Part 1


Có rất nhiều nơi để khám phá trong một thành phố.

Có quán cà phê nào đó trên đường hai tư với ly cà phê phin được đồn là tuyệt diệu nhất mày từng được nếm qua. Có quán bánh mì gần một trường tiểu học - nơi mày có thể tìm thấy chiếc bánh to nhất với số tiền ít không tưởng. Có công viên nhỏ với cảnh hoàng hôn được cho là đẹp nhất trong thành phố và món xúc xích ngô cũng nổi tiếng chẳng kém.

Có rất nhiều nơi để khám phá trong một thành phố, nhưng Yoongi chọn cách không khám phá chúng.

Có lẽ do anh không có thời gian. Có lẽ chỉ đơn giản là anh không muốn. Có lẽ anh có nhiều thứ để làm hơn là ngồi trên xe và lái lòng vòng khắp thành phố, rẽ vào từng ngõ hẻm - và nếu may mắn - kiếm tìm ra được một điều gì đó mới mẻ, một điều gì đó anh sẽ giữ cho riêng mình.

“Mày đã ở đây được bao nhiêu năm rồi Yoongi?”

Seokjin hay hỏi anh vậy, mỗi khi anh từ chối một lời mời của anh ta. Mắt anh ta sẽ nheo lại, hai khóe môi kéo xuống khi Yoongi thốt ra câu trả lời của mình, một con số tăng dần lên theo năm tháng trôi qua.

“Và mày còn chưa đi hết được một phần ba thành phố,” rồi anh ta cũng sẽ luôn nói. "Rời khỏi văn phòng và sống đi, Yoongi."

Seokjin là kiểu người trái ngược với anh - anh ta cần phải đi tới mọi nơi, như thể nếu không sẽ có ai đó làm đau anh ta vậy. Anh ta sẽ xuất hiện trong văn phòng Yoongi với một chiếc bánh mì khổng lồ vào một ngày, một ly cà phê phin có mùi như thiên đường vào ngày khác. Xúc xích ngô, một vài loại kem bắt mắt, hoặc chỉ đơn giản là một bức ảnh chụp hoàng hôn hay một loại hoa kì thú mới được nhập khẩu về. Vậy nên Yoongi không thấy phiền hà gì nhiều. Anh chỉ cần ngồi im một chỗ và Seokjin sẽ là người gián tiếp đưa anh đi vòng quanh cả thành phố với những món ăn và bức ảnh của anh ta, và Yoongi nghĩ thế là đủ.

Anh không đòi hỏi gì hơn.



_



Trên con đường về của Yoongi có một con ngõ nhỏ.

Một con ngõ nhỏ trông sâu hoăm hoắm, và dù Yoongi có nheo mắt cỡ nào anh cũng không thể nhìn ra được điểm kết thúc của nó là ở đâu. Trông con ngõ khá vắng vẻ, không có nhiều xe cộ ra vào cho lắm, hoặc ít nhất là như vậy trong khoảng thời gian Yoongi đi qua nó mỗi ngày.

Có một tấm biển treo ở đầu ngõ. Yoongi nghĩ là của một quán rượu, với chữ pub được gắn trên đó. Không phải hôm nào chiếc biển cũng được bật, và khi được bật thì cứ vài giây nó lại chớp tắt một lần, một ánh sáng nhấp nháy khó chịu trong khóe mắt Yoongi. Có những hôm đẹp trời hiếm hoi thì chiếc biển sẽ hoạt động hoàn toàn bình thường, nhưng từ khóa đấy - hiếm hoi. Có lẽ người chủ của quán rượu còn chả bận tâm tới việc sửa tấm biển, hoặc còn chả biết là tấm biển đã bị hỏng.

Dù sao, vào những ngày đẹp trời hiếm hoi ấy, những ngày mà tấm biển hoạt động bình thường, Yoongi nhận ra thật sự trông tấm biển cũng không đến nỗi nào. Logo trên biển là hình một chiếc váy, những dải đèn được uốn lượn thành những nếp vải đủ chân thực. Tông màu nóng, hồng và đỏ và tím, và Yoongi vô thức nghĩ tới Jessica Rabbit với sự kết hợp màu sắc đấy, cả với hình chiếc váy gắn trên tấm biển nữa.

Anh tự hỏi quán rượu này là một quán rượu như thế nào. Anh tự hỏi Seokjin đã từng đặt chân tới nó chưa, với tất cả những cuộc khám phá thành phố của anh ta. Anh tự hỏi liệu quán rượu còn hoạt động không hay đây chỉ là một tấm biển cũ rích và hỏng hóc, một tấm biển mãi mãi không được tháo bỏ, bị phớt lờ, bị bỏ quên, với Yoongi là một trong số ít những kẻ - nếu không muốn nói là duy nhất - chú ý tới nó.

Anh tự hỏi hàng nghìn thứ, những thứ anh sẽ không bao giờ tìm ra câu trả lời.

Chiếc biển vẫn nằm trên đầu con ngõ nhỏ trên đường về của Yoongi, chớp tắt những ánh đèn đỏ và hồng và tím, và như mọi lần, anh lái xe đi qua.



_



"Chiêu đãi viên," Seokjin nói. "Có nhiều câu lạc bộ và quán rượu có dịch vụ đó lắm. Lắng nghe giỏi, trò chuyện giỏi, xinh xắn và đủ thứ. Phù hợp hoàn hảo cho những gã doanh nhân bù đầu với công việc và cần được sẻ chia."

Và rồi, thêm vào. "Giống mày đấy."

Như mọi lần, Yoongi chỉ giả vờ như mình đang cân nhắc tới những gì Seokjin nói, cho dù cả anh và anh ta đều biết là anh không hề để tâm chút nào.

"Vậy tại sao mày không thử trước đi?" Anh đáp. "Lập cho tao một bản đánh giá xem tao nên chọn người nào, rồi có thể tao sẽ nghe theo ý mày."

Đương nhiên đấy chỉ là một lời từ chối ngầm, nhưng cũng đương nhiên, Yoongi biết là Seokjin sẽ không chỉ đơn giản chấp nhận điều đó và để cho anh yên bình ngồi trong phòng làm việc. Vậy nên anh chẳng thấy ngạc nhiên chút nào khi có một tập file xuất hiện trên mặt bàn anh vài tuần sau đấy, với những nét chữ mà chẳng cần nhìn kĩ anh cũng biết là do Seokjin viết ra.

Anh nhét nó vào ngăn kéo cuối cùng của bàn làm việc. Anh nhét mọi thứ mình không bao giờ đụng tới vào đấy.


_



Lần đầu tiên Yoongi rẽ vào con ngõ, trái với tưởng tượng của tất cả mọi người, lại không cao trào cho lắm.

Mưa thường không dữ dội đến thế trong thành phố này. Vậy nên anh đã không nghĩ gì nhiều khi nhìn thấy những đám mây đen vây đầy bầu trời, tự nhủ rằng đây sẽ chỉ là một cơn giông lớn như mọi lần khác, một con cún con chỉ dám sủa chứ không bao giờ dám cắn. Quãng thời gian anh dành ra ở thành phố này đã cho anh cái đặc quyền được nghĩ rằng mình hiểu nó đủ nhiều, nhưng rõ ràng nó phải chứng minh với anh điều ngược lại.

Yoongi bắt được bóng dáng cậu trai từ cách xa khoảng vài chục mét, một đường nét đứt gãy trong màn mưa trắng xóa. Cậu ta chỉ đứng đấy với cánh tay đang rụt rè vậy gọi, chiếc ô tối màu cậu ta cầm trên tay gần như đã hòa vào khung nền ảm đạm của buổi chiều. Có một vài chiếc xe phía trước anh phóng vụt qua nơi cậu ta đứng, bất cẩn và vội vã và đầy phớt lờ, những bánh xe xoay tròn giận dữ làm cho nước đọng bắn tung tóe khắp nơi, bắn lên lề đường và lên cả cái bóng hình nhỏ bé của cậu trai.

Yoongi dẫm lên chân ga, chỉ để lại nhả nó ra và tấp vào lề đường.

"Thật sự cảm ơn anh rất nhiều!"

Cậu trai cất tiếng khi bước lên xe, một chất giọng sáng nhưng không quá ồn ã, một thứ gì đó hòa quyện hoàn hảo vào buổi chiều mưa ảm đạm này. Giày cậu ta ướt sũng và dường như khuôn mặt cậu ta hơi ửng đỏ lên khi nhận ra điều đấy, ánh mắt ngại ngùng nhìn xuống những giọt nước đang trũng lại trên thảm trải xe của Yoongi.

"Không có gì," anh đáp ngay khi quyết định rằng mình không nên nhìn vào cậu trai nữa. "Cậu đi tới đâu?"

"Oh, ngay gần đây thôi," nụ cười rụt rè và câu chữ cũng rụt rè. "Cứ đi thẳng một chút và rồi anh sẽ thấy một con ngõ nhỏ."

Cậu trai trông giống một barista, với chiếc áo sơ mi trơn và chiếc tạp dề màu trà đang buộc quanh vòng eo gầy gò. Bàn tay cậu ta trông cũng có vẻ phù hợp hoàn hảo cho công việc ấy - những ngón tay mảnh và thanh nhã, gần như là nữ tính, đan vào nhau gọn gàng trên lớp vải của chiếc tạp dề.

Thế nhưng cậu ta không có mùi của cà phê mà lại có mùi của rượu, và sự hoài nghi ập đến với Yoongi khi anh đánh tay lái và rẽ vào con ngõ nhỏ theo lời chỉ dẫn nhỏ nhẹ kia. Ánh đèn hồng và đỏ và tím của chiếc biển rọi lên kính xe ô tô, nhòa theo những giọt mưa đang ngoằn ngoèo chảy xuống, gần như là lóa mắt.

Hôm nay là một ngày đẹp trời của chiếc biển.

"Tôi nên đi tới đâu?"

"Cũng khá là xa." Những sắc hồng nhảy múa trên khuôn mặt cậu trai. Có thể chúng là ánh đèn, có thể chúng là cả những thứ khác. "Xin lỗi, làm phiền anh quá."

"Nah. Ổn ấy mà."

Quán rượu nằm ở gần cuối ngõ, nơi thông với một con đường nhỏ vắng vẻ khác. Cửa kính tối màu, ánh đèn bên trong gần như có sắc đỏ. Có một tấm biển nữa ở trong đây, cũng với thiết kế tương tự, ánh sáng hồng và đỏ và tím lại hắt lên khắp nơi khi cậu trai mỉm cười và mở cửa bước xuống, hai vai cậu co lại một chút bởi những giọt mưa nặng trĩu đang đổ xuống.

"Anh nên vào đây," cậu ta nói, đuôi mắt cong lên, hai bên khóe miệng xinh xắn lộ ra đôi má lúm nho nhỏ. Và vẫn bằng giọng nói rụt rè ấy, "Tôi có thể làm gì đấy cho anh uống. Trời cũng đang mưa khá lớn."

"Cảm ơn, nhưng tôi nghĩ là không được đâu."

"Tiếc thật," những lọn tóc ướt đổ xuống khi cậu trai khẽ cúi mặt. "Vậy thì anh có thể qua đây vào lúc khác, và món đồ uống  miễn phí vẫn sẽ luôn còn đấy."

"Đương nhiên rồi," Yoongi đặt lên khuôn mặt nụ cười lịch sự nhất của mình. "Tôi nên đi thôi."

Đó là một lời nói dối.



TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip