Màu xanh ngọc.
Đôi chân lặng lẽ đi ra sảnh dãy phòng bệnh của mình đương như tìm cái chi nhưng dòm thấy bần thần như người mất hồn. Tầng 2, cuối dãy là phòng của ông đốc tờ giám đốc của bệnh viện này. Bên cạnh đó là cái cầu thang dẫn xuống khu vực sở làm của các đốc tờ, y tá. Trong ánh sáng yếu ớt của đèn trần và cây đèn dầu trong tay, y vịn theo tay cầm cầu thang mà tìm được đường đi đến nơi mong muốn.
"Quẹo phải một lần, đi thẳng đến cuối rồi quẹo trái hai lần, có hai căn phòng thì lấy căn có cửa màu xanh ngọc"
Cốc. Cốc. Cốc.
Cạch
"Chào đốc tờ. Phải là ông đốc tờ Tâm mới đúng đa?"
*
* *
Trí Mân thấm khăn bông vào thau nước ấm mới pha, vắt khô rồi lau mình cho Hiệu Tích. Cậu em lúc vừa hay tin đã vội vã cùng Kì Trà mang cà mèn, khăn, phích nước lên để chăm cho Tích. Mân vừa lau vừa rơm rớm nước mắt tự hỏi thân anh như bò mộng mà sao lại ra nông nỗi này. Người anh em bạn cậu nằm đó chỉ biết cười hiền.
Cạch.
"Mân về nghỉ đi em. Anh ở đây lo cho Tích được rồi. Chiều rồi hẵng lên hơ" Doãn Kì bước vào phòng bệnh trên tay xách cái cà mèn đựng chút cháo chút bánh mà anh mới nấu. Đi đến bên cạnh giường bệnh của Tích an ủi Trí Mân để cậu đỡ lo. Nói chứ Mân với Tích như anh em ruột từ một mẹ, thân tới nỗi về nhà ba mẹ nhau chơi luôn. Má Mân thương Tích hơn con đẻ. Rủi sao Tích bị vầy má cậu xót chết.
Không biết làm sao mà lúc sau Trí Mân chịu về nhà được mới hay. Kì với Tích ngồi ở giường bệnh nhìn cậu đi khuất tầm mắt rồi mới thở phào. Đương lúc Tích chuẩn bị ngã lưng thì Doãn Kỳ đưa ra cái cà mèn trước mặt cậu. Anh mở nắp cà mèn với đưa cái muỗng cho Tích, bảo cậu ăn lẹ, coi chừng nguội.
Tích nhìn vào cà mèn một chập rồi mới múc một muỗng nhỏ. Màu cháo cam, xen giữa có vài cục bí đỏ được ninh nhừ, hơi mềm, ăn vào là tan ngay, còn có thịt gà được xé sợi cẩn thận. Tích như lâu ngày mới ăn lại nên cứ múc muống này rồi tới muỗng khác, liên tiếp , đến khi cà mèn sạch trơn.
Tích chẹp miệng. Cậu Kỳ đang ngồi đọc báo bên giường cậu nghe tiếng buông muỗng thì giựt mình, quay qua hỏi han.
"Tích sao vậy? Có phải cháo bí đỏ anh nấu hơi đặc nên cậu thấy khó nuốt không? Để anh lấy nước trà cho cậu" Kỳ lẹ làng đứng dậy lấy nước trà từ cái bình thủy nhỏ của anh. Tích nhìn Kỳ rồi mắt cậu lại rưng rưng , như sắp khóc. Mà Tích khóc thiệt. Nước mắt cậu lũ lượt rơi xuống má cậu rồi lăn xuống cổ làm ướt hết cổ áo.
Tích nức nở, mặt mũi đỏ au, tay áo luôn luôn lau nước mắt. Anh chủ quán thấy, hoảng lắm. Doãn Kỳ ngồi bên giường bệnh, đôi bàn tay lạnh áp vào mặt Hiệu Tích, ngón tay cái lau nước mắt cậu đi. Cậu sinh viên đang được đà khóc liền ôm chầm lấy Kỳ, gào khóc đau đớn.
"Kỳ ơi, tôi nhớ dì Năm, tôi nhớ má, tôi chẳng muốn ở với cha đâu. Hãy cho tôi về nhà đi, Kỳ ơi!" Doãn Kỳ ôm cậu nhỏ hơn trong lòng mà đau thắt ruột gan. Dẫu không rõ nguyên do khiến Tích hoảng loạn, anh phần nào đã rõ sau cuộc trò chuyện khuya qua.
Có người cha tàn nhẫn như ông Tâm, Tích không thể không nuôi trong lòng một nỗi sợ về tình cảm gia đình. Mẹ cậu suốt bao năm chung chăn gối với ông đã trải qua bao tủi nhục khôn siết nào ai biết được, chính mắt nhìn thấy chồng cùng nhân tình âu yếm nhiều lần bà vẫn nhẫn nhịn, nhắm mắt cho qua. Người tình nhân cũng chẳng vừa đâu đó đâu đa. Ả kiếm cớ đến nhà trợ việc cho chồng bà, nhưng lại giở trò với đứa con trai của người đàn ông mình theo đuổi, truyền tới tai thằng bé những lời không hay về mẹ cậu. Tuy đã nhận được sự khoan hồng từ vợ, ông Tâm lại nhẫn tâm ra tay với người mình hứa hôn. Bà Trịnh rời bỏ nhân thế là một tay ông Tâm dàn dựng cùng tình nhân, ra đi không kịp trăn trối trên chiếc giường uyên ương có chiếc rèm xanh ngọc ngày nào.
Đến đây, nhiều người thân cận vẫn không thể hiểu người nịnh vợ như đốc tờ Tâm lại là chính là kết thúc đời bà. Nhiểu người được kể rằng trước khi rước vợ về, từ việc mua ô tô, trang hoàn nhà cửa, chuẩn bị văn phòng, tân trang phòng ngủ tân hôn đều được ông Tâm làm theo màu bà Trịnh thích nhất-màu xanh ngọc. Hơn thế nữa ông cũng dừng hẳn hoi chuyện lui tới chốn lầu xanh và những thú vui ham muốn sa đọa. Thay vào đó ông trở về bổn phận của một người chồng và vun đắp cho tổ ấm mới của mình.
Doãn Kỳ nhìn về phía chiếc cửa sổ sơn xanh nơi phòng bệnh. Khoảng cách giữa tự do và sự giam cầm là một cánh cửa. Liệu trong ngần ấy chung sống, đã khi nào bà Trịnh dám thoát khỏi sự đè nén của ông Tâm, dù cánh cửa tự do với tờ đơn ly hôn là chìa khóa không xa? Liệu Tích đã khi nào thoát khỏi ám ảnh việc mẹ mình qua đời trong tủi nhục và ghẻ lạnh của cha? Đối với bản thân mình, anh nào ngờ mình cũng là mục tiêu của ông Tâm ngày đó, cậu ấm đáng lẽ đã lìa đời năm 10 tuổi vì bệnh hen. Ông Tâm là con quỷ đội trong lốt của một thần tiên đi cứu người, là người chồng đi quá phận mình, là người cha không làm tròn trách nhiệm.
"Kỳ ơi"
"Ơi anh nghe?" Kỳ chẳng nghe thấy lời đáp lại. Cúi xuống nhìn mái đầu của Hiệu Tích đã gật gù rơi vào giấc ngủ sau khi đã khóc thỏa ý mình, anh chủ quán nhoẻn miệng cười âu yếm cậu. Anh đoán giọng gọi không rõ ràng khi nãy báo hiệu nên cho cậu nằm nghỉ và làm thêm một giấc nữa. Đỡ Tích nằm ngay ngắn trên chiếc giường đơn, đắp mên cho cậu rồi dọn dẹp cà mèn đi về. Chí Mân bước vào và gật đầu chào Doãn Kỳ, cậu trông thấy anh khóa trên lại lim dim ngủ thì tò mò về buổi chăm nom hôm nay, bởi Tích nào dễ đi ngủ khi bị bệnh.
Doãn Kỳ chậm rãi bước ra khỏi cửa phòng bệnh trên tầng 2, chuẩn bị về quán tiếp tục công việc. Đến giữa cầu thang, chợt, có người cất tiếng.
"Cậu Kỳ hẳn còn nhớ lời tôi dặn. Tôi ở đây là bác sĩ của cậu, không phải hàng xóm cũ hay cha của bạn cậu. Cậu hãy nhớ cho kỹ, cậu Hai Kỳ" ông Tâm từ cầu thang bên đối diện, vẫn ung dung đi về phía trước, vừa nói vừa đi lên trên. Doãn Kỳ ngoái nhìn về tiếng nói phát ra, nhận ra ông đã lẫn trong dòng người tấp nập của bệnh viện mà biến mất.
***
Xin chào
Red de Umber đây,
Đã nhiều tháng trôi qua, Quán Nhớ đã có đôi sự thay đổi trong kịch bản và diễn biến nhân vật. Cùng với lịch trình bận rộn của mình, mọi thứ bị cho ngưng lại. Tuy vậy, sau khi sắp xếp lại thời gian đăng bài thì mình cuối cùng đã có cơ hội gửi đến mọi người chương 7 của Quán rồi! Từ hôm nay mình có thể chắc chắn rằng truyện sẽ được cập nhật hàng tháng nha, hehe.
Cảm ơn sự ủng hộ và chờ đợi của mọi người, Red sẽ lấy đây làm động lực để phát triển hơn, hoàn thiện hơn trong tương lai gần. Mỗi tác phẩm là một sản phẩm tinh thần của mình, góp ý của mọi người sẽ giúp mình trau chuốt hơn. Cảm ơn các đọc giả của Red rất nhiều ❤
Năm mới chúc mọi người công việc thuận lợi, thăng tiến trong sự nghiệp và học tập.
From Red de Umber,
with love 💗
2:50| 2/1/23 [một chương mới của cuộc đời mình lại bắt đầu-2023]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip