e n d
Chủ nhật ngày 13/10, sau một tuần dài mưa rả rích và hầu như không hề có lấy một tia nắng, cuối cùng thời tiết cũng tốt hơn khi Jimin mang chiếc balo nhỏ bước ra khỏi nhà. Ngày cuối tuần là khoảng thời gian thích hợp để thư giãn, tụ tập bạn bè mua sắm hay ăn uống gì đó. Nhưng đối với một sinh viên chăm chỉ đang bước vào mùa thi như Jimin, cậu bé hầu như phải làm bạn với giáo trình và máy tính suốt cả ngày. Đến độ bữa trưa của cậu chỉ gói gọn trong một cốc ramen, mấy quyển sách dày cộp chất đầy bàn nước và con mèo béo ú không ngừng vờn quanh cậu chủ để kêu ca về chế độ ăn uống chẳng mấy lành mạnh này.
"Ước gì thư viện trường có quà tặng cho những sinh viên điểm danh đầy đủ như mình." Jimin tự đùa với bản thân khi cậu nhóc kéo cao khoá áo ấm, bước vội đôi chân mà bản thân luôn cho là ngắn tũn để đến "ngôi nhà thứ hai" của cậu.
Jimin là tuýp người khi đã làm gì thì sẽ rất tập trung và hầu như chẳng để ý gì đến xung quanh. Thế nên quá dễ hiểu khi cậu nhóc luôn đến thư viện từ sớm và chăm chú vào đống tập vở đến tận khi trời sẩm tối, dạ dày réo ầm thì mới biết đường mà mò về nhà. Nhiều lần Jimin chứng kiến cuộc sống của các sinh viên khác, dường như sinh động hơn cậu nhóc rất nhiều. Yêu đương, tụ tập chơi bời, thả mình trong club hay thậm chí là gây gổ đánh nhau. Đối lập hoàn toàn với cuộc sống nhạt nhẽo của Jimin. Nếu không có những bông hồng xuất hiện từ tháng 10 thì có lẽ cuộc sống của cậu vẫn tiếp tục nhàm chán và bình lặng như vậy, và đầu óc cậu nhóc cũng chẳng có gì ngoài việc ăn, ngủ, học hành.
Jimin vẫn tiếp tục bước đi trong khi những tia nắng hiếm hoi cố gắng vươn mình ra khỏi tầng mây dày cộp, chiếu xuống thân ảnh nhỏ bé của cậu nhóc. Cứ như thế, từng hạt nắng nhảy múa trên vai cậu như thể là một tín hiệu báo cho cậu biết, hôm nay sẽ có một thứ gì đó đặc biệt chấm dứt chuỗi ngày nhạt nhẽo này của cậu.
Và ngay khi Jimin vừa biến mất dạng ở ngã rẽ cuối đường, cánh cửa ở tiệm cafe đối diện được ai đó mở ra, khẽ lay chiếc chuông gió kêu leng keng, mang theo cả mùi hương từ bó hoa hồng xinh đẹp nhanh chóng lấp đầy một góc phố nhỏ.
Chủ nhân của bó hoa nhanh chóng bước từng bước lên những bậc thang dẫn lên căn hộ mà mình đã quá quen thuộc. Nhịp tim của anh đang đập theo tiết tấu nhanh hơn cả bình thường, không biết là do anh đang đi bộ hay là do ngày đặc biệt hôm nay - cái ngày được anh đánh dấu bằng một trái tim xinh xẻo trong cuốn lịch cạnh máy pha cafe, cái ngày mà anh đã đếm ngược bằng những bông hồng và tấm thiệp dành cho người mà anh trân quý.
Nắng chiều trải màu sắc nhàn nhạt lên thân ảnh của chàng trai đang đứng như trời trồng trước cánh cửa của căn hộ đã cũ. Không gian tĩnh lặng đến mức anh nghe được chính con tim mình đang đập từng nhịp vội vã. Anh đã chuẩn bị đúng mười ba bông hồng, tỉ mỉ gói lại chúng, và kèm theo đó là một tấm thiệp dày đặc chữ mà anh đã mất cả buổi tối để trút hết toàn bộ lòng mình vào đấy. Rằng anh yêu quý chủ nhân của căn hộ này như thế nào, rằng cậu đẹp đẽ và đáng trân trọng ra sao.
Nhưng giờ phút này anh không chắc là mình đủ can đảm để tặng nó cho cậu bé.
Anh ghét phải thừa nhận cảm giác của bản thân hiện tại, nhưng anh thực sự lo lắng. Cậu nhóc đã khiến tim anh đập rộn ràng ở ngay những lần chạm mặt đầu tiên, và cả nụ cười mà em ấy sở hữu dường như có sức lực thôi thúc anh hãy làm gì đó. Và anh chọn cách để lại những bông hoa này như một món quà cho cậu bé. Để cảm ơn, để thổ lộ tình cảm, và anh cũng không rõ, chỉ là muốn làm gì đó cho em thôi.
Những dòng suy nghĩ đang vây chặt lấy anh. Thực lòng mà nói anh không biết cậu bé có thực sự thích những món quà này không. Thần thần bí bí gửi cho cậu những thứ vô nghĩa như vậy rồi bây giờ để lại một lời tỏ tình, cậu sẽ chấp nhận chứ? Hay chỉ nghĩ đó là trò đùa? Mà cũng có thể cậu sẽ vứt đi cùng những bông hoa trước đó, chẳng buồn bận tâm đến kẻ dở hơi tặng thứ đồ vớ vẩn này cho mình là ai.
"Ôi chao, tiệm của anh hôm nay có phục vụ đồ uống tận nhà cơ ạ?"
Thanh âm trong trẻo đột ngột vang lên giữa dãy nhà trọ yên tĩnh, chấm dứt màn đấu tranh nội tâm dữ dội của anh. Và từ những bậc thang ở góc khuất, cậu nhóc tóc nâu chậm rãi bước đến, những lọn tóc mềm mại của cậu khẽ bay bay theo từng bước chân của chủ nhân và tác động của gió chiều.
"Không phải Yoongi-hyung chỉ làm công việc pha đồ uống thôi sao. Hôm nay lại kiêm cả chuyển phát nhanh nữa à? Nhưng em đâu nhớ là có order gì ở chỗ anh đâu nhỉ"
Jimin nói với giọng điệu pha chút hóm hỉnh, đôi mắt cậu khẽ cong cong khi nhìn về bó hồng đang được anh nâng niu trên tay. Dáng vẻ hệt như đứa trẻ vừa khám phá ra được kho báu được bố mẹ giấu dưới gầm giường.
Cái người được cậu bé gọi là Yoongi gần như đông cứng trước tình huống bất ngờ này. Nhưng rất nhanh chóng, anh lấy lại dáng vẻ bình tĩnh như thường ngày, môi hơi nở nụ cười nhạt:
"Em biết rồi cơ à?"
"Biết cái gì thế?" Jimin nghiêng đầu, hỏi ngược lại, "Danh tính của cái người đãng trí nào đó luôn để quên hoa hồng trước cửa nhà em? Hay là món quà sinh nhật hồi hộp đến thót tim này?"
Yoongi hơi cúi đầu nhìn chằm chằm vào bó hoa đang cầm trên tay sau khi bị cậu nhóc vạch trần chân tướng. Anh đã chuẩn bị rất nhiều lần cho tình huống bây giờ kể từ lúc bắt đầu kế hoạch này. Nhưng khi nó thực sự xảy ra, anh thực sự chẳng biết nên phản ứng và đối đáp với Jimin như thế nào.
"Anh không định doạ em sợ hay là làm phiền em bằng cách này, anh thực sự xin lỗi. Nhưng thổ lộ trực tiếp thì... anh nghĩ nó quá đường đột đối với em. Dù sao thì, anh đã nghĩ về ngày này, và cả em, rất nhiều lần."
"Anh không hy vọng em thích nó, nhưng những thứ này là anh chuẩn bị cho em, mong em sẽ nhận."
Yoongi nói, vẫn bình thản như thế, nhưng lòng anh dường như đang có từng đợt sóng vỗ, mạnh mẽ và dồn dập tựa như có thể nâng bổng anh lên bất cứ lúc nào.
"Tại sao anh lại tặng hoa cho em?" Jimin tiếp tục hỏi, mặc kệ bó hoa đang được Yoongi chìa ra trước mặt.
"Em sẽ không nhận quà của người khác mà không có lý do đâu." Cậu nhóc hơi bĩu môi nhìn anh, nụ cười của cậu tắt dần và nhanh chóng lấy lại dáng vẻ dửng dưng hệt khi nhóc vẫn còn ác cảm với anh nhân viên tiệm đối diện.
Nhưng Yoongi đọc được trong ánh mắt cậu là một loại cảm xúc chờ mong, như đang hết sức trông đợi vào cái lý do mà cậu nhóc vừa nói, như đang thiết tha muốn anh bộc lộ hết những tâm tư mà anh đang canh cánh trong lòng.
"Anh thích em, Jimin." Yoongi nhìn thẳng vào đôi đồng tử nâu nhạt của em, cười dịu dàng.
"Lý do anh chuẩn bị tất cả thứ này là vì em. Sinh nhật vui vẻ, nhóc mặt trời."
Một cơn gió nhẹ thoảng qua khiến những lọn tóc bạc hà của anh bay bay, thoáng trong không gian là mùi phấn hoa dìu dịu, và cả mùi hương của hạt cafe rang còn vương lại đâu đó trên chiếc áo len của anh.
Jimin chỉ mất một giây để tiêu hoá những gì anh nói. Và cậu nhóc mỉm cười thật rạng rỡ, chìa cả hai tay nhận lấy bó hoa và tặng cho Yoongi một cái ôm, mặc cho vẻ mặt ngỡ ngàng của người nọ.
"Cảm ơn Yoongi. Một món quà sinh nhật thật đẹp." Yoongi nghe thấy Jimin thì thầm vào tai anh khi cậu nhóc vùi mặt mình vào lớp len mềm mại trên vai người đối diện. Âm giọng hạnh phúc của cậu nhanh chóng lấp đầy trái tim anh. Và Yoongi thề, đó là phản ứng mà bản thân anh đã mong đợi không biết bao nhiêu lần, kể từ khi anh quyết định đặt bông hoa đầu tiên vào hộp thư của cậu nhóc mà anh thầm thương trộm nhớ.
Yoongi chầm chậm đưa tay lên ôm lại cậu bé, khoé môi anh lại một lần nữa cong lên thật dịu dàng. Những bông hồng xinh xắn mà anh cất công chuẩn bị đang khoe những cánh hoa đẹp đẽ giữa nắng tháng mười. Và mầm hoa nhỏ anh gieo vào lòng Jimin cũng đang bắt đầu đâm chồi nở rộ.
*****
"Sao anh lại biết sinh nhật của em thế?" Jimin hỏi khi cậu nhóc ngồi đối diện với anh trong cửa tiệm quen thuộc, trước mặt là ly latte nóng hổi và một phần bánh ngọt được ai đó chuẩn bị.
"Cái thằng nhóc đầu cún hay đi cùng em, một lần nó nói chuyện với em và đề cập đến nên anh biết." Yoongi đáp.
Nhóc đầu cún? Chắc là Taehyung rồi, thằng nhóc đã hết sức đau khổ khi vốn dĩ đã lên kế hoạch tổ chức sinh nhật thật hoành tráng cho Jimin từ tháng trước, nhưng rồi lại mắc kẹt với kỳ thực tập tại Daegu xa tít tắp. Nhưng nếu là tình cờ nghe thấy thì có nghĩa là anh đã để ý cậu từ lâu như thế rồi sao. Vậy mà Jimin lại chẳng biết một chút gì cả, ngược lại còn có ác cảm với anh nữa đấy.
"Hmm.. vậy anh thích em từ bao giờ thế." Jimin lấy một tay chống cằm, hỏi ra vấn đề mà cậu hết sức tò mò.
Yoongi hơi lúng túng trước câu nghi vấn này, nhưng anh vẫn nhỏ nhẹ đáp:
"Không biết nữa, chắc là lúc mới gặp."
"Ôi Chúa ơi, là tình yêu sét đánh cơ đấy?" Jimin ôm mặt cảm thán. Cái cụm từ "tình yêu sét đánh" dường như rất có tính đả kích đối với anh chàng nhân viên lạnh lùng này, bởi cậu nhóc thấy anh chỉ lườm mình một cái, vẻ mặt hơi bất lực. Biết sao được, đến Jimin còn thấy bất ngờ nữa cơ mà. Anh cứ lầm lầm lì lì mà đối xử với mọi người, lắm lúc cậu nhóc còn nghĩ người như anh chắc chẳng có trái tim đâu đấy.
Jimin cười rộ lên trước dáng vẻ đáng yêu của Yoongi, nhưng nhóc vẫn thật thà cho anh một lời khuyên:
"Em rất thích mấy bông hoa của anh, thật đấy. Nhưng lần sau đừng có chơi trò này với ai khác nữa nhé. Sẽ doạ người ta sợ đó."
"Sẽ không có ai khác đâu" Yoongi ngay lập tức đáp trả.
"Hả?"
"Anh chỉ tặng hoa cho mỗi mình em thôi." Yoongi giải thích trong khi tránh nhìn vào ánh mắt Jimin. Bởi anh biết không phải ai cũng đủ khả năng làm loạn tâm trí anh và buộc anh phải nghĩ ra những trò như thế này.
Jimin hơi bất ngờ trước câu trả lời của người đối diện. Nhưng cậu chỉ nở nụ cười, tay cầm muỗng hoà tách cafe được anh pha, cảm xúc ấm áp từ tận đáy lòng bắt đầu dâng trào và lan toả khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể cậu.
Và Jimin biết rõ hơn ai hết, đó là những bông hoa đẹp nhất mà cậu từng chiêm ngưỡng, và cũng là món quà sinh nhật đẹp đẽ nhất mà cậu nhận được trong suốt 20 năm cuộc đời.
Ngày thứ 13 kết thúc cùng một bó hoa đáng yêu và mẩu giấy nhắn mà Jimin chẳng cần thiết phải đọc nữa. Vì cậu hoàn toàn đã hiểu được ý nghĩa của nó, cùng với những lời nhắn trước đó. Tất cả đều nhờ vào nụ cười ngọt ngào của người đối diện, và cả thanh âm rộn ràng đang reo lên từ lồng ngực của cậu bé.
Cảm xúc mà ta dành cho nhau, còn đẹp hơn cả những bông hoa kia em ạ.
-End-
Như mình đã nói, vốn dĩ đây là fic được viết tặng cho sinh nhật của Jimin, nhưng vì một vài lý do nên hôm nay mình mới đăng phần cuối được T.T
Coi như đây là một món quà muộn cho anh bé nhà mình vậy :"> và cũng cảm ơn mọi người đã theo dõi tác phẩm này của mình và dành tình cảm cho nó. Nhất là những bạn đã nhấn nút vote cho mình, mình sẽ cướp hoa hồng của anh Yoongi tặng cho các bạn luôn nè :)))
Cảm ơn tất cả các bạn nhiều nha, đọc fic và ngủ ngon thui nèo ^^~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip