CHAP 2: MOIRA
MOIRA (n): a person's fate or destiny.
Trong trí nhớ mơ màng tựa làn khói mỏng, thước phim tuổi thơ được chiếu lại rõ ràng trước mắt tôi.
Gia đình tôi vốn không được xem là một nơi đong đầy hạnh phúc. Là con một, tôi luôn có cảm giác cô đơn. Thêm việc bố mẹ chỉ mãi bận tâm đến sự nghiệp riêng, họ chẳng mảy may chú tâm đến đứa con duy nhất của họ. Vì tình huống ép buộc, trong tôi dần hình thành bản tính tự lập. Những đêm muộn phải chui rúc trốn trong tấm chăn bông dày cộm, mặc kệ tiết trời oi bức ngoài kia, tôi chỉ mong chóng đến khi bố mẹ trở về mới có thể an tâm ngủ yên. Càng trưởng thành, nỗi sợ hãi bóng đêm của tôi cũng được nuôi lớn theo thời gian. Ngày sinh nhật thứ 17 năm ấy, tỉnh giấc với tâm trí háo hức, tôi ấp ủ hy vọng mình sẽ được tổ chức một bữa tiệc gia đình nho nhỏ, hay chỉ nhận được vài câu chúc mừng sinh nhật đơn giản cũng ổn thôi, tôi thèm cảm giác yêu thương từ bố mẹ. Nhưng không, buồn thay thứ mà tôi nhận được vào hôm ấy lại là cảnh họ ồn ào cãi vã. Tôi nhận ra mình đã phí công vô ích mong chờ quá nhiều từ ngôi nhà nhỏ thiếu thốn yêu thương này.
Chấp nhận mọi chuyện trong vô vọng càng làm tâm trạng trở nên tệ hơn và điều giải quyết mớ hỗn độn đó là sự xuất hiện của Kim Namjoon. Ra ngoài cùng cậu khiến mây đen u ám trong tôi tan biến. Chúng tôi vừa ăn vừa cười đùa vui vẻ. Trong một khoảng thời gian ngắn, tôi tưởng chừng đã quên đi hết những áp lực của mình, lòng tôi bỗng êm dịu như vừa được thết đãi một chiếc bánh Tiramisu cỡ lớn. Sau cùng chúng tôi quyết định cùng nhau đi lòng vòng thật trễ mới về nhà.
Cậu hay sang nhà tôi chơi vì hầu như lúc nào nơi này cũng vắng người. Một nơi luôn luôn chứa đựng sự yên tĩnh, rõ là một không gian lí tưởng để đọc sách (đấy là cậu ấy nhận xét thế). Namjoon đặc biệt thích sách và sáng tác âm nhạc, còn tôi thì yêu hội họa. Những lúc gặp mặt nhau, tuy đang tồn tại trong cùng một không gian, nhưng thật ra mỗi người lại lặng lẽ trôi vào vùng yên tĩnh của riêng mình với cảm giác cực kì an toàn. Căn phòng của tôi luôn ngổn ngang nào sách vở, giấy bút và những họa cụ nhưng Namjoon lại không hề kêu than lấy một lời mà thỉnh thoảng còn hay dọn dẹp giúp. Dẫu vậy sau khi cậu ấy đã sắp xếp đâu vào đấy và ra về, tôi lại bày bừa lại như cũ. Tôi đặc biệt ưa thích đồ đạc xung quanh mình được bày biện lung tung. Sự bừa bộn giúp tâm hồn tôi vơi đi phần nào cô đơn trong ngôi nhà lạnh lẽo này. Namjoon từng tặng tôi rất nhiều màu vẽ, tiếc là chúng đã không hề được sử dụng vì tôi chỉ thích vẽ bằng chì. Tôi thích những bức tranh mang màu xám xịt. Có lần cậu ấy giận gần cả tuần vì phát hiện bộ màu vẽ đắt tiền tặng cho tôi lại được cất trong tủ cả mấy tháng trời, không hề có dấu vết của việc được khui ra hay từng chạm qua. Lúc đó Namjoon đã rất tức giận. Còn nhớ như in lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng cậu ấy quát tháo cực độ rồi quay lưng bỏ đi trong suốt những năm tháng chúng tôi quen biết nhau.
"Chính cậu, chính cậu còn không muốn cho tôi bước vào thế giới đó, làm sao tôi có thể kéo cậu ra khỏi đó được? Làm ơn đi Jung Hoseok, mọi việc tôi cố gắng làm chỉ vì muốn tốt cho cậu mà thôi."
Hình ảnh cậu khi đó làm trái tim tôi dậy sóng từng đợt đau đớn. Tôi chẳng hề muốn đẩy cậu ra xa. Luật lệ là luật lệ, thế giới riêng của tôi, tuyệt nhiên không ai có thể với tới được. Sau đó, không hiểu sao chúng tôi bình thường trở lại, Namjoon cũng chẳng nhắc gì đến chuyện cũ nữa. Nhưng tôi dễ dàng nhận ra đã có một sự thay đổi, cậu ấy trở nên ân cần và tôn trọng quyết định của tôi. Như việc bản thân tôi lại dần chán ghét việc kết bạn và giao lưu với người lạ, cậu cũng không hề ý kiến gì.
Trở về lần sinh nhật thứ 17. Như thường lệ Namjoon sẽ học bài ở nhà tôi tận khuya đến khi bố mẹ tôi trở về, hôm ấy cậu lại than thở buồn ngủ khi chỉ vừa mới 9h30 tối. Thoạt tiên cậu bảo không yên tâm khi để tôi một mình, nhưng cuối cùng lại không kiềm chế được cơn buồn ngủ mà đành phải ra về. Sau khi tiễn Namjoon, cẩn thận khóa cửa vì cũng đã khá trễ, tôi đứng giữa khu vườn nhỏ, ngước lên ngắm nhìn bầu trời đen thẫm điểm xuyết vài ánh sao nhỏ lấp lánh. Chợt nhận ra hôm ấy là một ngày trăng rằm. Ánh trăng vàng ươm chiếu sáng cả khu phố tĩnh mịch. Trở về phòng, ngồi vào bàn lại hí hoáy vẽ. Bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ phía ngoài phòng khách, lấy làm lạ nên tôi cất tiếng gọi.
"Joonie, cậu đấy hả?"
Không có tiếng hồi đáp, sự tò mò thôi thúc tôi đứng dậy khỏi ghế rồi tiến sát về phía cửa phòng, mở cửa nhìn ra và chậm rãi quan sát. Vì dễ bị kích động, những tình huống khiến tâm trí bối rối như thế này làm tôi sợ hãi muốn phát điên lên.
"Đừng có mà đùa dai!" Tôi la lớn.
Vẫn không thấy bóng ai nhưng tiếng bước chân vẫn cứ đều đều đi lại. Nhanh chóng rút điện thoại ra bấm số Namjoon để xem cậu ta đang trốn nơi nào.
" Tút... tút...tút...alo.. tớ nghe..."
Tôi hét lên trong điện thoại.
"Này tên kia, cậu rốt cuộc đang ở cái xó xỉnh chết tiệt nào?"
"Tớ đang ở nhà cơ mà, cậu sao thế?"
"Ở nhà nào?" Tôi hắng giọng
"Điên à? Tất nhiên là nhà tớ rồi, có chuyện gì..."
Namjoon chưa nói hết câu thì tôi đã chẳng còn đủ bình tĩnh để có thể nghe tiếp. Ánh đèn chợt tắt phụt, tôi ngay lập tức bị nuốt trọn bởi bóng đêm - một trong những thứ mà bản thân sợ hãi nhất. Bàn tay run rẩy làm rơi cả điện thoại xuống sàn. Cuộc gọi giữa cả hai vẫn còn tiếp tục nhưng tôi đã trở nên hoảng loạn tới mức không thể nghe rõ hay trả lời cậu ấy được. Chỉ loáng thoáng tiếng trấn an.
"Ở yên đấy, tớ qua ngay. Đừng sợ"
"C...ứu..."
Khó khăn lắm mới thốt ra được một từ đủ để yên tâm rằng bản thân mình sẽ không bị bỏ rơi. Tiếng bước chân kia càng lúc càng rõ hơn. "Nó" đang tiến về phía tôi sao?
Trong thứ bóng tối đáng sợ ấy, tôi nằm co rúm lại trên sàn như bào thai, không chăn bông che phủ, không có gì phòng thân. Toàn thân tôi trở nên lạnh toát, mồ hôi ứa ra liên tục, đầu ong ong, tai dần ù đi một cách quái dị, tay chân cứ thế run lẩy bẩy liên tục. Tiếng bước chân bỗng im bặt. Trong một khắc khẽ yên lòng vì tiếng động đã không còn, tôi lén lút hít một hơi nhỏ. Chẳng hiểu sao lúc ấy còn chẳng dám thở cho ra hồn. Tôi nén không khí trong lồng ngực cho tới khi đầu óc dần mê muội thì mới từ từ thả ra, sau đó lại giấu giếm hít vào từng đợt ngắn.
Tại sao Namjoon vẫn chưa qua?
Joonie cậu đâu rồi, cứu tớ?
Cái tên Namjoon liên tục hiện lên trong đầu tôi. Thật kì lạ, trong những lúc thế này tôi lại không kêu mẹ ơi hay bố ơi đầu tiên, mà lại là Joonie ơi. Có tiếng thở khe khẽ trước mặt, cái cảm giác rợn sống lưng khi ấy tôi còn nhớ rất rõ. Tồn tại trong không gian này, một thứ không rõ hình dạng đang nhìn chằm chằm vào tôi. Từng đợt sóng lạnh toát cứ liên tục lan từ đỉnh đầu xuống mũi bàn chân không ngừng. Đỉnh điểm của sự sợ hãi, tôi tưởng như tim mình ngừng đập khi một phần tóc mái của tôi vừa bị "nó" thổi bay lên nhè nhẹ. Chắc chắn rằng không thể nào là gió được vì trong phòng khách lúc ấy, mọi cánh cửa đều được đóng kín. Thật quỷ dị khi tôi còn tâm trạng để bật lên tiếng cười ma quái như điên dại. Mọi thứ tôi có thể nghĩ đến là "nó" đang cần gì đó ở tôi, nhưng tôi thì có gì đáng giá à?
Nước mắt tôi bắt đầu chảy. Tôi vừa cười vừa khóc, không thể tả rõ được cảnh tượng lúc ấy tôi đã hoảng sợ ra sao.
Namjoon tới, cũng vừa lúc đèn lại sáng lên. Cậu ấy chạy tới chỗ thân xác yếu ớt đang nằm. Dù nước mắt tèm nhem trên mặt nhưng cậu ấy vẫn ôm lấy tôi vào lòng, vỗ nhẹ nhè vào lưng tôi như dỗ dành một đứa con nít. Khi đã bình tĩnh trở lại, cậu có hỏi tôi về chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi im lặng.
"Còn có ai khác để nói hay sao mà giờ lại giấu" Cậu thoáng thở dài.
"..."
"Cậu chưa bao hành xử lạ lùng như khi nãy cả..."
"Có gì đó đã ở trong nhà."
"C...cậu chắc chứ?" Giọng Namjoon run run.
"Rõ mồn một."
Tôi đã từng ước cuộc đời mình bớt đi một ít những lo lắng và đớn đau thì tốt biết bao nhiêu, thật không may là mọi chuyện luôn không theo ý muốn. Namjoon là một cậu bé mạnh mẽ và quyết đoán, tất nhiên lúc bấy giờ cậu ấy chỉ muốn giúp tôi bình tĩnh chứ không muốn tin những gì tôi nói. Vài ngày sau dù cậu ấy có nhắc lại vấn đề đó, tôi vẫn trả lời như lúc đầu. Namjoon không tin, cậu khẳng định là ảo giác do tôi bị sốc tâm lí. Tôi cười nhẹ rồi nhìn cậu, lắc lắc cái đầu tỏ vẻ không đồng ý. Cậu ấy lại gân cổ lên cãi.
"Đấy là một trong những triệu chứng của Nyctophobia (hội chứng sợ bóng tối), cuối tuần này phải đi gặp bác sĩ tâm lí mới được."
Tôi lặng lẽ uống một ngụm trà đào rồi mới tiếp lời.
"Không, đã gặp lần thứ hai rồi"
"Khi nào?"
"Khuya hôm qua."
"Cậu lại vẽ tới khuya à?"
"Không, lúc đó là đang ngủ nhưng tự nhiên lại tỉnh giấc giữa chừng, nên tớ đi uống nước..."
"..."
"Tớ ngồi dậy chưa kịp bật đèn thì có gì đó thôi thúc phải nhìn vào gương. Mọi việc đều theo quán tính thôi..."
"Sau đó?.."
"Và tớ lờ mờ thấy một cái bóng đang đong đưa tay, nó chào tớ, từ trong gương."
Kể đến đây thì khung cảnh lúc đó lại hiện lên trong đầu tôi, rõ ràng như một thước phim kinh dị quay chậm.
Namjoon là không hề tin vào mấy chuyện ma quỷ, cậu ấy nhanh chóng lảng sang chuyện khác để không phải tranh luận về vấn đề này nữa. Tối hôm ấy lại như thường lệ Namjoon học bài đến khuya tại nhà tôi. Cậu ấy muốn cho tôi nghe bản nhạc mới sáng tác nhưng lại không hiểu sau cứ nhấp chuột mở file nhạc thì khi không cứ bị tự động thoát ra. Nghe thấy tiếng cậu ấy lầm bầm chửi thề thì liền cảm thấy thật buồn cười. Joonie vốn là người bình tĩnh suy xét mọi việc, vậy mà lúc này lại vì một cái file nhạc ngốc nghếch không chịu chạy lại phát ra vài câu chửi thề. Lí do thì mãi sau này khi cậu ấy đã có người yêu, tôi mới được biết đó chính là bài hát tỏ tình mà cậu ấy dành cho riêng tôi. Namjoon còn nói rõ ràng là trước khi sang nhà tôi cậu ấy đã nghe thử lần cuối để chắc chắn bài hát hoàn toàn ổn. Nhưng kì lạ là ngay khi gặp tôi thì nó đã không thể nào mở ra được, và sau đó thì bản nhạc bị xóa sạch sẽ mọi dữ liệu.
----------------------
Hopeachyi J
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip