Chương 25

Thái phó phu nhân nhìn bụng nhô cao của ái nữ, thở dài:
- Bây giờ bằng mọi cách con phải sinh ra con trai. Để phòng ngừa vạn nhất, mẫu thân sẽ trở về tìm mấy phụ nhân lâm bồn cùng thời gian với con để nếu con sinh nữ nhi thì sẽ tráo đổi đứa bé thành nam nhi.

Lưu Vân cắn môi:
- Nhưng lão Hoàng đế đang có ý định lập tiểu tử kia làm Thế tử, con mà sinh ra nam hài thì làm được gì?

Thái phó phu nhân khẽ cốc vào đầu ái nữ, trách mắng:
- Thông minh cả đời, hồ đồ một chốc. Chỉ cần chúng ta truyền một chút tin thằng bé không phải con của Vương gia ra ngoài. Huynh ta bỏ đi với nam nhân khác, mang thai sinh ra nam hài, vì tham vinh hoa phú quý nên trở về nói đó là con Vương gia. Con thử nghĩ xem, liệu hoàng thượng có còn ý định lập một đứa bé không rõ lai lịch không? Đến lúc đó con sinh ra nam hài thì ghế Thế tử không là của ngoại tôn ta sao? Rồi nhân cơ hội giết chết thằng bé đi.

Lưu Vân nở nụ cười:
- Quả là mẫu thân suy nghĩ chu đáo.

-----

Do Phác Uyển viện đã bị thiêu rụi nên Trí Mẫn ở lại Ỷ Lãnh các với Doãn Kỳ luôn. Cậu đang thêu một chiếc hà bao cho Doãn Kỳ, sau hơn một năm sống tại thành Sơn Thủy được Kim ma ma dạy bảo nên tay nghề đã rất khá. Đang mải miết thêu thùa thì Tiểu Lê chạy vào bẩm báo:
- Vương phi! Tứ Vương phi và Trưởng công chúa đã đến.

Trí Mẫn đặt hà bao xuống, mỉm cười:
- Họ đến rồi sao? Giờ họ đang ở đâu?

Tiểu Lê cúi người:
- Hai vị đang đợi Vương phi ở trong đình cạnh hồ sen ạ!

Trí Mẫn đứng lên, nhẹ bước ra cửa nhưng không quên dặn dò:
- Tiểu Quốc, em xuống phòng bếp kêu họ mang điểm tâm và trà đến nhé.

Tiểu Quốc vâng dạ còn Tiểu Lê đi theo cậu.
Ninh Tử Băng đã thành thân với Mẫn Lãnh Thần và sinh ra một tiểu quận chúa Mẫn Ngọc Linh. Còn Trưởng công chúa Mẫn Lãnh Yên đã được gả cho tướng quân Hoàng Phủ Kỳ là bằng hữu của Mẫn Doãn Kỳ. Giờ công chúa đang mang bầu bốn tháng. Công chúa dành trọn tình cảm cho vị tướng quân kia, vừa đợi được Tứ ca của mình thành thân liền đòi gả.

Ba mỹ nhân như hoa ngồi trong đình, nói cười rộn rã làm bừng sáng cả ngôi đình. Bỗng Lưu Trắc phi vác theo bụng bầu tiến tới khiến họ ngừng nói cười. Lưu Vân xoa xoa cái bụng, cười nhìn bọn họ:
- Vương phi! Tứ Vương phi và Trưởng công chúa đều là người rộng lượng. Nay Lưu Vân đang mang trong mình nam hài của Vương gia, lại mấy ngày nữa là lâm bồn nên thân thể bất tiện. Mong ba vị lượng thứ, tiểu thiếp không hành lễ.

Mẫn Lãnh Yên cũng xoa xoa bụng mình, mỉm cười:
- Đa tạ Lưu Trắc phi nghĩ tốt cho bọn ta. Cơ mà Lưu Trắc phi nhầm rồi, bọn ta không rộng lượng như Lưu Trắc phi nghĩ đâu.

Tứ Vương phi Ninh Tử Băng vuốt vuốt tóc:
- Sắp lâm bồn thì sao? Mang thai nam hài của biểu ca thì đã sao? Chẳng phải biểu tẩu ta đã có thế tử rồi sao, cần gì đứa con trong bụng ngươi?

Lưu Vân một trận rối loạn. Nàng ta chỉ định đến chọc tức bọn họ, nghĩ nếu theo danh nghĩa thì đứa con trong bụng nàng ta cũng có huyết thống với bọn họ. Ai ngờ...Lãnh Yên lên tiếng phá tan suy nghĩ của Lưu Vân:
- Còn đứng đó trợn mắt sao? Không mau quỳ xuống hành lễ?

Lưu Vân vẫn quật cường đứng đó, tức muốn chết. Trí Mẫn liếc nhìn Lưu Vân. Ai bảo đang yên đang lành lao đến đây lượn lờ uốn éo làm gì? Cứ ở yên trong Vân Uyển viện dưỡng thai có phải tốt hơn không? Lại nghĩ đến vì nàng ta cậu mới phải bỏ đi. Rồi nếu cô ta sinh ra con trai cũng nguy hiểm đến tiểu Hạo của cậu. Trí Mẫn khẽ nhấp một ngụm trà rồi lên tiếng:
- Đen hay đỏ đã khác. Còn không quỳ xuống sao? Chẳng phép tắc gì cả. Nếu hôm nay bổn Vương phi không nghiêm khắc sẽ không thể làm gương cho kẻ khác. Nên... phiền Lưu Trắc phi quỳ đó làm ví dụ cho mọi người nha.

Lưu Vân cắn chặt răng, miễn cưỡng quỳ xuống. Nàng ta cố gắng che dấu hận ý trong ánh mắt. Nàng ta khẽ nhủ thầm, dù có chết nàng ta cũng phải làm cho ba bọn họ sống không bằng chết. Trưởng công chúa ăn hết miếng điểm tâm trên tay rồi đứng lên:
- Hai tẩu tẩu, chúng ta đến phòng tiểu Hạo đi. Muội thấy ở đây có thêm người nên cứ bị ô nhiễm làm sao ấy. Không khí không trong sạch cho lắm.

Trí Mẫn gật đầu, dẫn đầu đoàn người về phía Song Lạc các của tiểu Hạo.

---

Tố Hà đỡ Lưu Vân đứng dậy, lo lắng hỏi:
- Trắc phi, người có sao không? Có cần mời đại phu không?

Lưu Vân vịn vào Tố Hà đứng dậy, nghiến răng:
- Không cần!

Tố Hà vừa dìu vừa đỡ Trắc phi về Vân Uyển viện. Lúc nãy Vương phi phạt quỳ Trắc phi nhưng không nói thời gian nên khi Vương phi cùng Tứ Vương phi và Trưởng công chúa rời đi, nàng đã khuyên Trắc phi đứng dậy. Nhưng Trắc phi nhất quyết không đứng lên, còn nói cứ để người quỳ ở đấy để mọi người nhìn vào sẽ nói Trí Mẫn ghen ghét Trắc phi có thai, phạt quỳ như vậy để hại đứa bé. Rồi người cứ thế quỳ ở đấy thêm nửa canh giờ.

---

Về tới Vân Uyển viện, Lưu Vân lập tức ra lệnh cho Tố Hà:
- Ngươi mau đi lấy viên thuốc mà đại phu cho ta đến đây.

Tố Hà sững người:
- Trắc... Trắc phi! Người... người định uống viên thuốc đó sao?

Lưu Vân ngồi xuống ghế, ánh mắt sắc lạnh:
- Chứ không ngươi nghĩ ta chịu nhục quỳ đó suốt nửa canh giờ chỉ để bôi xấu danh tiếng Trí Mẫn?Tố Hà quỳ xuống cầu xin:
- Trắc phi! Đại phu đã nói thuốc đó rất nguy hiểm, có thể nguy hại đến người mẹ và đứa bé. Đã thế tiểu vương gia trong bụng người còn chưa đủ tháng.

Lưu Vân hừ mạnh, tự đứng lên tiến về phía tủ đồ:
- Ngươi không lấy thì ta lấy. Chưa đủ tháng càng tốt chứ sao. Như thế càng đồng nghĩa với việc cậu ta hại ta sinh non. Đến lúc đó Vương gia còn có thể yêu thương huynh ta được nữa hay không?

Tố Hà sống chết ôm chặt lấy chân Lưu Vân, lắc đầu:
- Trắc phi, đối với mọi người, tiểu Vương gia trong bụng người đã hơn tám tháng. Nhưng đúng ra nó mới chỉ hơn bảy tháng thôi. Nếu giờ sinh non sẽ cực kì nguy hiểm, nó có thể mất mạng đó. Đại phu còn nói thuốc đó sẽ để lại tác dụng phụ. Trắc phi, xin người hãy suy nghĩ lại.

Lưu Vân xoa bụng, nở nụ cười trào phúng:
- Nghiệt chủng này mà chết thì có sao đâu? Chẳng phải mẫu thân đã chuẩn bị cho ta rất nhiều rất nhiều đứa bé khác để thay thế sao?

Nói rồi Lưu Vân đạp ngã Tố Hà, tiến về tủ đồ. Tố Hà sợ hãi, lặng người đi. Trắc phi Lưu Vân của nàng đâu rồi? Tại sao Trắc phi trước mặt nàng lại thay đổi nhiều như thế?Thấy Trắc phi chuẩn bị uống viên thuốc đó, Tố Hà vội lao đến giữ tay nàng ta:
- Trắc phi! Phu nhân chưa kịp chuẩn bị hài tử thay thế cho đứa bé trong bụng. Lỡ đứa bé xảy ra chuyện gì thì sao? Nô tì xin người nghĩ lại đi.

Lưu Vân hất mạnh Tố Hà đang giữ tay mình ra:
- Sớm muộn gì ta cũng phải uống để đứa bé được sinh ra. Vậy giờ ta uống sớm hơn nửa tháng thì có sao? Nếu ngươi rảnh rỗi ở đó ngăn cản ta, vậy thì đến Lưu phủ báo cho mẫu thân ta để bà ấy chuẩn bị đi.

Nói xong nàng ta cho viên thuốc vào miệng. Viên thuốc này có tác dụng đẩy nhanh thời gian sinh nở. Vì nàng ta có thai chậm hơn gần một tháng nên nàng ta mới phải sử dụng thứ thuốc này. Tố Hà nhắm mắt che giấu thất vọng, từ từ đứng lên:
- Trắc phi! Phu nhân mới chỉ chuẩn bị những phụ nhân mang thai hơn tám tháng. Giờ lấy đâu ra nam hài thay thế nếu cần thiết?

Lưu Vân nói nhẹ bẫng:

- Thì rạch bụng bọn họ ra mà lấy hài tử. Ta chỉ cần nam hài là được rồi, không quan tâm sau khi bị rạch thì họ sống hay chết. Thuốc này một canh giờ nữa là hiệu nghiệm, ngươi nên nhanh lên.

Tố Hà cúi người vâng dạ rồi chạy đi. Lưu Vân ngồi xuống, trong mắt lóe lên tia sắc lạnh, miệng nở nụ cười đầy đắc ý. Phác Trí Mẫn, Mẫn Lãnh Yên, Ninh Tử Băng. Để ta xem cả ba tài nhân Mẫn Đại Quốc sẽ ra sao khi cả thiên hạ này biết việc ba người các ngươi cậy mạnh hiếp yếu, hại Trắc phi ta đây sinh non. Ha ha

---

Khi Mẫn Doãn Kỳ hồi phủ thì Trí Mẫn đang chơi ở Song Lạc các với tiểu Hạo. Song Lạc các là một tiểu các nằm bên cạnh Ỷ Lãnh các. Từ Ỷ Lãnh các chỉ mất thời gian một nén hương để đến đây.

Mẫn Doãn Kỳ bước vào Song Lạc các thì thấy thê tử đang chơi đùa cùng nhi tử rất vui vẻ, không hề để ý đến sự hiện diện của hắn. Hắn khẽ hắng giọng để thu hút sự chú ý. Kim ma ma, Tiểu Quốc và Tiểu Lê vội vàng hành lễ. Trí Mẫn mỉm cười, bế tiểu Hạo:
- Tiểu Hạo, phụ thân về rồi kìa.

Thằng bé như hiểu ý, liền cười tươi, vươn tay về phía Mẫn Doãn kỳ. Hắn bước đến bế nhi tử, tranh thủ lúc Trí Mẫn không để ý liền hôn lên má y. Kim ma ma cùng mọi người hiểu ý, đồng loạt lui ra ngoài. Trí Mẫn lườm yêu hắn:
- Ngươi vừa đi đâu về?

Mẫn Doãn Kỳ xoa đầu con trai, trả lời:
- Ta cùng Lãnh Thần và Hoàng Phủ Kỳ đi săn.

Cậu khẽ ồ lên một tiếng:
- Chẳng trách hôm nay Lãnh Yên và Tử Băng có thời gian chạy đến đây.

Mẫn Doãn Kỳ thở dài:
- Con bé Lãnh Yên này, đã sắp làm mẫu thân rồi còn chạy nhảy lung tung. Tất cả là tại Phụ hoàng chiều chuộng nó quá.

Trí Mẫn cúi đầu, suy nghĩ xem có nên nói với Mẫn Doãn Kỳ biết cậu vừa phạt Lưu Vân không thì hắn chợt lên tiếng:
- Trí Mẫn này, ngươi có thấy tiểu Hạo khôi ngô tuấn tú không?

Trí Mẫn nhíu mày:
- Hỏi thừa, tất nhiên là có.

Hắn gật gù, nhìn con trai:
- Đương nhiên rồi. Nó giống ta mà lại.

Môi Trí Mẫn giật giật. Ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu lại đi yêu nam nhân tự cao tự đại này?Trí Mẫn bất mãn lên tiếng:
- Tại sao tiểu Hạo lại không giống ta? Nó cũng là con của ta kia mà?

Mẫn Doãn Kỳ nhéo má thê tử:
- Nếu ngươi muốn có đứa con giống mình thì sinh cho ta thêm một tiểu quận chúa nữa đi. Mà không. Không chỉ là một đứa mà thêm nhiều nhiều đứa nữa vào.

(Doãn Kỳ:Sương sương 1 đội bóng chứ nhiêu)

Trí Mẫn đầy khinh bỉ nhìn hắn:
- Thích thì ngươi đi mà sinh!

--

- Nay 3 chương thui nha mọi người ;-;

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip