Chương 1
"Chết chưa"
"Châm lửa đi, để cậu ta chết sớm siêu sinh sớm."
———
"Minie, con mau ra đây đi mua đồ giúp mẹ này."
"Mẹ, con không đi đâu! Lâu lắm rồi mới có một ngày nghỉ mà, cho con nằm chút đi!"
Park Jimin lười biếng lăn qua lăn lại trên giường, giọng ngái ngủ. Tay cầm quyển truyện tranh đang đọc dở sang một bên. Mẹ cậu đi lại gấp gọn chăn gối, hối thúc cậu.
"Con ngủ cả buổi sáng rồi, hiếm lắm mới có một ngày nghỉ đừng nằm ườn ra đó. Dậy đi mua đồ cho mẹ rồi về ăn trưa nữa, con nghe không Park Jimin."
" Vâng, con dậy ngay đây."
"Con đó có một ngày nghỉ, cứ nằm đây đọc mấy cái truyện này. Chi bằng đi ra ngoài đi đây đi đó hít thở không khí đi."
Jimin gật gà gật gù, ôm lấy tay mẹ cậu nũng nịu.
"Mẹ, con biết rồi. Người ra ngoài đi Minie chuẩn bị rồi đi ngay mà nha nha."
"Được rồi, nói con cũng bằng không. Mau chuẩn bị đi còn về ăn trưa nữa."
Đợi mẹ ra ngoài Jimin nhìn cuốn truyện đang đọc dở dang trên kệ ngậm ngùi tiếc nuối. Chân vừa đi thỉnh thoảng lại đá mấy viên sỏi bên đường, Jimin đang nghỉ không biết nam hậu trong câu truyện cậu đang đọc có thật sự bị chết trong vụ cháy đó không. "Bíp bíp" tiếng kèn in ổi chiếc xe tải mất lái đang lao về phía Jimin, khi nhận thức được mức độ nguy hiểm của việc đang diễn ra cậu đã bị chiếc xe hất văng đi một đoạn ngã xuống. Người đi đường đều bu quanh có người lấy điện thoại quay lại có người chỉ chỉ chỏ chỏ, có người đã gọi cứu thương. Jimin trong mơ hồ từng đoạn ký ức ùa về, Park Jimin sinh ra trong một gia đình single mom. Nhà vốn không khá giả từ nhỏ mẹ cậu đã phải làm rất nhiều việc để nuôi cậu.
"Năm năm tuổi vì nhà khó khăn phải theo phụ mẹ bên quán lề đường. Là một đứa trẻ không cha bị mọi người cười cợt"
"Nhưng tôi đã không chịu thua không ngừng nổ lực. Năm mười sáu tuổi đã tham gia kì thi đại học, là cao thủ ban khoa học nhỏ tuổi nhất nước."
"Hai mươi tuổi đã tốt nghiệp một trường tài chính danh giá, hơn nữa còn nhận được hai học vị tài chính và văn học."
"Năm hai hai tuổi đã là giám đốc của một toà soạn lớn nhất nước, lương tháng lên đến trăm vạn USD"
"Năm nay hai ba tuổi đã mua được nhà mới cho mẹ, nếu không có gì ngoài ý muốn ngày mai tiểu thuyết của tôi được đề cử là bản đọc được nhiều người hâm mộ nhất"
"Mà hiện tại...liền kết thúc thế này sau?"
"Ngày tháng tốt đẹp của tôi chỉ mới bắt đầu thôi mà, lẽ nào...phải kết thúc rồi à"
Jimin một thân nhỏ bé nằm giữa dòng máu đỏ, trong thấy trước mặt màu trắng xoá. Cứ ngỡ cuộc sống đã kết thúc ở tuổi hai ba, nhưng thoáng đâu đó cậu dường như nghe thấy tiếng nói của ai đó.
"Chết chưa?"
"Ta tận mắt thấy cậu ta uống ly rượu độc đó rồi"
"Châm lửa đi, để cậu ta chết sớm siêu sinh sớm"
"Theo ta thấy vị Phế Nam Hậu này chính là tự tìm đường chết, không thể trách chúng ta."
"Được rồi mau giải quyết còn về bẩm báo với nương nương."
Ngọn lửa nhanh chống lan khắp lãnh cung Jimin lơ mờ ngồi dậy. Đám lửa đã bao hết cả căn phòng, khói lửa phực phực lan nhanh nhờ chiều gió. Jimin khó thở dùng tay che chắn trước mặt.
"Đám người này thật quá ác độc rồi!"
"Độc chết người còn muốn, phóng hoả đốt thi thể sao..."
"Park Jimin, không thể chết...mình không thể chết"
"Nhất định vẫn còn đường thoát thân"
Jimin quan sát mọi phía, một bên cửa sổ lửa vẫn chưa cháy đến. Cậu lê bước đến bên đó. Dùng lực cố mở cửa nhưng lại không được.
"Khụ khụ, cửa sổ bị khoá từ bên ngoài! Đáng ghét!"
Nhấm thấy đám lửa gần ngay sau lưng Jimin dùng hết sức bình sinh phá cửa. Lúc lửa lan tới cũng là lúc cậu phá được cửa, nhưng sau cánh cửa là một hồ nước. Do chẳng dự liệu trước được mà té xuống hồ.
"Khụ khụ, đâu đây? Mình xuyên không rồi à?"
"Cảnh tượng này?"
Jimin nhìn cảnh tượng trước mặt, dường như cậu đã thấy ở đâu đó. Những lời lúc nãy bọn họ nói cũng rất quen như đã nghe ở đâu đó rồi.
"Truyện tranh, Phác nam hậu. Vị Phế Nam Hậu trong truyện mình đang đọc"
Jimin mở to hai mắt nhìn căn phòng đang bị đám lửa nuốt chửng, cậu xuyên không còn là xuyên vào truyện tranh mà cậu tâm đắc theo dõi. Cậu luôn không biết vị nam hậu đó có chết cháy không, giờ thì chính mình lại tự mình phá giải câu hỏi đó. Jimin dùng sức lên bờ, tặc lưỡi giọng nói chẵng chút lo lắng ngược lại còn cảm thấy thú vị với thế giới xa lạ này.
"Chậc! Các ngươi tưởng ta là vị Phế Nam Hậu đó của các ngươi à!"
"Ta là nam hậu đến từ thế kỷ 21, từng bước từng bước từ nơi bùn lầy đi lên"
"Nay ta cũng sẽ như vậy, Phế Nam Hậu ta với người e cũng là duyên. Tên ta là Park Jimin"
"Park Jimin nếu theo tên hán việt thì là Phác Trí Mân!"
Phác Trí Mân trùng hợp thay lại là tên của vị Phế Nam Hậu này. Nếu ông trời đã cho cậu sống lại lần nữa ở một thế giới khác, vậy thì cậu sẽ ở đây tạo nên đế chế của riêng mình.
"Oe ôi hôi chết được, trên tay ta toàn là mùi dầu"
Trong một cánh rừng có hai cung nữ, một người trong đó vẫy vẫy tay đang dính đầy dầu hôi. Đó là bằng chứng cho thấy cô ta là người vừa làm nên đám cháy đó. Cô ta trong thoáng lại trở nên sợ hãi lấp bấp khi thấy Phác Trí Mân.
"Ai"
"Tự nhiên hét lên làm gì, doạ chết ta! Làm chuyện áy náy còn hét lớn, sợ người khác không biết ngươi làm à" Cung nữ đi chung nghe cô ta la lên, liền quát tháo.
"Ta ta..."
"Ngươi rốt cuộc là thấy thứ gì? Ta phải đi kiểm tra lại, chuyện này nếu để người khác thấy sẽ không tốt"
"Này, ngươi đi đâu vậy? Này đừng đi"
Cung nữ kia mặt tái mét xanh xao, nắm lấy tay cung nữa còn lại. Nhưng người kia đã một mực quay lại để xem tình hình. Hiện tại chỉ có một cô ta ở lại con đường vắng đó, chân rung tới nổi không đi được. Phác Trí Mân sau bụi cây túm lấy cổ cô ta.
"Ha ha ha ha..."
"Ai, là ai" cô ta vùng vãy khi bị cậu túm lấy.
"Ai? Ha ha..."
Cậu kề sát nói nhỏ vào tai cô ta, không ngờ cô ta nhát như thỏ đế đã không có gan còn đi hại người. Cô ta sợ tới mức la toán lên.
"A...."
Tiếng hét làm kinh động tới cung nữ lúc nãy đi chung với cô ta, nghe tiếng la liền quay lại. Nhìn thấy cô ta chấp tay lạy lạy, miệng không ngừng xin lỗi.
"Tịnh Y ngươi sao thế?"
"Nam phi, nam phi...nô tì đáng chết Nam hậu xin tha tội..."
Cung nữ kia cứ thấy cô ta liên tục xin tội, hốt hoảng lay lay vai cô ta.
"Tịnh Y cái gì, ngươi nói cái gì?"
"Nam hậu..."
"Lẽ nào Phác Trí Mân vẫn còn sống, không được phải chết không đói chứng!"
Cô ta quay lại, đứng ở sau góc cây nhìn thấy lãnh cung đã cháy chẵng còn kẻ hở, nhấm chắc người đã chết. Tiếng hét của công công không ngừng vang lên.
"Mau mau dập lửa, cứu người mau!"
"Nam phi, nam phi đâu?"
"Bẫm bẫm đại nhân...không thấy nam phi ra ngoài"
Một cung nữ khác rung rung trả lời, đám người phía sau bắt đầu lùm xùm to nhỏ.
"Không lẽ chết rồi!"
"Không chừng đã chết thật rồi!"
"Chết rồi cũng tốt, coi như được giải thoát."
Nhân lúc mọi người không để ý cung nữ phóng hoả đã lén lúc hoà vào dòng người đang dập lửa, nghe được Phác Trí Mân đã chết cô ta nở một nụ cười ma quái thầm nghĩ.
"Chết rồi, chết rồi thì tốt. Có thể về bẩm báo với nương nương rồi."
Khi cô ta còn đang vui vẻ đắc thắng thì đằng sau đã nghe một nô tì khác hô lớn.
"Còn sống, nam phi còn sống!"
Cậu được cung nữ đỡ đến gần đám người, trong một khắc mắt cậu lướt qua người cung nữ phóng hoả đó. Cô ta sợ đến mức rung cả chân, trái với cô ta chỉ thấy Phác Trí Mân nhếch mép cười khinh bỉ nghĩ.
"Giờ mới biết sợ à?"
"Muộn rồi!"
———
*single mom - mẹ đơn thân*
*Phế Nam Hậu - có thể hiểu là hoàng hậu đã bị phế bỏ đi hoàng vị.
Đây là lần đầu tiên mình viết truyện như vầy, vì là lần đầu tiên nên chắc chắn sẽ có sai sót. Chỉ mong mọi người thích và đóng góp để mình hoàn thiện hơn.
Thanks for watching and commenting❤️.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip