Chương VIII
Không cần biết trước đây đã có chuyện gì với Min Yoongi, nhưng khi anh và cậu đang bắt đầu một cuộc sống mới, giữa hai người họ cũng nên kết thúc hoàn toàn mọi thứ.
Jimin bước vào mối quan hệ này cũng đã sớm chuẩn bị tinh thần từ trước. Có thể bay lên đến chín tầng mây thì cũng có khả năng rớt xuống đáy địa ngục…
Thế nhưng, có thật là không sao không?
Nếu không sao.. ngực cậu, tại sao lại đau đến vậy...
Tim cũng đau thắt....Cảm thấy thật khó thở đi.
------------------------------
Lúc sắp tan ca, Jimin nhận được một cuộc gọi từ người quản lý.
“Park Jimin, cậu hãy chuẩn bị mọi thứ, 10h sáng mai bay sang bên khách sạn mới làm việc. Công
trường có một số việc cần cậu đích thân giám sát, chỉ đạo tại chỗ.”
“Được, không vấn đề.”
Park Jimin không chắc liệu sức khỏe của mình lúc này có cho phép hay không, thế nhưng, bây giờ có việc để bận rộn, tránh khỏi chỗ này, cậu chắc chắn nhận ngay.
Ít nhất, nó cũng khiến trái tim cậu, không trở nên hỗn độn như bây giờ....
-------------------------------
Ngày hôm sau.
Park Jimin dậy từ sớm, sắp xếp đồ đạc.
Ngồi một hồi lâu trên sàn, lúc đứng dậy, cơn đau đầu hoa mắt lại hành hạ cậu, suýt chút nữa thì ngất lịm đi.
Minji đang nằm trên ghế đắp mặt nạ, thấy dáng vẻ loạng choạng của cậu, vội vàng chạy lại đỡ.
“Cậu không sao chứ? Tớ thấy cậu không nên đi đâu, để tớ đi thay cho cũng được.”
“Không cần đâu.” Jimin lắc đầu, từ chối lời đề nghị giúp đỡ của Minji.
“Tớ cũng muốn ra ngoài cho khuây khỏa, không sao đâu.”
“Nhưng không phải giờ cậu vẫn đang bị bệnh sao?”
“Chỉ là sốt nhẹ thôi mà, có gì nghiêm trọng đâu.” Jimin nhìn đồng hồ,
“Thôi được rồi, tớ đi trước đây, không muộn mất.”
Cậu xách hành lý, nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa. Lúc đến sân bay đã là 9h hơn, lấy thẻ lên máy bay, Jimin mới biết công ty đặt cho mình vé hạng thương gia.
Điều này hoàn toàn khiến Jimin bất ngờ. IP lại có thể hào phóng như vậy sao?
Lên máy bay, tiếp viên giúp cậu cất hành lí, cậu tìm ghế ngồi của mình, nhận lấy phần nước uống tiếp viên đưa cho.
Cả người Jimin thất thần, cậu bèn dựa vào cửa sổ ngủ thiếp đi.
Không biết đã ngủ bao lâu, đến lúc máy bay chạy trên đường băng, bay lên bầu trời, Jimin mới giật mình tỉnh giấc.
Ngoài cửa sổ trời đang mưa, mây xám xịt lại, khiến cả khoang máy bay tối sầm vào.
Jimin nhìn ra phía ngoài cửa sổ, định nhắm mắt vào ngủ tiếp, thế nhưng, một cánh tay có chiếc đồng hồ hạng sang từ từ đưa ra phía cậu, cầm lấy cốc nước, rồi uống một hơi hết sạch.
Cậu hé nhìn thấy cốc nước của mình được đặt lại, không kiềm chế nổi, cau mày.
“Thưa ngài, đây là nước...”
Ngước lên, Jimin sững người.
Đập vào mắt cậu lúc này, là một gương mặt quá đỗi thân quen.
Đeo kính đen, che gần hết nửa mặt, thế nhưng, cậu vẫn nhận ra những nét kia thuộc về một người mà cậu không thể nào nhầm lẫn với ai khác.
Min Yoongi....??
Sao anh lại ở đây được?
“Ngủ ngon quá nhỉ.” Anh bỏ kính ra, đặt xuống bên cạnh.
Nhìn khuôn mặt kia, Park Jimin thấy mũi mình cay cay.
“Sao anh lại ở đây?” Jimin hỏi.
“Đi công tác, cùng một nơi với em.”
Vì thế...
Chuyến đi công tác lần này, là hai người đi cùng nhau sao?
Đây là công ty sắp xếp, hay do anh sắp xếp vậy?
Jimin nghĩ một lát, bất chợt, cậu cười đau khổ. Sao lại có thể là anh sắp xếp được cơ chứ? Anh sắp đính hôn rồi, cần gì phải sắp xếp mọi việc như vậy chứ.
“Em mang thuốc đi không?” Anh đột nhiên hỏi.
Jimin không nói gì, chỉ mím chặt môi, quay mặt đi không nhìn anh.
Cậu cự tuyệt sự quan tâm từ phía anh! Đã muốn ở bên người con gái khác, còn quan tâm đến cậu làm gì nữa chứ?
Anh lấy tay che miệng, hơi ho nhẹ.
Jimin giật mình, gần như ngay lập tức quay lại phía anh, lúc này cậu mới thấy sắc mặt anh không được tốt. Chắc là cơn mưa hôm trước đã khiến anh bị ốm rồi.
“Anh chờ chút, em lấy thuốc cho.”
Cậu đã tự nhủ sẽ không quan tâm đến anh... thế nhưng...
Đối diện với anh, trái tim Jimin, vĩnh viễn mềm yếu.
Cũng chẳng biết rằng liệu anh có bị đau đầu hay không.
Jimin đứng dậy, tiếp viên vội vã tới giúp cậu lấy hành lý.
Cậu ngồi xuống, mở túi hành lý, việc đầu tiên là tìm tờ báo về tin tức anh đính hôn.
Ánh mắt lưu luyến nhìn tờ giấy báo trên tay, rồi lại nhìn anh, ánh mắt đầy khó hiểu, muốn nói điều gì đó nhưng rồi lại im lặng.
Min Yoongi dường như cũng nhận ra điều đó, anh nhìn người nhỏ đầy nghi hoặc
“ Có gì muốn nói à? “
“ Không “.
Cậu nhanh chóng cất tờ báo ấy đi.
Những điều này giờ nói ra chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Nói cũng chỉ là uổng công vô ích mà thôi.
“ Anh có triệu chứng gì? Chỉ ho, hay đau đầu, hay có hiện tượng nghẹt mũi? Có sốt không? "
Jimin liên tiếp hỏi, đồng thời lấy ra các loại thuốc.
“ Đau đầu nhẹ và ho.”
“ Vậy uống những loại này là được. “ Cậu bẻ lấy hai viên thuốc từ hai vỉ đổ lên tay anh.
“ Em thì sao? Sáng nay đã uống thuốc chưa? “
Người nhỏ im lặng. Sáng nay vội xuất phát nên đã quên mất việc mình phải uống thuốc.
Nhìn Jimin trầm lặng, Min Yoongi cũng đoán ra được, anh chỉ ra hiệu cho phục vụ mang tới hai cốc nước, một cốc đưa người nhỏ,
“ Uống viên hạ sốt rồi chợp mắt một lúc. Anh vừa chạm thử, trán em vẫn còn nóng.”
Giọng nói ấm áp, dịu dàng, đầy quan tâm. Jimin càng không thể nói ra những ưu tư trong lòng.
Cậu chỉ muốn ích kỉ , tham lam một chút, ít nhất bây giờ cậu vẫn được ở bên cạnh người cậu yêu.
Có lẽ anh đối với mỗi người đều như vậy! Như Kim Jieun, chắc là cũng vậy.
Jimin không thể ngừng suy nghĩ về tờ báo hôm qua, về cái ôm của họ, tim cậu như quặn thắt.
Sau cùng, Jimin cố gắng lắm rồi thốt lên hai chữ
“ … Cảm ơn. “
Giọng điệu hờ hững, lạnh nhạt.
Hai người họ giống như những người xa lạ tình cờ gặp nhau, tất cả sự dịu dàng và nương tựa trước đây, ngay khoảnh khắc này đều biến thành những đám mây đen.
Rõ ràng tim anh đang loạn nhịp, sắc mặt đăm chiêu.
Jimin vờ như không nhận ra, bình tĩnh nuốt viên thuốc. Một giây sau, cậu quay gương mặt vô cảm, hướng ánh mắt về phía hư vô về phía khung cửa sổ.
Lờ mờ cảm nhận được ánh mắt u buồn phía sau.
Cậu, không cho phép bản thân được quay đầu.
Sau cùng …
Anh rốt cục vẫn chẳng lên tiếng.
Chỉ là đôi lúc Jimin nghe thấy tiếng ho của người lớn bên cạnh, từng tiếng từng tiếng, bóp lấy trái tim cậu.
Giữa mớ suy nghĩ hỗn độn này, làm sao cậu có thể yên giấc? Cho tới khi hơi thở đều dần bên tai, Jimin mới từ từ quay mặt lại.
Anh đang nghiêng mặt, hướng về phía cậu ngủ. Anh ngủ không sâu giấc, lông mày nhíu lại, diện mạo giống như có chuyện phiền não.
Hơi thở khá mạnh, hiển nhiên là do ngạt mũi.
Jimin thở dài.
Kim tiểu thư là một bác sĩ, sao tới việc anh bị ốm cũng chẳng quan tâm?
Cậu đưa tay, ấn đèn gọi phục vụ.
Tiếp viên nhanh chóng đi tới, hỏi thăm tình hình.
“ Phiền chị lấy giúp tôi chiếc chăn, cảm ơn!.”
“ Vâng, cậu vui lòng chờ một lát.”
Tiếp viên nhanh chóng đưa cho Jimin chiếc chăn. Cậu đứng dậy, đưa mắt nhìn sang bên cạnh, cậu giở chăn, cẩn thận đắp lên người anh.
Rụt tay về, nhắm mắt, dự định chợp mắt. Thế nhưng, có một bàn tay từ trong chăn với ra nắm lấy tay cậu.
Jimin ngơ ngác, kinh ngạc mở to mắt, mắt anh vẫn đang nhắm nghiền, chỉ có lông mi động đậy đôi chút.
Người nhỏ lấy lại bình tĩnh, lập tức rút tay về. Thế nhưng anh càng nắm chặt hơn, siết lấy tay cậu.
Jimin nghĩ tới Kim Jieun, nghĩ tới tấm ảnh thân mật trên tờ báo đó, chợt có chút tức giận,
“ Yoongi, anh thả tay ra!.”
Anh mở mắt, đôi mắt sâu thẳm, dường như chẳng bận tâm, nén lại tất cả những tình cảm rối loạn.
“ Tại sao sáng hôm đó em không ở khách sạn chờ anh? ”
Anh dường như vẫn canh cánh trong lòng chuyện hôm đó.
“ Tại sao tôi phải chờ anh? "
Đợi anh sau khi rời khỏi Kim Jieun mới tới tìm mình sao?
Đủ rồi.
Cậu thực sự đã chịu đựng đủ việc tranh giành một người đàn ông giữa hai người rồi.
“Min tổng, tôi không là gì của anh cả, anh cũng không là gì của tôi hết, nói thẳng ra, chúng ta giờ đây chẳng có quan hệ gì cả…”
Nói tới đây, cậu ngừng một lát.
Mắt anh trở lên sắc lạnh, sắc như dao, tới nỗi Jimin cảm thấy như bị đâm vào da, đau đớn.
Hay cho câu nói chẳng có quan hệ gì!
Người nhỏ buồn rầu né tránh ánh mắt anh, nói tiếp:
" Thế nên sau này mong anh tránh làm những việc dễ gây hiểu lầm …”
Nói một cách kiên định, cố gắng che đi sự run rẩy trong giọng nói.
Nói xong, Jimin rút tay về. Dùng hết sức kéo tay lại, tay bị siết chặt tới mức các mạch máu cũng nổi rõ.
Min Yoongi chăm chú nhìn dáng vẻ thờ ơ của người nhỏ, cười khẩy, chất vấn:
" Đã không còn bất cứ quan hệ gì, vậy đây là gì?”
Anh chỉ tay về chiếc chăn mỏng đang phủ trên người anh. Đây là chứng cứ không thể chối cãi.
Sững sờ một lúc, sau đó, Jimin đột nhiên rút lấy tấm chăn mỏng trên người anh. Trước ánh mắt ngỡ ngàng của anh, cậu cười rồi nói:
" Nếu chút hành động nhỏ này cũng khiến Min tổng hiểu lầm, vậy tôi thật sự xin lỗi. Suy cho cùng anh cũng là cấp trên của tôi, tôi làm như vậy cũng là điều dễ hiểu.”
“ Cấp trên? "
Anh nghiến chặt lấy hai chữ, mỗi chữ một hồi.
Hay cho từ cấp trên!
Cả nhà đọc truyện cho Quýt xin một bình chọn và cmt cho Quýt lấy động lực đăng chương mới nhé🙆♀️
Vì chuyển từ ngôn sang đam nên sẽ có chỗ bị lỗi nên nếu có cả nhà nhắc giùm Quýt nhaa💙
#_quytcuameo
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip