Chương 12
Chiều đó hai Kỳ về, mà chừng đâu tờ mờ tối cậu mới thấy bóng người thương. Món đồ vẫn còn ở yên trong buồng cậu, mà hổng biết chừng nào mới tới tay người ta.
Hiệu Tích vừa đi đâu về, trông mệt mỏi lung lắm. Nhưng mà cậu không có dám ra hỏi thăm như hồi trước nữa, tại cậu sợ người ta đang giận mình mà lỡ cậu có làm sai điều chi nữa thì món quà cậu cất công lựa từ nãy giờ biết tặng cho ai.
Cứ đi luẩn quẩn trước cửa buồng, chân thì muốn đi xuống gặp người ta lắm, mà tâm trí không cho. Mặc dù, đâu đó trong thân tâm Doãn Kỳ này vẫn cố chấp rằng một ngày nó đôi ta sẽ thành đôi.
Nhưng bản thân cậu biết cái ngày cậu đợi còn xa lắm.
Làm sao Hiệu Tích chịu lấy một người mà bây giờ chưa lo được gì cho nó, làm sao mà Hiệu Tích chịu lấy một người cứ đôi ba hôm lại làm nó buồn, nó hờn như vậy chớ.
•
Chập khuya, cất vội cuốn sách đang đọc giở, cậu hai chấp hai tay ra sau, ngó ra ngoài cửa sổ thấy không phải có ai mới bước ra.
Nay là 30 Tết nên giờ này phủ hội đồng vẫn còn mùi khói nghi ngút, tiếng nói cười rộn ràng. Nhưng mà lòng cậu hai nhà này vẫn nặng trĩu, từ nãy đến giờ chẳng nở lấy một nụ cười.
Đứng đó ngóng trông từng hồi, mà mãi chẳng thấy cái dáng nhỏ con chạy đôn chạy đáo phụ việc mà cậu mong.
Làm sao em hiểu được lòng tui đây hả Tích.
Ngẫm nghĩ một hồi, cậu đi lại vỗ nhẹ lên tấm lưng gầy gò của út Thanh. Kéo tay cổ ra ngoài sau nhà.
Cổ nhìn cậu chằm chằm, biết anh mình chuyện muốn hỏi, nhưng mà sao lâu quá, anh hai cô cứ đứng đó hết nhìn xuống đất lại ngước lên trời, không nói được một tiếng đàng hoàng.
"Anh à, út cũng có chuyện cần làm mà."
"Cứ đứng đây với anh hoài rồi má la em thì sao hả anh."
Cô út khoanh tay, giậm chân, hờn dỗi.
Hai Kỳ thấy vậy cũng hoảng, tay chân quơ loạn xạ. Gãi gãi đầu, cậu nói.
"E-em thấy Tích đâu không? "
"Đó là điều anh muốn hỏi từ nãy giờ mà hông dám đó hả?" Út Thanh che miệng lại, cười khúc khích.
Doãn Kỳ thấy em gái mình cười quá trời cũng có chút mắc cỡ. Tại đó giờ cậu chưa bao giờ bày ra cái bộ dạng đáng thương như bây giờ trước mặt đứa em gái đanh đá của mình hết.
Trước mặt cổ cậu lúc nào cũng cố tỏ ra chững chạc chưa khi nào là chịu mở lời nhờ vả em lấy một lời. Chỉ có Tích mới có thể thấy Doãn Kỳ này lúc yếu đuối nhất, chỉ mình nó thôi.
Nhưng biết làm sao đây khi út Thanh là người duy nhất mà cậu có thể nói ra. Từ nhỏ, người thân với Tích Tích của cậu nhất chỉ có cô thôi.
Hai Kỳ cũng khổ tâm dữ lắm.
"Em không chắc nhưng mà hồi nãy em thấy Tích chạy ra sau vườn, dường như có chuyện chi buồn lắm, anh mà có làm gì người ta thì mau đi dỗ đi."
Nói rồi, cô bỏ đi, lướt ngang vỗ nhẹ lên vai cậu, để lại một cái nháy mắt rồi khuất bóng sau hàng cây.
Hiểu ý, hai Kỳ bẽn lẽn đi ra sau vườn. Được nửa đoạn cậu thấy dáng người thương, người ta ngồi im đó, mặt hướng lên trời, mắt ngấn lệ, hai tay đan vào nhau trông thương lắm.
Phải chăng đâu đó trong cõi lòng của người ta có chuyện gì đó mà mãi Doãn Kỳ này sẽ chẳng bao giờ hiểu được.
Bước chân dừng ở đó, chỉ cách người thương một thân cây to. Nhưng cớ sau thâm tâm chàng trai họ Mẫn này lại xa vời quá, dù có cố thế nào cũng chẳng với tới.
Cứ như áng mây, không dám chạm, như chỉ cần lơ là một chút mây sẽ bay đi mất, mãi chẳng về với ta.
Lạch cạch.
Gạt đi nước mắt, Hiệu Tích quay lại, nhưng chỉ thấy vạt áo lấp ló sau thân cây cổ thụ. Đứng dậy, Tích đi vòng ra ngoài sau, với tay nắm lấy vạt áo kéo mạnh người kia ra.
Ánh trăng chiếu nhẹ lên gương mặt người quen. Cái viễn cảnh một người nhỏ nắm lấy vạt áo người lớn, người lớn đứng đó thẹn thùng nhìn đi chỗ khác. Nó lãng mạn một cách lạ kì.
"Em định nắm áo tui cả đời sao Tích?"
Bỏ vội tay ra khỏi áo người ta, Tích đứng đó ngắm thật kĩ gương mặt kia. Dù khi thấy dáng người lấp ló sau cây, trong lòng nó đã đoán được người đêm khuya lại đi rình mò con cái nhà người ta là ai.
Nhưng cớ sao khi thấy, Hiệu Tích này lại thấy mung lung đến lạ. Phải chăng do đã lâu không gặp mà trong trái tim cậu trai trẻ này lại nảy lên cảm giác nhung nhớ đến điên đảo. Chỉ ước lúc người ta sẽ ôm nó vào lòng, một cái duy nhất, chỉ một cái thôi để an ủi tấm thân nhỏ bé này.
Và rồi giọt lệ nóng ấm ở gò má chàng trai nhỏ tuổi hơn bắt đầu xuất hiện hiện.Không biết tại sao lúc Hiệu Tích lại khuỵu gối ngồi sụp xuống, nước mắt cứ không ngừng rơi, nó vừa khóc, vừa lấy tay quẹt đi.
Thật lòng, nó không muốn khóc ở trước mặt cậu, nhưng cứ hễ ở cạnh cậu, nó lại nhớ về những kỉ niệm xưa cũ, và những mối tơ chưa được giải bày khi nó chẳng biết phải làm gì khi phải chọn giữa cậu và cái nghĩa cái tình với bà cả.
Tích tránh mặt cậu vì không muốn bản thân xiêu lòng một lần nữa. Đến cuối cùng nó vẫn muốn cậu có được một gia đình đúng nghĩa. Lúc ấy, cậu sẽ có một cô vợ thật đảm đang, những đứa con đáng yêu, và cậu sẽ chẳng bị người đời gièm pha khi mang lòng đi thương đứa người ở.
Dù vì đó cũng là quyết định tốt cho cậu và cả cuộc đời nó.
Dẫu vậy, nhưng cứ gặp cậu, những suy nghĩ ấy lại hiện về khiến nó không kiềm được mà bật khóc. Nước mắt nước mũi tèm lem thấy thương.
Tích cứ khóc, làm hai Kỳ hoảng lung lắm. Cứ sợ là tại mình nói sai mà người ta nặng lòng, tủi thân đến rơi lệ.
Đôi tay run rẩy của người lớn hơn ôm chầm đứa bé nhỏ hơn vào lòng. Hơi ấm của người thương khiến người trong lòng cảm thấy an toàn, cố bấu víu vào mà trút hết muộn phiền.
Lúc đó hai Kỳ chợt nhận ra liệu Hiệu Tích của cậu đã phải chịu những gì, đã phải kiềm nén bao lâu mà giờ đây lại có thể khóc nấc lên như một đứa trẻ như vậy.
Vuốt nhẹ tấm lưng gầy gò của nó, Kỳ cất tiếng an ủi.
"Tích ngoan, nín khóc nào Doãn Kỳ có quà cho em nè."
Hiệu Tích ngọ nguậy, buông tay ra khỏi người hai Kỳ, ngước đôi mắt đỏ ửng lên nhìn cậu.
Dùng tay lau đi những thứ làm nó đau, cậu lấy trong túi ra một chiếc khăn tay, đưa cho Tích.
Hiệu Tích cứ như trẻ con, được tặng quà là nhận bằng hai tay, ngắm nghía món quà đến từng đường chỉ.
"Dù không phải do tui tự tay làm, nhưng đó là tất cả tấm lòng mà Doãn Kỳ này dành cho em."
Chỉ riêng em.
"Nên em đừng giận tui nữa nghe Tích..."
Đứa trẻ vừa nhận được quà liền bị dụ dỗ mà gật đầu. Làm cậu hai nhà này vui dữ lắm.
"Vậy cho tui hun em một cái làm lành được hông."
Má đỏ ửng, Hiệu Tích đứng dậy định chạy mà không có kịp. Chú sóc nhỏ bị con mèo ranh ma kéo lại hôn vô má một cái chóc rồi cười hí hửng như một kẻ chiến thắng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip