước mắt ngược vào trong, lau vội đi đôi mi đã nhòe đẫm nước mặn. Thở mạnh tránh những tiếng thút thít phát ra, cậu vội đứng lên khỏi cái tướng ngồi thụp lỏm dưới lavabo, nhanh tay mở nước chảy mạnh để át đi tiếng khóc.

- A đợi... đợi em chút, sắp xong rồi ạ.

Từng tiếng thở dài não nề vang vọng trong khoảng không nhỏ, chen át mà hòa lẫn vào nước chảy róc rách. Em cầm chiếc lược tròn, chải nhẹ nhàng từng đợt tóc rối bù cho mượt mà gọn gàng, bỗng nhớ bàn tay anh chạm nhẹ vào đầu, bỗng nhớ nụ hôn dịu dàng lên mái tóc em, thật muốn có anh bên cạnh ngay lúc này.

Mang theo chiếc điện thoại bên mình rồi đi ra ngoài. Dáng vẻ cậu yếu ớt dù cho ngoại hình có xinh trai, tươi tắn, vỏ bọc có cứng cáp đến thế nào thì vẫn không thể che đi được nhưng nỗi lo sợ thoi thóp trong người. Namjoon thực sự rất đau lòng khi nhìn thấy em nhỏ như thế, rất muốn chịu đựng thay em nhưng không tài nào có cách. Bởi anh ta thương em lắm, thương em còn hơn một chức vị của người anh trai.

'Lại khóc rồi, em ngốc thật đấy!'

Jimin sửa soạn sách vở, đeo chiếc cặp hình gà con giống với ngày nào trên lưng, em thực sự vẫn là một em bé đáng yêu, dù cho có đang dần trưởng thành ở độ tuổi 15, tức năm cuối cấp THCS.

Còn Yoongi thì 18, năm 3 THPT, cũng sắp lên Đại học rồi, ngoại hình anh thay đổi theo từng ngày, từng ngày, anh ngày càng bảnh bao, lúc nào cũng đẹp nhất trong mắt em, nhưng tính tình cũng vậy mà khác xưa rất nhiều.

Khi ấy anh quay lưng với tất thảy điều dịu dàng nhất trong cuộc sống êm đềm mà chịu đựng sự đanh đá, gắt gao của em bé nhỏ; giờ anh lại quay lưng chính sự dịu dàng của em mà đâm đầu cam chịu cái cuộc sống xô bồ đầy giông bão trước mắt.

Hành động ấy của anh cũng chỉ vì một điều thôi. Anh không muốn cứ mãi lớn lên trong sự yêu thương đùm bọc của em, của mẹ, anh muốn lớn lên bằng chính thực lực của anh, anh muốn mạnh mẽ để có thể bảo vệ mẹ và em nhỏ nữa.

Nhưng lý do cuối cùng vẫn chỉ có một, là Jang Mi, tất cả đều vì cô ấy, không phải vì em, đúng chứ?

Từng bước chân cậu vội vã rời khỏi phòng ngủ, hấp tấp vào bếp, ôm thơm chào mẹ Park một cái rồi nhanh chóng rời đi.

- Minie đi học nha mẹ, yêu mẹ *moa*.

- Ơ kìa bé cưng, con không ăn sáng sao, cả bữa trưa nữa, này này... đừng đi nhanh quá sẽ ngã nữa đấy.

Mẹ vừa dứt lời, uỳnh uỵnh một cái ngay trước cửa. Em nhỏ ngã nhào nơi thềm nhà vì độ trơn trượt của sàn bóng loáng mẹ vừa lau. Namjoon hốt hoảng đến lóng ngóng tay chân, lật đật chạy lại đỡ em đang nằm sấp, em đau đớn nhăn mặt rên lên vài tiếng.

- Nhóc con em phải cẩn thận chứ. Có đau lắm không?

Cậu chăm chút xem kĩ khắp nơi trên người em, sắn tay áo bông lên rồi quan sát, đâu đâu cũng toàn vết xước, không thì bầm tím.

- Sao lại ra nỗng nỗi này?

- Đấy thấy chưa, mẹ cảnh báo rồi mà, bé cưng có sao không? _Nghe tiếng Namjoon than trách, mẹ liền gọi với ra ngoài, thái độ có chút bực dọc vì lắng lo không yên tâm.

- Dạ không ạ!

- Như vậy mà kh...

- Suỵt, anh đừng nói lớn. _Jimin vội đặt ngón tay ngắn ngủn lên môi anh. _Mẹ biết được sẽ mắng em nữa mất.

Namjoon cũng gật đầu nghe lời, giảm âm lượng trùng xuống rồi ghé tai sát em để nghe cho rõ từng lời thì thầm.

- Chẳng là em hay bị ngã thôi, lâu lâu không giữ được thăng bằng nên mới vậy. Anh cũng đừng cuống lên như thế chứ.

Anh ta nghe thế liền bực mình, chau mày lại gõ lên đầu em một cái.

- Cũng đâu còn là trẻ con, sao lại bất cẩn như vậy.

- Anh có đánh đầu em như vậy em cũng không thể cẩn thận hơn được đâu. _Jimin chu mỏ làu bàu.

- Nhóc ngang ngược thật.

Namjoon nhìn em ôn nhu cười, em ngốc không biết được rằng, chỉ có mình em mới thấy được nụ cười ngọt ngào ấy, chỉ khi gần em, anh mới có thể cười tươi như vậy.

Đeo đôi giày nhỏ xinh vào chân em, thắt nơ giây thật gọn gàng cho em đi học. Sau đó anh lon ton vào trong lễ phép chào mẹ Park, không quên cầm đồ ăn sáng, hộp cơm trưa cho cả mình và em. Mẹ Park thương anh Namjoon lắm, vì anh ấy ngoan ngoãn, lại rất biết vâng lời, học lực lại đạt hạng xuất sắc toàn trường, vẻ ngoài thì sáng láng điển trai vô cùng, là một người có trái tim ấm áp, chín chắn hơn ai hết, anh ấy chính là hình mẫu lí tưởng của biết bao nữ sinh trong trường.

Profile của anh đỉnh như thế thì ai lại không mến, em bé nhà cũng hâm mộ anh dữ lắm, lại còn là fan cứng số một, kè kè cả ngày bên anh cũng được luôn đó.

Cùng rảo bước trên đường nườm nượp người qua lại, ánh nắng lúc này vàng ươm gắt gao bất thường hơn mọi ngày, chói chang khắp muôn nơi. Sợ em sẽ bị nắng chiếu vào rát da, anh lúc nào cũng phải đi sát bên em, cũng là vì sợ em sẽ đi lạc, biến mất khỏi tầm mắt mình trong biển người lặng lẽ xôn xao.

- Cầm lấy đi, đến lúc đau dạ dày anh đây không rảnh đi chăm em đâu.

Namjoon đưa cho em hẳn hai cuộn kimbap ú ụ mẹ vừa làm lúc sáng, dúi hẳn vào tay nhỏ nhắn nhưng lại bị em khéo léo đẩy ra, anh ngạc nhiên hắng giọng hỏi:

- Hôm nay chê à?

- Sao đưa Minie cả phần của anh?

- Không có hứng ăn.

- Em cũng không muốn ăn lúc này, anh xử lý nó giúp em đi, ha.

Jimin híp mắt cười khổ, cũng vì muốn lẳng tránh ánh mắt gườm gườm trách móc anh dành cho mình. Nhưng chiếc bụng lại kiên quyết phản chủ, nó bỗng kêu réo liên hồi khiến nụ cười trên môi em tắt ngúm, mặt trở đỏ bừng bừng, e thẹn liếc nhìn anh.

Anh nhìn cậu, cậu bỗng giật nảy, lắp bắp xua tay phủ nhận.

- A kh... không phải đâu, thật ra... em không có đói, thật đấy!

- Cầm lấy, đói hay không đói cũng phải ăn. Nghe lời đi, đừng để anh méc mẹ.

'Em không có đói mà~'

Anh ta mím môi mềm cố nín cơn buồn cười mà phát ra những tiếng động kì lạ, đẩy cả bữa sáng của mình qua cho em nhanh chóng. Em cẩn thận hai tay hai cái mà giữ chặt lấy, chầm chậm nhìn anh ngại ngùng, áng hồng hào vẫn chưa rời khỏi đôi bánh bao của em. Lúc này anh rất đẹp, rạng rỡ dưới ánh mặt trời, bảo sao mấy cô gái ngoài kia cứ chết mê chết mệt anh, mà anh lại hay đi cùng cậu em nhỏ, có khi tưởng em là tình địch của họ thì lại tới công chuyện liền.

- Namjoonie hay quá, lúc nào cũng bắt ép người ta nghe theo anh, sao anh không nghe người ta thử một lần đi.

Jimin cúi mặt lầm bầm một mình, nhưng anh lại lén nghe thấy hết mà nắm thóp em. Bất chợt quàng cánh tay cơ bắp qua cổ em kẹp gọn kéo vào người mình, anh cười khà khà mà ghẹo.

- Nghe em để ngốc theo em sao ha ha ha.

- Đã bảo là Minie không có ngốc màaa.

- Kim Namjoon?

Tiếng gọi từ đâu làm hai người giật mình sững lại, nhìn lướt qua xung quanh rồi quay đầu lại nhìn về sau. Yoongi đã đi theo từ lúc nào, vẻ mặt anh có chút không vui vì hành động thân mật của cậu bạn cùng em bé. Dù có là hai anh em, dù có là chút hành động nhỏ nhoi cũng không thể vừa mắt cậu được, tất nhiên là cảm xúc ấy không thể hiện lộ liễu ra bên ngoài cho họ biết.

- Nay đi trễ vậy sao?

Yoongi từng bước chắc chắn tiến về trước, xen giữa hai người mà cố gượng cười.

- Ừ.

'Đi trễ mới thấy cái cảnh này chứ'

Nhìn anh trầm lắng mà lòng em nơm nớp lo, sợ anh sẽ hiểu nhầm bèn lúng túng cố gắng giải thích.

- Yoonie a không phải thế đâu...

Tại sao phải giải thích? Trong khi cậu với anh ấy cũng chẳng là gì của nhau, ngược lại Namjoon còn là anh cậu, chút hành động này đã là gì?

Yoongi bỗng bụm miệng cười, xoa đầu em nhỏ rồi viện đại cái cớ trấn an khuôn mặt lo lắng đến xanh xao kia.

- Em nói như vậy làm gì, anh không có nghĩ gì đâu mà, tại đang đói nên hơi khó chịu một chút.

- Anh chưa ăn sáng ạ? À cái này... _Jimin thấp thỏm nhìn xuống hai cuộn kimbap, rồi nhanh nhảu đặt cả hai vào lòng bàn tay anh_ Minie cũng no rồi, anh cầm lấy đi ạ.

Yoongi bị hành động em làm cho bất ngờ, đơ người tại chỗ mà nghiêng đầu nhìn em. Jimin ngượng ngùng mỉm chi cười trừ, rồi chập chừng nhìn anh không biết nói gì, bèn bặp bẹ vài chữ rồi cúi mặt chạy đi mất.

- Cũng sắp trễ, em đi trước, hai anh... đi sau nhé!

- Đi từ từ thôi, ngã nữa giờ.

Namjoon nhìn cái tướng lăng xăng chạy của em lắc đầu ngao ngán, chẹp miệng rồi quay ra nhìn anh bạn im thít trân trân đứng nhìn. Huýnh vai cậu ta một cái rồi kéo cổ cậu ta đi.

- Mày sao thế, bị người ta quan tâm quá dọa sợ rồi hả?

- Không, ngạc nhiên thôi. _Yoongi chăm chăm nhìn chiến lợi phẩm thu được từ đứa nhỏ, rồi thẳng thừng đưa nó cho Namjoon mà không chút lưỡng lự. _Mày giữ lấy, tao mới ăn lúc nãy, ngán tận cổ.

Câu nói của Yoongi làm Namjoon bàng hoàng mà phải đứng lại, nhìn điệu bộ đó trông đáng ghét như vậy mà em nhỏ của cậu lại thích hắn ta được, tài thật. Cậu hạ giọng mà liếc nhìn, nói đôi ba câu cũng khiến Yoongi phải dừng bước.

- Tên nhóc đó đang đói, vì cái lý do vớ vẩn đấy mà nó chẳng suy nghĩ gì mới đưa hết cho mày như vậy, mày nghĩ xem nhóc đó ngốc hay mày n.gu?

- Thế... hả? _Yoongi sững sờ chậm vài giây suy ngẫm, đưa ánh mắt vô cảm như chưa có chuyện gì nhìn người con trai trước mắt.

- Thế hả là thế nào, không thấy có lỗi sao? _Cơ mặt anh co lại vẻ rất tức giận.

Yoongi rướn mày nhìn Namjoon hồi lâu rồi thở dài, nhếch nhẹ bên mép tạo thành đường cong hoàn hảo, anh vỗ vai cậu bạn mà giảng hòa cho hạ hỏa.

- Ayda bạn hiền, tao sai, xin lỗi, tao hứa từ nay không nói dối nữa, được chưa?

- Mày quá đáng thật...

Chỉ là thấy thương em nhỏ Jimin. Bị gạt bằng lời nói qua loa như vậy mà vẫn một hai gật đầu tin tưởng.

Một người yêu quá mức thật sự rất đáng thương!

Có lẽ trong cuộc đời của mỗi người sẽ không thể trọn vẹn nếu thiếu đi cảm giác yêu đơn phương một ai đó. Nó, thực sự là khoảng thời gian... hạnh phúc! Cái cảm giác ta nâng niu từng chút một mọi điều liên quan tới người ta, từ những dòng tin nhắn, hay sự quan tâm, những món đồ chăm chút trao tặng,... là cảm giác ta đang ôm trong mình những mộng mơ mùa xuân về người ấy.

Nhưng rồi sao, làm gì có hạnh phúc nào kéo dài mãi, những tình cảm chất chứa bấy lâu nay cũng chẳng thể có cơ hội được tiết lộ mà...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip