2
Kể từ ngày đó, tôi và Yoongi trở thành bạn bè. Tôi xem anh là bạn, còn anh cứ luôn miệng phủ nhận. Cũng không sao, bởi tôi biết Yoongi chỉ là độc mồm mà thôi, chứ thâm tâm anh thật lòng có quan tâm đến tôi. Mỗi lần tôi buồn anh đều ở bên cạnh lắng nghe và an ủi tôi. Hoặc là tôi thể hiện cảm xúc quá rõ ràng, hoặc là anh quá đỗi tinh ý nên là chỉ cần nét mặt của tôi thay đổi một chút, Yoongi liền biết rằng tôi có tâm sự. Tôi không hề nói quá đâu.
Nhưng cái tên này tiết kiệm lời nói lắm, làm như nói nhiều một chút là chết không bằng, người gì mà nhạt nhẽo thấy ớn. Cũng may là tôi tốt bụng chịu làm bạn với anh, nếu không thì anh chẳng thể có nổi bạn bè đâu. Mà tôi cũng không đòi hỏi nhiều, anh cứ như thế cũng được, thứ tôi cần đơn giản chỉ là một người lắng nghe tôi nói nhảm, vuốt ve lưng tôi khi tôi không được vui, ngắn gọn hơn thì là một người bạn.
Yoongi - người bạn đầu tiên và duy nhất của tôi tại ngôi trường chết tiệt này, cũng là một trong số ít con người tử tế còn sót lại. Sau cái hôm nói chuyện trên sân thượng, anh cũng đã đến lớp thường xuyên hơn. Giờ tôi mới biết chiếc bàn ở cạnh cửa sổ luôn được để trống ở kế bên bàn tôi là của anh. Thật mừng vì có thể ngồi gần anh trong lớp học, tôi không rõ vì sao nhưng điều đó khiến tôi cảm thấy an tâm.
Tôi biết ơn Yoongi lắm, anh đã vì tôi mà làm rất nhiều chuyện.
Chẳng hạn như chuyện của ngày đó. Tôi vẫn nhớ hôm ấy có bài kiểm tra môn hóa, môn mà tôi giỏi nhất. Tôi học tập rất nghiêm túc nên đã ôn bài kỹ lưỡng rồi. Vừa nhận được giấy là tôi đã cúi mặt cặm cụi viết, nào có để ý đến xung quanh, mà thật ra là tôi cố tình không để ý. Thằng khỉ đột đã gọi tên tôi suốt trong lúc làm bài, nó muốn hỏi bài tôi ấy mà. Cái thằng đó học ngu ơi là ngu mà suốt ngày cứ tập tụ ăn chơi, bắt nạt bạn bè. Không chịu học hành mà muốn được điểm cao à? Nằm mơ! Dù cho có đánh tôi, tôi cũng không chỉ!
Đúng là nó đánh tôi thật! Lee Wonsung bực tức lắm, nó chuẩn bị hẳn một gậy sắt làm vũ khí. Bị cái đó đánh chắc tôi lên thiên đường đoàn tụ với ông bà luôn quá, cái thằng này không sợ sẽ giết người hả trời?
Nó dùng lực mạnh lắm, nhưng đánh không có trúng bởi tôi né quá giỏi mà, ha ha.
"Con mẹ mày! Tụi bây giữ nó lại cho tao!" Thằng khỉ đó càng trở nên tức giận hơn, nó chửi tôi rồi lớn tiếng ra lệnh với đám đàn em.
Và thế là hết, xong đời tôi rồi, khỏi né, khỏi tránh gì nữa.
Tôi còn trẻ, tôi chưa muốn chết mà. Bố mẹ với thằng em ở quê đang chờ tôi về, còn Yoongi nữa, tôi mà chết thì anh ta sẽ không có bạn đâu. Làm ơn đi mà ông trời ơi! Cứu tôi lần này thôi!
Wonsung vung gậy, chẳng có ông trời nào cứu tôi cả. Tôi nghe một tiếng bốp vang lên rõ rệt bên tai và vai trái tôi hứng trọn cái lực khủng khiếp của nó. Đau đến mức không thở nổi, tôi cúi đầu nghiến răng thật chặt để ngăn nước mắt không rơi, cứ cái đà này chắc tôi thật sự sẽ chết mất.
Con khỉ chết tiệt đó lại nâng gậy lên, nó nhắm thẳng vào đầu tôi.
Con mẹ nó! Đánh đâu không đánh lại đánh vào đầu!
Tôi chỉ còn biết nhắm mắt chịu đựng. Lần này đau đến mất cảm giác, chừng một phút trôi qua luôn rồi nhưng tôi không cảm nhận được gì. Không xong rồi! Cái chết có lẽ đang cận kề bên tôi rồi!
Tôi chậm rãi hé mắt, và bất ngờ thay, tôi nhìn thấy Yoongi. Anh đang đứng quay lưng với tôi, tay phải đang cầm lấy cây gậy sắt, vừa nãy chắc là anh đỡ đòn giùm tôi.
"Cái đéo gì?" Thằng Wonsung thốt lên kinh ngạc, nó đang cố rút cây gậy đi nhưng cả buổi cũng không làm được.
Một thằng đàn em của nó hỏi: "Đại ca làm gì vậy đại ca? Sao không đánh nó?"
"Con mẹ mày! Câm mồm đi!" Wonsung cáu gắt quát lại.
Yoongi hơi quay đầu ra sau. "Nhắm mắt lại đi, Jimin." Anh nhẹ nhàng nói.
Mỗi lần nghe câu nói này của anh, tôi đều giống như bị thôi miên, luôn ngoan ngoãn làm theo.
Tôi nhắm mắt lại vậy nên tất nhiên là không nhìn thấy gì, nhưng đáng nói là đến cả tai của tôi cũng không nghe được một tiếng động nào. Hồi lâu sau, tôi mới nghe được, nhưng đó cũng chỉ là giọng nói của Yoongi mà thôi, anh bảo tôi mở mắt ra được rồi.
Tôi nhìn xung quanh, rồi ngơ ngác hỏi: "Đám khỉ đó đâu mất rồi?"
Yoongi phủi tay. "Đi rồi."
Ánh mắt tôi hiện rõ sự bất ngờ. Chúng nó vậy mà bỏ đi sao? Thật hay đùa vậy? Lee Wonsung chỉ mới đánh tôi có một cái mà đã đi rồi?
"Có đau không?" Tay Yoongi xoa lên phần vai bên trái của tôi, trong mắt anh ánh lên một nỗi xót xa.
Tôi định mở miệng mắng chửi thằng khỉ đó ra tay quá mạnh nhưng rồi lại cảm thấy... không còn cảm giác đau đớn gì cả.
Tôi nhíu mày, đáp: "Không, không đau."
Yoongi hài lòng nở một nụ cười nhẹ.
"Mà này." Tôi gọi.
Anh nhướng mày chờ đợi xem tôi muốn nói gì.
"Cậu ở đâu chui ra thế?"
Yoongi nhún vai, chẳng buồn nhìn đến tôi nữa. "Chỉ là vô tình đi ngang qua rồi thấy cậu bị ăn hiếp."
"Cậu cứ như ma ấy! Đi đứng kiểu gì mà không có tiếng động gì hết!" Tôi bâng quơ nói đùa một câu. "Đùa thôi! Cảm ơn cậu nhiều lắm! Không có cậu chắc tôi xong đời rồi."
Nhưng tôi nào có biết đến ánh mắt thất thường của Yoongi sau khi nghe tôi nói vậy.
Chúng tôi chậm rãi đi bộ ra cổng trường. Giọng nói anh khẽ vang lên, nhẹ nhàng hệt như tiếng rì rào của một cơn gió: "Sau này không được đi đâu một mình nữa, phải gọi tôi đi cùng, nghe chưa? Lỡ mà ở xa quá, tôi không cứu được cậu đâu."
Tôi nghe thấy nhịp đập của trái tim mình, nói sao cho hết cái sự ấm áp của Yoongi bây giờ. Có lẽ anh không biết, nhưng với tôi lời nói vừa rồi của anh thật sự vô cùng quý giá.
Tôi gật gù. "Trông cậu nhỏ con như thế mà đánh đấm cũng khá quá nhỉ?"
Yoongi bật cười khúc khích. "Cũng thường thôi."
Sau ngày hôm đó, anh bỗng dưng biến mất khỏi trường, cứ như bốc hơi vậy. Ở lớp không có, cả sân thượng cũng không, bóng hình anh hoàn toàn mất tăm. Thật lòng mà nói tôi có chút buồn, những ngày không anh tôi lại trở về làm bạn với cô đơn, bị sai vặt, bị mắng chửi cũng không thể tâm sự ai nghe. Tôi chỉ biết lặng lẽ lên sân thượng, ngồi một mình trong góc tường, ước cho thời gian qua đi thật nhanh, ước cho Yoongi mau xuất hiện trở lại. Mới hôm nọ còn bảo tôi không được đi một mình, tôi đã cảm động lắm đó, vậy mà giờ bỏ tôi lẻ loi thế này đây. Có đi đâu thì ít nhất cũng nói với tôi một tiếng đã chứ... Im lặng rồi biến mất như thế khiến tôi vừa giận lại vừa lo.
Tôi quyết định đi tìm anh nhưng rồi lại thôi, bởi tôi nhận ra mình không biết nhà anh ở đâu, số điện thoại của anh cũng không có.
Tôi không hề biết gì về Min Yoongi ngoài tên anh.
Yoongi đã đến lớp trở lại sau một tuần hơn vắng mặt. Tôi có tò mò hỏi thì anh bảo là anh nghỉ học vì bị ốm.
Giáo viên trường này đúng thật rất vô tâm, học sinh xin vắng cả một tuần cũng chẳng màng nhắc đến.
...
"Yoongi, cho tôi xin số điện thoại." Tôi chìa chiếc điện thoại cùi bắp của mình ra trước mặt anh.
Anh nhìn cái điện thoại hồi, rồi chuyển tầm mắt lên nhìn tôi. Anh hỏi: "Để làm gì?"
"Để liên lạc chứ gì?"
"Tôi không có điện thoại." Anh đáp.
Yoongi đùa với tôi chắc? Một đứa nghèo như tôi còn có điện thoại để sử dụng, anh làm sao mà không có được?
"Nói thật đó." Anh lần nữa khẳng định.
Tôi nhìn anh với ánh mắt hoài nghi. "Vậy cho xin địa chỉ nhà đi."
"Sao cậu hỏi nhiều thứ thế? Biết nhà tôi làm gì nữa? Muốn qua chơi à?"
Tôi chán nản đảo mắt, đáp: "Hơn một tuần cậu biến mất, tôi không có số điện thoại của cậu, cũng không biết nhà cậu. Tôi..." Bỏ lửng lời của mình, tôi ngượng ngùng quay mặt sang hướng khác.
"Cậu làm sao?" Yoongi đưa tay đỡ cằm, anh nhướng mày nhìn tôi.
Lẽ nào tôi phải nói thẳng ra rằng tôi lo cho anh?
"Nè, trả lời đi." Anh lay nhẹ vai tôi.
Nhưng tôi vẫn kiên quyết không trả lời.
Sau một hồi, Yoongi cũng đành bỏ cuộc, anh thở dài. "Mấy ngày nay không có tôi, bọn nó có làm gì cậu không?"
Như chỉ chờ có thế, tôi bắt đầu xả hết mọi muộn phiền của một tuần qua cho anh nghe. Hôm thứ hai vừa mở cửa vào lớp đã hứng ngay một xô bột mì, đồng phục bẩn hết, mặt mày thì lấm lem, còn bị chúng nó chụp ảnh đăng lên diễn đàn của trường nữa.
"Lúc đó tôi đã chạy lên sân thượng tìm cậu..."
Đến đây, tôi để ý thấy tay anh đang co lại thành nắm đấm, mu bàn tay trắng bệch nổi đầy gân xanh.
Rồi tôi lại kể tiếp. Về chuyện hôm thứ ba, hôm thứ tư, thứ năm, thứ sáu và thứ bảy.
Kể đã đời, tôi lại quay sang trách móc Yoongi. "Lần nào tôi cũng chạy lên sân thượng tìm cậu, nhưng chẳng thấy cậu đâu cả."
Thế là tôi lại khóc, nước mắt không biết từ đâu cứ thi nhau chảy xuống, mặt tôi vừa đỏ lại vừa lấm lem. Từ khi nào mà tôi trở nên yếu đuối đến như vậy...
Nhưng, tôi khóc vì những chuyện mà bản thân tôi phải chịu đựng, hay là khóc vì không có anh ở bên?
Đôi mày của anh khẽ nhíu lại, anh chần chừ một lúc rồi ôm tôi vào lòng.
Yoongi thủ thỉ bên tai tôi: "Tôi xin lỗi, là lỗi của tôi."
Bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt lên, vuốt xuống trên tấm lưng của tôi. Tôi tựa cằm lên vai anh, khóc nấc lên, nước mắt nước mũi của tôi dính tèm lem trên cái áo trắng.
"Không sao, không sao, tôi ở đây rồi, sẽ không ai có thể ăn hiếp Jimin nữa đâu." Yoongi áp tay anh vào hai bên má tôi, ngón trỏ khẽ khàng lau đi giọt nước mắt nơi khóe mi.
Bỗng, anh cười phá lên. "Cậu khóc xấu quá đi."
Tôi im bặt, mất hết cả hứng khóc, bao nhiêu sự biết ơn đều biến tan. Giây phút này tôi chỉ muốn cạp cái bản mặt đáng ghét của Yoongi một chục cái cho đã mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip