Chương 9
Tối hôm qua, hai Kỳ không có ở lại với Tích.Cậu tuy là người mở đầu nhưng bản thân cậu biết đường mà lui.Chỉ là hơi buồn có lẽ hôm qua Tích vẫn không tha thứ cho cậu.
Rõ ràng cậu đã nói rõ rành rành như vậy nhưng sao người ấy cứ mãi giả vờ như không biết.Cậu trằn trọc nhiều đêm chỉ để nghĩ về chuyện này, buồn phiền lắm đa.
Nhiều lúc hai Kỳ nghĩ liệu Tích có giống mình không.Liệu người ta đã từng có chút động lòng với mình hay chưa.Hay chỉ là mình ên Doãn Kỳ này đơn phương.
Rồi những lần ngại ngùng hay hơn dỗi khi cậu đi với người khác liệu có nghiêm trọng như cậu nghĩ.Hai Kỳ đã từng rất mơ hồ trong chính cản xúc của mình, nhưng giờ cậu đã nắm rõ nó.Chẳng phải tình cảm cậu đã bày ra sẵn, sáng như mặt hồ rồi sao.Cớ sao người ta mãi chẳng đáp lại.
Cứ một mình bâng khuâng trong đóng suy nghĩ.Cậu đâu có biết nãy giờ ai cũng nhìn mình.Có ai lại vào lúc trưa nóng nắng đi qua đi lại, lẩm bẩm một mình như cậu hai nhà này không chớ.
Ai nhìn vô cũng biết lại có thêm một kẻ điên vì tình.
" Chú, làm gì vậy Kỳ?"
Hai Kỳ bị tiếng nói làm giật mình, có chút bối rối trả lời.
" Anh Trân đấy ạ, chỉ đang suy nghĩ một chút thôi."
Thạc Trân ngồi xuống cạnh cậu, vỗ vai cậu cười.
" Suy nghĩ gì mà ghê vậy đa? Vì việc hay vì tình."
Hai Kỳ chột dạ, cậu không biết người đờn ông trước mặt cậu có năng lực gì.Nhưng dường như là đọc được suy nghĩ của người khác.Đã rất nhiều lần cậu bị Trân làm bất ngờ vì cứ hễ cậu có gì buồn phiền là anh lại bên anh, không cần nói anh đều có thể đoán ra.Cũng vì vậy mà cậu thiệt sự tin tưởng người anh này.
"Sao, chuyện khó nói đến mức chú không thể chia sẻ với người anh này sao?"
" Không phải..chỉ là.."
Hai Kỳ ngừng lại đôi chút, suy nghĩ rất kĩ mới nói ra.
" Em chỉ đang suy nghĩ giúp bạn em thôi."
Thạc Trân cười, cậu nhìn ra chẳng có người bạn nào cả.Người đang cần giúp đỡ là cậu trai trước mặt anh đây này.
" Vậy chú kể anh nghe xem nào."
" Anh nghĩ sao nếu có một chàng trai thích một cô gái.Dù chàng trai ấy đã bày tỏ rất rõ ràng nhưng người con gái ấy lại vờ như không thấy, thì làm sao để biết cô gái đó có thích chàng trai không hả anh."
" Tất nhiên là phải có biểu hiện gì chứ.Nếu cô gái ấy ngại hay có một chút cảm xúc nào chàng trai cũng phải cảm nhận được đúng không."
Thạc Trân cười cong môi, lại còn nháy mắt làm trong lòng cậu có chút lo lắng.
" C-cũng có nhưng dù chàng trai và cô gái ấy đã làm rất nhiều chuyện thân mật nhưng cô gái lại chưa bao giờ chấp nhập hay bắt đầu một mối quan chánh thức là sao hả anh?"
" Cần một mời bày tỏ."
Tim cậu như đập chệch một nhịp, hai Kỳ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó.Từ trước tới giờ cậu chỉ nghĩ nếu đủ gần gũi tức khắc sẽ trở thành của nhau.Nhưng cậu lại quên mất, cậu và nó chưa hề có một buổi nói chuyện nào nghiêm túc để cậu có thể nói ra tấn lòng của mình.
Cậu cuối cùng cũng nhận ra mình cần làm gì.Giống như việc muốn về chung một nhà cần phải đám cưới, muốn bắt đầu yêu đương cần phải có một lời bày tỏ.
Hai Kỳ đứng phất dậy, cảm ơn anh rồi đi một mạch vô trong.
" Chú không cần anh tư vấn nữa sao?"
" Không cần đâu, chuyện của em, em tự lo được mà."
Thạc Trân ngồi đó, nghe từ chữ người kia nói vọng ra mà bật cười. Có ai khờ như cậu hai nhà này không, đã cất công từ đầu đến giờ rồi lại tự khai.
Chỉ là Trân không biết liệu mình mở đường cho người ta như vậy là có đúng hay không nữa.Chỉ sợ một khi đã nói mà vỡ lở thì khó mà nhìn mặt nhau lắm đa.
•
Đêm xuống trời cũng lạnh thêm mấy phần.Tích, nó tắm xong cũng chậm rãi bước lại cái giường ngồi suy tư một lúc.Cũng hổng biết từ bao giờ mà nó có sở thích ngắm trăng nữa.
Tối nào không có trăng hay sao chi đó thì ngủ sớm không thì thức nguyên đêm chỉ để ngồi ngắm đây đó cũng được.
" Bộ nhớ ai sao mà giờ này còn chưa ngủ nữa."
Rồi từ đầu phát ra cái tiếng nói trong veo nghe nó ngọt làm sao.
" Hả?..ờ sao giờ này cô cũng chưa ngủ nữa?"
" À..em đi hóng gió tí cho dễ ngủ. "
Cô út tay quơ quơ tay, gãi gãi đầu cười khờ trả lời.
" Anh muốn đi chung với em hông? "
" Đi. "
Nó ngồi không cũng buồn,sẵn có cô ở đây nói chuyện cho đỡ chán. Đêm nay trời đã trở lạnh ấy vậy mà lại có một nam một nữ ngồi trước thềm nhà hóng gió.
" Lạnh vậy mà cô bảo đi hóng gió hả?"
Tích thấy người cô run run nên mới hỏi.Cô nghe nó hỏi,miệng cười cười lộ ra hai cái răng thỏ nhìn y như con nít vậy đó.
" Ờ hổng biết nữa nhưng mà em thấy nực."
" Nực mà người run lên cầm cập vây đó hả?"
Cô bị nó bắt bài mặt buồn hiu.Hai tay đang vô nhau, mặt nhìn Tích.
" Anh biết cậu Tuấn cua là ai không? "
Tuấn cua? Tên chi mà nghe lại vậy đa.
Tích lắc đầu.
" Ờ..vậy he,em cũng hổng biết người đó là ai nữa. "
" Mà má lại hứa hôn em với người ta.Nghe tên là biết chẳng tốt lành gì. "
"Sao cô biết người ta không tốt."
" Chứ sao nữa, anh có biết ông Tuấn bán cá ngoài chợ không, người ta cũng gọi ổng là Tuấn cá đó.Mà ổng trông dữ lắm, bữa đó em trả giá ổng có chút xíu mà bị chửi quá trời. "
" Cô trả sao mà bị người ta chửi."
" Thì con cá ấy 10 đồng em trả ổng 5 đồng, hai bên chia đôi hông phải là công bằng rồi sao."
Tích cười,con gái nhà người ta tuổi này đều đã ra dáng thiếu nữ còn cô út nhà này đi chợ trả nửa giá với người bán.Gặp cái chi đẹp đẹp là lại ríu rít như trẻ con.Bà cả gả cô về nhà người khác làm dâu không sợ bị trả về hay sao á.
" Ờ hén em quên nữa, hồi nãy anh hai có kêu anh lên nhà trên làm chi đó thì em hổng biết. "
Nó quay qua nhìn cô.Mà cô lại hiểu lầm ánh mắt nó.
" Anh đừng có lo, anh hai mà có làm cái chi anh á thì anh cứ nói với em, em xử ảnh cho anh nha." Cổ nắm lấy tay Tích, mặt tự tin nói.
"Ờ."
Nó đứng dậy định đi thì bị cô níu áo lại.Mặt cô hơi mèo nheo nói.
" Anh..đi lên nhà trên với em được hông, em sợ. "
Cô níu lấy tay áo nó đưa qua đưa lại mặt trông thấy thương lắm kìa.Ai mà nỡ từ chối.
" Thì tui cũng đi lên nè đi chung có làm sao đâu. "
Cô nghe nó nói mặt vui hơn hẳn.Nắm lấy tay nó, đung đưa qua lại mà đi.Phòng cô kế bên phòng cậu nên đưa cô lên phòng thì đi qua vài bước là tới phòng cậu Kỳ.
Nó đi vô thấy cậu nằm im ru, tưởng cậu ngủ nên định đi ra.
"Làm cái chi mà lâu vậy."
Cậu bất ngờ lên tiếng làm nó giật mình.Nó quay qua nhìn cậu cười hờ hờ, không có kịp nghe cậu nói cái gì.
"Hả..cậu nói cái gì ạ?"
" Tui hỏi mấy người là làm cái chi ở dưới nhà mà giờ này mới lên."
Ờ thì biết là do cô Thanh quên nên mới vô trễ vầy,mà nói vậy cậu mà trách cổ nó thấy không đành lòng.Thiệt chứ hổng lẽ nói là do nảy giờ lo nhiều chuyện mà quên.
Nhưng mà mặt cậu trông dữ dằn lắm kìa, y như mặt ông Tuấn bán cá ngoài chợ khi nổi giận vậy đó.Mà cũng không đúng cậu giận nhìn vẫn đẹp hơn ông Tuấn nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip