t h r e e
"Em luôn mang năng lượng tích cực đến cho mọi người mỗi khi xuất hiện. Cả thế giới này nên trân trọng em nhiều hơn Jimin ạ."
Jimin hơi xấu hổ khi cậu nhóc đọc nội dung trong mẩu giấy được đính kèm từ bông hoa thứ mười một. Cậu nhóc bối rối vò tung cái đầu tròn xoe của bé mèo nhà mình trong khi khoé miệng cậu khẽ cong cong. Người lạ mặt tốt bụng luôn thành công trong việc khiến tim Jimin rộn ràng mỗi khi đọc lời nhắn của anh ta.
Sở dĩ cậu nói người đó "tốt bụng" vì Jimin không còn cảm thấy sợ hãi với những món quà hằng ngày như thế nữa. Đối với Jimin mà nói, việc nhận được hoa vào mỗi buổi chiều như thế này đã chẳng còn gì xa lạ, thậm chí một ngày trở về nhà mà không nhìn thấy vật thể màu hồng lấp ló trong hộp thư thì cậu lại cảm thấy hơi trống vắng một chút. Jimin chưa từng được ai cổ động nhiều như thế này kể từ khi cậu nhóc trưởng thành. Như mọi đứa trẻ khác, càng lớn thì những lời khen ngợi càng giảm dần và thay vào đó là những yêu cầu khó khăn, những lời chê bai, những câu nói gây sức ép tựa như tảng đá đè lên vai khi cậu bước sang ngưỡng tuổi có thể tự lập.
Jimin không phải là tuýp người luôn nhìn đời bằng lăng kính màu hồng, cậu biết rõ sẽ chẳng ai có thể thành công và sống mãi trong lời khen ngợi được. Thay vì than vãn thì cậu bé luôn cố gắng mỗi ngày dù những lời nói mình phải nghe có khắc nghiệt tới mức nào đi chăng nữa. Nhưng khi nhận được món quà tràn đầy tình cảm như thế này, cậu bỗng thấy lòng mình ấm áp đến lạ, và những bông hoa ấy giúp Jimin hiểu rằng sự cố gắng của mình đã thực sự được đền đáp và công nhận. Jimin từ tận đáy lòng, muốn biết người này là ai để có thể nói một câu cảm ơn.
Cậu nhóc đọc lại một lần nữa những gì được viết trong mẩu giấy nhỏ bằng vẻ mặt hạnh phúc khó tả. Cậu gấp cẩn thận từng miếng giấy một rồi xếp chúng ngay ngắn trong ngăn tủ. Dùng số năng lượng ít ỏi vào cuối ngày để làm tổ trên sofa khiến cậu cảm thấy đói, và nhóc mèo béo ị nhà cậu cũng đang liên tục cào vào chân cậu chủ vòi ăn. Jimin xoa bụng chịu thua và đành lết tấm thân nhỏ bé ra khỏi nhà để kiếm đồ bỏ bụng.
"Yo nhóc dũng cảm, đi tìm cơm tối đấy à?" Giọng nói hào sảng của Jin lại xuất hiện khi Jimin vừa bước chân xuống những bậc thang rời khỏi dãy nhà trọ. Hyung lắm trò ấy thực sự đã nghĩ ra thêm một biệt danh mới cho Jimin khi nghe nhân viên kể lại câu chuyện "anh hùng cứu mỹ nhân" hôm nọ.
"Dạ vâng. Anh làm ơn đừng có gọi em bằng mấy nickname quái gở nữa được không? Hay anh quên luôn tên thật của em rồi?" Jimin chán chường đáp trả.
"Haha, thôi nào, cái tên đó hợp với em mà. Giờ thì có muốn anh thưởng cho nhóc một chầu pizza ngon lành vì đã giúp anh bảo vệ cửa hàng không?" Jin nháy mắt.
"Ồ nghe hấp dẫn ghê. Em chấp nhận cách trả ơn này nhé." Jimin cười tít cả mắt và theo người anh lớn bước vào cửa tiệm quen thuộc.
Điều đầu tiên cậu nhóc làm đó là liếc mắt sang quầy pha chế. Nhưng chỉ là một cảm giác tiếc nuối dâng lên trong lòng cậu khi thấy người đứng ở đó không phải Yoongi. Sau cái hôm Jimin có một quyết định tuyệt vời là dùng mấy gói trà nhỏ để thay lời cảm ơn, cậu nhóc cảm giác anh đã gần gũi với mình hơn một chút xíu. Ít ra thì lúc cậu nói chào buổi sáng với anh, thay vì làm ngơ thì Yoongi đã gật đầu đáp lại "Chào cậu" bằng thanh âm cello trầm trầm quen thuộc. Điều đó khiến cậu nhóc cảm thấy vui, vì đã kết thêm được bạn mới, hoặc là cái gì đó hơn cả thế.
"Okay, nhóc nhìn về phía quầy pha chế hơi lâu rồi đó. Sao? Tăm tia được nhân viên nào ở đây rồi à?" Jin bắt đầu giở giọng trêu chọc.
"Là ai đây nhỉ? Người có thể hớp hồn được Jiminie nhà ta, ngoài người đẹp trai nhất khu phố này là anh thì còn ai nữa? Oh ho ~ là anh nhân viên pha chế tóc bạc hà mà Jiminie ghét ơi là ghét đúng không ta?"
Jimin giật mình khi nghe mấy câu độc thoại của Jin hyung. Sắc đỏ dần hiện lên trên mặt cậu nhóc và hai bàn tay cậu liên tục xua trước mặt vị chủ quán:
"Nói bậy bạ cái gì thế hyung. Em không có gì với người ta đâu."
"Có thật không? Câu chuyện anh ta đỡ hộ em một cái tát nghe hấp dẫn thế cơ mà."
"Thì là thế... nhưng đâu có nghĩa là em tăm tia gì anh ấy chứ. Anh ấy chỉ làm nhiệm vụ của nhân viên thôi mà." Jimin nhắc lại điều mà cậu tự nhủ với lòng sau tình huống bất ngờ ngày hôm ấy.
"Nhiệm vụ của nhân viên sao? Nhưng người làm ở đây lại nói ngoài việc pha cafe thì anh ta ít khi can thiệp vào việc riêng của người khác. Cũng chẳng nói chuyện với ai quá hai câu bao giờ." Jin hyung làm bộ vuốt cằm, việc thuật lại mấy câu nói này khiến anh thắc mắc có phải mình đã rước một người bị hội chứng xa lánh xã hội về tiệm hay không.
Nhịp tim Jimin bỗng rộn ràng hơn khi nghe Jin nói như vậy. Dù sao thì ngày hôm đó anh ta cư xử khá đặc biệt, so với bộ dạng băng lãnh thường ngày thì khác xa một trời một vực vậy. Nhưng đó cũng chẳng phải vấn đề gì quá to tát, chắc tại bộ dạng ngốc nghếch của Jimin khiến người ta thấy hiếu kỳ thôi. Cậu lại tự nhủ và đón lấy hộp pizza Jin vừa đưa trước mặt.
Jimin đưa mắt nhìn xung quanh quán khi cậu nhóc thưởng thức bữa tối. Có lẽ vì trời vừa tạnh mưa nên quán không đông khách lắm, trong không gian rộng rãi chỉ lác đác 2-3 người đang ngồi đọc sách hoặc gọi điện cho ai đó. Hmmm có khi nào trong số ít khách đang ngồi đây có vị chủ nhân bí mật của món quà cậu nhận được mỗi ngày không nhỉ? Jimin tự cười vì suy nghĩ ngớ ngẩn của bản thân, có thể lắm chứ, người ấy biết hết tất cả mọi thứ về Jimin cơ mà.
Nhưng bí mật thì luôn được làm sáng tỏ trong những giây phút không ai ngờ tới. Ngay cái khoảnh khắc Jimin đưa mắt nhìn về phía góc khuất của tiệm, có một bảng thực đơn được viết tay mà Jimin nhớ là chưa từng thấy trước đây đang nằm chễm chệ tại chỗ ấy. Nội dung trên đấy đại loại là ghi giờ mở cửa và những đồ uống được ưa chuộng tại đây, tiện thể PR thêm cho anh chủ quán luôn tự xưng là "mỹ nam hoàn hảo". Nhưng đó không phải là vấn đề quan trọng.
Trọng điểm là...
Nét chữ trên đấy.
"Lạy Chúa tôi." Jimin đột ngột thốt lên với gương mặt bàng hoàng hết cỡ. Đúng thế, cậu nhóc đọc đi đọc lại những mẩu giấy được bỏ trước cửa nhà đủ nhiều để nhớ như in từng nét bút trên đấy. Không thể nhầm lẫn được, là cái kiểu viết này, không hề khác một tý nào so với nét chữ ai đó viết trên bảng.
"Seokjin hyung!!! Ai là người viết cái bảng thực đơn đó cho anh thế?!" Jimin hỏi với âm lượng khiến Jin hoảng hết cả hồn. Anh theo hướng tay của Jimin nhìn về vật thể được đặt trong góc.
"Ồ cái này sao? Là anh nhờ Yoongi viết đấy. Thế nào? Đẹp đúng không? Anh định sẽ trưng bày nó trước cửa vào tuần sau. Em biết đấy, quán của anh đang..."
Jimin chẳng quan tâm đến mấy lời lảm nhảm phía sau của anh nữa. Toàn bộ tế bào não của cậu nhóc chỉ tiếp thu được mỗi cái tên "Yoongi" phát ra từ miệng người anh đáng kính.
Là Min Yoongi đã giúp Jin viết cái bảng này.
Là nét chữ của Min Yoongi.
Là người đã đặt hoa hồng và thư vào trước cửa nhà cậu mỗi ngày. Là Min Yoongi với bộ dạng khiến cậu nhìn phát đã khó chịu trong lần đầu tiên, và cũng là người khiến đầu óc Jimin rộn ràng khi ra tay cứu cậu vào hôm đó.
"Điều này thật điên rồ mà." Jimin lẩm bẩm. Cậu bé cố nuốt vội vài miếng pizza trong khi tâm trí cứ bị cái tên dài vỏn vẹn 3 chữ kia chiếm giữ. Những hình ảnh về anh nhân viên pha chế bí ẩn kia liên tục quẩn quanh trong đầu cậu suốt buổi hôm đó, xen lẫn là những cành hoa hồng nhạt màu và những mẩu giấy được gấp vội, và dù không có ai gọi nước vào lúc này nhưng Jimin vẫn cảm nhận được mùi cafe rang quen thuộc thoang thoảng khắp không gian nơi đây... Tất cả được chắp vá lại và khiến Jimin có một kết luận mà nằm mơ cậu cũng không ngờ được.
"Tae Tae này, xác suất để 2 người cùng sở hữu nét chữ giống hệt nhau là bao nhiêu phần trăm?" Jimin lại quyết định gọi cho Taehyung một lần nữa để thêm chắc chắn về những suy nghĩ của mình.
"Ý mày là sao hả Jimjim?"
"Ý tao là... mày đã bao giờ nhầm lẫn nét chữ của tao với ai khác chưa?"
"Mày đùa cái gì thế Jimin?" Taehyung phá lên cười, "Mày là người đã giả làm bố tao để viết đơn xin phép hộ tao suốt mấy năm đi học còn gì, nhầm kiểu gì được hả thằng quỷ?"
Đúng vậy nhỉ, làm sao mà trùng hợp có hai người cùng có chữ viết tay y hệt nhau như thế được. Nhưng nói vậy thì có nghĩa những gì Jimin suy đoán là đúng sao? Về chủ nhân của những bông hoa mà cậu nhận được mỗi ngày ấy.
Nhưng tại sao?
Tại sao lại là cậu?
Người đó muốn trêu cậu? Hay muốn làm quen? Hay như Taehyung nói, anh ta thực sự... có tình ý gì đó với cậu?
Và mười một bông hoa hồng... tháng Mười...
Jimin liếc nhìn sang tờ lịch treo tường, nơi có một con số được cậu khoanh bằng mực đỏ. Và như vừa được ai đó khai sáng, Jimin bỗng à lên một tiếng, rồi nở một nụ cười sáng lạn.
Jimin vỗ nhẹ vào mông của cô nhóc Hanie béo ị, nháy mắt đầy tinh nghịch:
"Hanie yêu dấu, tao nghĩ là tao vừa tìm ra cách để chấm dứt trò chơi ú tim sến sẩm này rồi đấy."
Và cậu nhóc vẫn chưa nói với ai rằng, có một loại cảm xúc không thể gọi thành tên đang liên tục nhảy nhót trong cơ thể cậu khi đoán ra được chủ nhân thực sự của những bông hồng ấy. Đồng thời, ở một góc nào đó trong tim Jimin, có một chồi hoa khác cũng đang đâm chồi và chực chờ nở rộ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip