Chap 3
[Đổi ngôi nói]
*Day 2*
Sáng thứ hai đầu tuần, đây là ngày thứ hai tôi canh gác tại nhà giam xXx. Tôi - Park Jimin, đã là thanh niên trai tráng 22 tuổi. Canh gác tù chính là công việc đầu tiên tôi được làm, thật ra tôi thích làm cảnh sát hơn nhưng vì lí do riêng tư cá nhân nên đành nhận việc canh gác tù nhân một vài thời gian, đợi sau khi anh chàng canh gác cũ lành thương do bị tên tù nhân Min Yoongi đánh gãy bàn tay. Nói ra thì cũng khá lạ, anh chàng kia chỉ bị đánh vài cái liền nhập viện còn tên tù nhân Yoongi kia bị tra tấn biết bao nhiêu hình thức mà vẫn dửng dưng như không sao cả.
Ngay lần đầu tiên hắn hỏi tôi, tôi liền có cảm giác không an lành, lại còn dám ra lệnh bảo tôi phải canh gác cho nghiêm túc. Hớ, hắn xem tôi là ai chứ? Là ma mới thì làm việc không hiệu quả à? Hay hắn ta đang cảnh báo tôi điều gì đó? Nhưng thôi tôi cũng mặc kệ, miễn sao tôi hoàn thành nhiệm vụ của mình là được.
6h, đã đến giờ kêu tên Min Yoongi đi làm việc. Ngồi trên chiếc ghế cũ mục nát gần cánh cửa có hàng ngàn cây sắt, tôi gượng người dậy, cất tiếng kêu tên tù nhân đang say khướt trong giấc ngủ:
- Min Yoongi, đến nhà ngươi làm việc!
Min Yoongi vừa nghe tiếng tôi gọi liền ngóc đầu dậy, đôi mắt lờ mờ của hắn thu hút tôi. Đôi mắt tinh anh của hắn đục ngầu màu đen, cảm giác rùng mình khi nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hắn nhưng tôi lại thích điều đó. Ở hắn, tôi có cảm giác như mình đang chìm sâu vào thế giới hoang lạc và vô cùng lạnh lẽo.
Mãi nhìn vào mắt hắn, tôi quên béng nhiệm vụ của mình. Bỗng dưng hắn lên tiếng thều thào:
- Này em, em nhìn tôi nãy giờ rồi đấy!
Tôi chợt thức tỉnh, lắc đầu lia lịa, gương mặt chợt ửng hồng lên vì ngượng. Tôi nhí lí cúi đầu mở cửa cho hắn, không còn dám lên tiếng vì xấu hổ. Tôi chưa từng nhìn chằm chằm vào thằng đàn ông nào nhưng hắn ta lại rất lạ, có gì đó thu hút tôi, thoi thúc tôi hãy nhìn hắn và hãy... quan tâm đến hắn? Ối trời, tôi điên thật rồi! Cái gì chứ? Mình đang nghĩ cái quái gì thế này?
- Này em, em muốn tôi đứng đợi em nghĩ ngợi đến bao lâu nữa?
Hình như hắn ta tức giận rồi, tôi đứng lặng nhìn hắn. Thực sự tôi đang nghĩ cái gì đây? Tôi tự đánh lên đầu mình song nhìn hắn, nhanh chóng cau mày thể hiện sự nghiêm khắc của một kẻ canh tù thực thụ:
- Xin lỗi nhưng bây giờ không cần quan tâm đến tôi nữa! Tôi ổn, giờ chúng ta đến khu vực toilet. Hôm nay ngươi phải chùi sạch toilet nam.
Yoongi, hắn ta không nói gì chỉ gật đầu. Tôi hơi ngớ người ra, chẳng phải anh đội ngũ quản lý canh tù nói hắn ta rất ngang bướng, hung dữ sao? Nhưng tôi thấy hắn cũng bình thường mà, có khi lại hiền hơn những tên tù nhân khác nữa kìa. Tôi không suy nghĩ nhiều, đi theo sau lưng hắn, giám sát một cách kĩ càng.
<Khu toilet nam>
- Tôi sẽ đứng canh chừng ngươi, hãy làm cho đàng hoàng.
Tôi vừa dứt câu, hắn liền xách mông đi tìm kiếm dụng cụ lau dọn vệ sinh, dường như làm rất thuần thục trong những việc này.
Nhìn hắn chăm chỉ làm việc, không than trách móc hay mắng mỏ chửi ai, tôi lại ngẫm nghĩ một mình về hắn. Min Yoongi, là cái tên rất đẹp, dáng người đẹp, gương mặt đẹp, đặc biệt là đôi mắt của hắn, tôi cực yêu thích việc ngắm nhìn đôi mắt cô đơn tột cực của hắn ta. Hắn là tù nhân của tôi, nhưng sao trông hắn không khác gì một kẻ nhàn rỗi đi làm việc không công còn tôi trông cứ như bảo mẫu, phải canh chừng hắn làm việc. Tù nhân gì mà hiền lành thế này, chột dạ tôi lên tiếng hỏi:
- Yoongi, ngươi vì tội gì mà vào đây?
Hắn chợt dừng tay, tôi trông thấy khoé miệng hắn nhếch lên vô cùng mụ mị. Đây rồi, gương mặt đáng sợ của hắn đây sao? Tôi nuốt nước bọt, trông ghê gớm phết, tôi cũng hơi rùng mình vì nụ cười rợn người của hắn. Yoongi hắn ta tiếp tục chà sàn nhà, cái giọng nói khàn khàn của hắn làm tôi giật mình:
- Giết người!
- Giết người? - Tôi hơi nghiêng đầu nhìn hắn.
Nhìn hắn giống tên giết người sao? Không thể nào! Tôi nhìn cách hắn làm việc song hỏi tiếp:
- Ngươi lúc trước làm việc gì?
- Buôn ba đủ thứ việc!
- Hèn chi làm việc rành rọt thế này!
Tôi hơi trề môi, nếu có hắn làm người giúp việc thì công việc hiện tại của tôi sẽ đỡ hơn một chút về độ sạch sẽ nhà ở. Tên Yoongi này cũng khá lắm, ngoại hình bắt mắt, làm việc gọn gàng, thế mà lại vào tù, uổng thật!
Bất chợt hắn hỏi tôi:
- Này em, tôi muốn hỏi em một chuyện!
- Hử? Nhà ngươi có gì mà hỏi ta? - Tôi hơi ngạc nhiên nhìn hắn.
- Tôi muốn hỏi tên em!
Tôi nhìn xuống bảng tên của mình rồi nhìn hắn, lập tức lông mày của tôi nhướng lên:
- Nhà ngươi không thấy bảng tên ta sao?
- Thấy!
- Thế sao còn hỏi? Vớ vẩn!
- Vì tôi không biết chữ!
Ố mô, tên này thật không biết chữ sao? Gia cảnh thế nào mà lại không đi học chứ? Dù nghèo cỡ nào cũng phải biết vài chữ chứ! Không lẽ, hắn mồ côi? Không hề, tôi đã coi lí lịch của hắn. Hắn có gia đình đàng hoàng mà. Vậy sao lại...?
- Em rất bất ngờ?
Tôi khựng người lại khi bị hắn hỏi, chập chừng gật đầu:
- Một chút!
- Tôi có một gia đình, nhưng lại không có người thân. - Ối, giọng hắn trở nên khác đi!
Tôi e ngại khi nhắc đến những chuyện gia đình này, vì tôi không có trách nhiệm nghe hắn nói. Thế nhưng tên Min Yoongi này, tôi không thể bỏ lỡ chuyện của hắn, tôi muốn tìm hiểu con người thật của hắn. Hắn thật lạ...
- Tôi lớn lên không tình thương, không được đi học, phải đi kiếm việc làm lúc 7 tuổi. Chỉ có một người cô xem tôi là cháu. Tuy tình cảm không lớn nhưng ít ra tôi có một người thân.
- Vậy sao lại giết người? - Lại là câu chuyện bi đát về gia đình, tôi chớ muốn nghe, càng nghe càng chán ghét gia đình mình thêm chứ gì.
- Bất đắt dĩ!
Tôi im lặng nhìn Yoongi vừa làm vừa nói chuyện với tôi. Lần đầu làm việc đã quen thân với tù nhân, tôi cũng thấy tôi lạ lắm rồi đó. Nhưng đối với tôi mà nói, Min Yoongi hắn ta thật sự đặc biệt. Sau cuộc nói chuyện giữa tôi và hắn, tôi nhận ra Yoongi là một người có vẻ rất đơn độc và có chút lạnh lùng nhưng hắn ta có một điểm mà tôi rất thích, chính là sự quyết đoán.
Yoongi sau khi làm xong việc, lập tức dọn dẹp lại và đứng dậy đi trước tôi để quay lại nhà giam. Hắn đi ngang qua tôi, tôi vội vã chộp lấy tay hắn, mỉm cười ôn nhu nhìn Yoongi:
- Park Jimin! Đó là tên của tôi!
Hắn cười...
- Cảm ơn em, Park Jimin!
- Vì điều gì?
- Vì đã nói tên cho tôi nghe!
- Tôi thấy bình thường!
- Nhưng đối với tôi, nó rất đặc biệt!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip