Phần 7


Buổi tối được Taehyung mang đến sau khi cậu đưa Hoseok trở về Seoul và giải quyết chút việc. Vốn dĩ không hề kén ăn, nhưng cả Yoongi và Jimin đều ăn rất ít.

Có thể là, lạ chỗ hoặc chưa chấp nhận được tình hình.

Jimin đến gặp Namjoon. Yoongi không biết Taehyung cố phớt lờ không cho Jimin biết là có ý đồ gì. Nhưng anh biết, dù Namjoon ở đây hay ở đâu đi chăng nữa, Jimin vẫn sẽ đứng ngồi không yên.

Anh đưa cậu lên tầng ba, tận tay mở cửa phòng, thấy Taehyung không hề có hành động tiêu cực nào mới tự thân mình về phòng.

Anh ở lại đấy chỉ làm Jimin thêm khó xử.

Yoongi trở về phòng mình. Phòng anh cách Namjoon bởi căn phòng của Taehyung. Anh còn có thể nhận ra phòng Namjoon và phòng Taehyung còn có cửa thông trực tiếp. Anh lại càng không hiểu Taehyung rõ ràng rất đề phòng anh, lại có thể sắp xếp anh ở chung tầng với anh trai của mình.

Vậy sao cậu ta không để anh ở tầng trệt? Tại sao mang anh lên đây, bỏ Jimin, người nên gần gũi Namjoon cách anh ta đến hai tầng lầu.

Taehyung lúc nào đó có bảo.

"Tiện cho việc theo dõi và chữa bệnh."

Yoongi còn tưởng Taehyung bị thứ gì đó ám nên suy nghĩ không thông.

Nhưng sau vài ngày đi đi lại lại Seoul, cậu không có thời gian ở bên Namjoon, có thể nói thêm là thời gian để canh chừng anh. Taehyung bồn chồn ra mặt.

Cậu nhìn Jimin chạy lên chạy xuống đến chóng mặt. Trong lòng lại luôn bất an khi rời đi.

Thế là vào một hôm, Taehyung bảo đã dọn dẹp sạch sẽ một căn phòng ở Tầng một, bảo Yoongi chuyển đến đó, lại nói Jimin đến phòng cũ của Yoongi trên tầng ba.

Lúc đó có mặt Hoseok, đến một người vô cùng sáng suốt và bình tĩnh như anh cũng phải nhăn mặt khó hiểu.

Chẳng ai biết được Taehyung đã nghĩ thế nào. Tâm tư cậu rất mâu thuẫn. Càng ngày càng thấy bản thân bế tắc, lại không giữ được mình mà để sự ấu trĩ, trẻ con khống chế hành động của mình.

Vào ngày vừa trốn chạy về đây, điều Taheyung nghĩ là phải tách xa Yoongi và Jimin. Dù là khoảng cách vài lớp bê tông, cậu cũng không ngại nghĩ ra một cách sắp xếp kì cục.

Điều thứ hai là cậu không muốn Jimin gặp anh trai mình. Suốt một năm vừa qua chứng kiến đủ thái độ ân cần, dịu dàng của Jimin với Yoongi, cậu thật sự giận thay anh mình.

Dăm ba tính toán trả thù không đâu ra đâu, lại khiến Taehyung quên mất mình và Yoongi vẫn chưa thật sự cùng một phe. Điều này trước nay là tảng đá lớn trong lòng cậu, là ưu tiên cho mọi quyết định. Vậy mà gần đây cậu lại đặt nhẹ nó. Đến khi phát hiện bản thân quá xa lạ, cậu chỉ có thể dày mặt đảo lộn trật tự một lần nữa.

Dạo gần đây mưa đã ít đi. Trên ngọn núi này khí hậu êm dịu hơn nhiều so với nơi cũ, điều kiện vật chất cũng rất tốt. Yoongi cảm thấy linh hồn của Manchineel trong thân thể mình phát triển có chút chậm lại.

Nói là vậy, nhưng không có nghĩa anh đã an ổn.

Đêm nào cơn đau cũng hành hạ Yoongi đến tận sáng. Anh chỉ biết cắn chặt môi mình chịu đựng, tay vồ được thứ gì thì nắm chặt lấy để kiềm chế.

Theo như Jimin nói, những tia máu tím trên người anh đã ngừng "mọc" thêm. Nhưng với cơn đau như nghiền nát thân thể này, anh thật sự không biết mình có còn đi được bao xa nữa. Yoongi vẫn tiếp tục gầy đi, cơn đau khiến anh mất ngủ, ăn cũng không còn ngon miệng.

Ngoài những lúc sử dụng thuốc để giúp đầu óc tỉnh táo, thời gian còn lại anh đều cảm thấy hồn mình đã thoát xác từ lâu rồi.

Namjoon cũng chẳng khác bao nhiêu. Anh ta dù bất tỉnh nhưng những lúc chất độc gây phản ứng, cơn đau kéo đến, tất cả mọi đau đơn đều được thể hiện qua từng tấc thịt anh.

Anh run rẩy, cơ thể căng chặt, nét mặt nhăn nhúm đến thảm hại. Có điều, Namjoon bị đau vào mỗi chiều, lại có khi là vào rạng sáng. Tóm lại còn bất thường hơn Yoongi.

Taehyung và Yoongi đều nhất trí sẽ không cho Jimin biết và nhìn thấy chuyện này.

Theo Taehyung, một kẻ khẩu xà tâm phật, thì cậu ta biết chỉ tổ làm ầm lên mà thôi.

Còn Yoongi đã luôn có suy nghĩ trong đầu, Jimin sẽ chịu không nỗi sự dày vò gián tiếp này.

Anh cũng thế.

Từ những ngày đầu đến đây, Yoongi đã bắt tay vào việc khôi phục lại tài liệu nghiên cứu và bắt đầu tìm kiếm phương hướng chữa trị.

Không có được mẫu chất độc để tiếp tục nghiên cứu, Yoongi có thể lấy nó từ cơ thể anh và Namjoon. Nhưng thách thức chính là anh không thể tiếp tục nếu không có trang thiết bị, những thứ chỉ có duy nhất tại phòng thí nghiệm cũ của anh.

"Chúng ta sẽ rút ngắn được thời gian nếu tôi có được bộ tài liệu của dự án này. Tôi thường giấu nó trong mớ dự án phế phẩm của tôi. Hoặc là nó bị đổ đi, đốt đi, hoặc là nó đang ở đâu đó trong trung tâm, hoặc nó vẫn nguyên chỗ cũ"

Trung tâm nghiên cứu không phải nơi nói đến là có thể đến, dù là thân phận cảnh sát, Taehyung cũng không thể nào ngang nghiên lục lọi khắp toà nhà được.

Sau vụ việc một năm về trước. Trung tâm canh phòng cẩn mật hơn vào ban đêm. Vì thế chỉ còn cách trà trộn vào ban ngày. Mà ban ngày các cổng ra vào đều sẽ yêu cầu dấu vân tay.

Về hệ thống an ninh tại Trung tâm nghiên cứu, một năm về trước đúng vào lúc đổi mới hệ thống từ khoá mật mã sang khoá vân tay. Vì chưa kịp cập nhật hết vân tay của tất cả các nhân viên, nên cả hai loại khoá này vẫn luôn tồn tại song song.

Khi Taehyung nhận được cuộc gọi cầu cứu, cậu còn chưa định thần thì người đó đã gửi một dãy mật mã cho cậu. Đó là cách mà Taheyung có thể đột nhập vào trung tâm.

Còn bây giờ, hệ thống khoá bằng mật mã đã bị thay thế hoàn toàn. Không thể nào sử dụng được cách cũ. Mọi thứ bắt đầu rối tung lên. Đến Yoongi cũng hết cách, anh không thể trở về nơi đó, có lẽ hệ thông an ninh đã loại bỏ anh ra khỏi từ lâu rồi. Trở về chỉ tự chui đầu vào rọ.

Một buổi chiều sau khi Taehyung trở về từ Seoul, còn có cả Hoseok đi theo, Jimin đứng hẳn ở cổng để chờ. Xe Taheyung chưa kịp vào sân đã nghe Jimin bảo, cho cậu vào xe để bàn chuyện quan trọng.

Jimin muốn đến trung tâm thí nghiệm để tìm tài liệu, bản thân cậu có thể vào được trung tâm vì một năm trước cậu đã được cập nhật dấu vân tay vào hệ thống, dù đã bị xoá hay chưa, Jimin vẫn muốn thử một lần.

"Không được, cậu thì làm được gì? lại mắc công tôi đi gỡ lưới cho cậu"

"Đây là chuyện cứu người, Taehyung, tôi không hề hời hợt mà đưa ra quyết định này. Tôi biết được bản thân muốn gì và cần làm gì!"

Hoseok cảm thấy có lửa trong đôi mắt Jimin, cậu ta thật sự nghiêm tức. Anh cũng không thể không can ngăn.

"Jimin, cậu nên suy nghĩ thêm. Nơi đó bây giờ không giống một năm trước. Lần trước trở về cậu đã xém bị đánh và bắt đi, cậu không nhớ? Và nếu cậu vào được trung tâm, lại càng nguy hiểm hơn, một trong hai trường hợp, Minn Yoongi vô tội, thì kẻ giết người ở ngay tròn đó"

"Tôi biết, tôi biết cả. Tôi lường được. Tôi vẫn muốn đi, chúng ta làm gì có cách khác, Namjoon và Yoongi còn phải chờ thêm bao lâu nữa, độc trong người chẳng lẽ không tác dụng gì hay sau, không liên quan gì đến sống chết hay sao?"

"Chúng ta chưa tìm ra, không có nghĩa là không còn cách khác"

Taehyung dường như không có kiên nhẫn, cậu còn nói ác cả tiếng Hoseok.

"Không nói nhiều, để tôi kể lại với tên họ Min kia, để xem anh ta có còn cho cậu rời đây nửa bước hay không."

Nói xong, Taehyumg bị chính lời nói của mình làm khó chịu đến chết.

"Đừng nói"

Jimin rầu rĩ, cậu mở cửa xe bước ra ngoài.

"Đừng nói cho anh ta nghe, tôi sẽ không đi"

Jimin vào nhà. Cậu định trở về phòng nhưng lại chợt nhớ có chuyện muốn làm rõ với Taehyung, cậu lại đứng ngay cầu thang đợi.

"Nhưng này, hôm tôi bị bọn người kia bắt đánh, cậu cũng thấy đúng không, tôi có đáp trả bọn chúng, tôi biết võ, dù không nhớ gì nhưng tôi đánh với bọn chúng như một phản xạ. Còn cậu thì đứng một góc xem chuyện vui, đợi khi tôi thất thủ mới ra tay. Cậu nói cho tôi biết, có phải tôi từng học võ hay không?"

"Chuyện cá nhân của cậu mà lại hỏi tôi?"

"Đến những chuyện cá nhân nhỏ nhặt của tôi mà tôi không thể nhớ, cậu còn có thể đem ra mỉa mai cơ mà?"

Taehyung cho hai tay vào túi quần, anh cần đến cục cảnh sát để giải trình này nọ, trên người vẫn vận sơ mi trắng thẳng thớm, lịch sự.

"Đúng, cậu biết võ"

Taehyung lách người qua Jimin để đi lên lầu trên. Được đoạn cậu dừng lại.

"Còn là do tôi dạy cho cậu"

Lần đầu Namjoon đưa Jimin gặp gỡ Taehyung, Taehyung cực kì không thích tên nhóc của anh trai mình chút nào.

Tính tình cậu từ nhỏ đã ương bướng, còn Jimin lại nom như một cậu bé ngoan. Đặt hai người cạnh nhau chỉ để bôi đen thêm cho cậu và tô sáng hơn cho Jimin.

Taehyung không bao giờ bắt chuyện trước với Jimin. Jimin lại vô cùng hăng hái làm thân cùng cậu, dần dà Taehyung cũng chịu không nổi, Jimin nói gì cũng nghe theo để đỡ phiền.

Có lần Jimin lại ra thêm yêu sách, bắt Taehyung dạy võ cho mình.

Kết quả Jimin học rất tốt, cả hai đánh nhau đến xanh mặt tím mày làm Namjoon hốt hoảng một trận, ai ngờ vì việc này mà cả hai thân nhau thật sự.

"Này Hoseok, lâu rồi không gặp cậu, trông cậu thời trang hẳn ra nhỉ"

Kim Seokjin đã trở về vào đầu ngày để xem xét tình hình, tính anh vui vẻ hào phóng, luôn khiến mọi người cảm thấy thoãi mái khi ở cùng. Anh lại quý Hoseok như thế, gặp lại trong tình cảnh kỳ quái này vẫn không làm anh mất cảm hứng vui vẻ của mình.

"Ý anh đây là cậu có thể mặc một chiếc cổ lọ trong thời tiết nóng bức thế này, thật khâm phục, nhưng đẹp trai thật đấy"

"Anh lại chê cười em nữa rồi"

Hoseok bước nhanh đến đứng đối diện Seokjin, tay vỗ lên vai anh.

"Anh sắp đi rồi à, lần này lại đi đâu"

"Jeju thôi"

Hoseok nhướng mày chậc chậc lưỡi

"Anh mày đi công việc đấy, Namjoon như thế anh còn tâm trạng để chơi bời à"

Hoseok cười nhẹ, thật ra nhắc đến Namjoon mọi người đều không vui vẻ lắm, điều này chính là chiếc dầm đâm sâu vào thịt của mỗi người, khó chịu nhưng không lấy ra được.

"Được rồi, vậy anh đi cẩn thận. Em lên với Namjoon"

"Được"

Seokjin đi được vài bước thì ngoái đầu lại ra vẻ bí mật.

"Cái tên Min Yoongi đó trông sợ thật"

Nói rồi cũng chẵng đợi Hoseok hưởng ứng hay bác bỏ, anh đi một mạch thẳng ra cửa. Tiếng xe vang lên giòn giã rồi nhỏ dần.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip