Quen và Nhớ.

"Kìa Tích. Nay về trễ vậy? Có phải lại qua quán cái anh Kỳ kỳ gì đó hả?" Nam Tuấn, sinh viên Luật năm 2, cùng tuổi và là con của hàng xóm Tích ở quê, đương ngồi một đống trên cái giường đơn của cậu để soạn bài. Tuy trường Tuấn cách khá xa trường Tích nhưng thỉnh thoảng anh lại qua kí túc xá cậu chơi.

"Tôi đi vẽ, vẽ kí họa đó. Tôi đâu có như ai mà mượn cớ qua đây để gặp anh nào đó đâu" cậu vừa nói vừa treo cặp sách lên cái móc ở gần cửa. Nam Tuấn chột dạ. Anh qua đây đặng để 'vô tình' gặp Kim Thạc Trân, hoa khôi năm 4 khoa thiết kế nội thất. Anh biết thứ 7 nào Trân cũng qua đây chơi với người anh em bạn Hiệu Tích này nên luôn tranh thủ dành một khoảng trống trong thời gian biểu để ghé qua đây. Gì chứ người ta để ý lắm đó đa!

Anh chàng Nam Tuấn đô con ngồi dịch xuống góc giường đặng Hiệu Tích có chỗ ngồi nghỉ ngơi. Phòng tích là phòng 5 người. Mọi người từ nãy đã xuống sân để ngồi đánh đàn hát hò vui chơi rồi. Chẳng bù cho Hiệu Tích hôm nay xém bị cấm cửa do Kỳ Trà. Cái anh chủ quán này công tử, hay bị người ta nói là không biết lái xe nên quen được chở, thiệt ra là  một tay lái rất mượt. Mượt đến độ Hiệu Tích quên trời quên đất là gì.  Cậu cúi xuống gầm giường, lôi ra cái va-li màu đen cũ đặng lấy bộ đồ mát đem đi tắm. Cậu nhìn Nam Tuấn rồi nhắc anh bạn của mình nếu có buồn ngủ thì lấy cái chiếu trong cái tủ cạnh cửa mà trải ngủ. Tuấn cũng gật đầu rồi lại nhìn vào những trang giấy đương dần được phủ kín bằng những nét mực đen đều đặn.

Cả căn phòng chỉ còn một mình Nam Tuấn miệt mài soạn bài. Nhưng hôm nay cái đèn nó có hơi mờ lại còn chút giật chút tắt nữa. Tuấn đứng lên để đi kiểm tra cầu dao thì điện đã tắt, xung quanh tối om, có chút ánh sáng của đèn đường hắt vào. Anh thở dài cầm sách vở lên đặng đi xuống sân làm bài cùng các anh em ở dưới.

"Ui cha trời đất ơi!!!" Một tiếng động mạnh vang lên khi đầu của hai con người một nam cao một nam thấp va vào nhau, kèm theo đó là tiếng la vang trời của người nam thấp. Nam Tuấn thả hết đồ xuống đất, lọ mọ tìm cái kiếng cận của mình. Còn người kia, anh đó xoa cái trán mình, miệng xuýt xoa. Mắt Nam Tuấn nhắm chặt lại lim dim chuẩn bị đi vào giấc chiêm bao, cứ mắt nhắm mắt mở mò mẫm ở đâu dưới đất. Thạc Trân dìu Nam Tuấn đứng dậy vừa hay đúng lúc bóng đèn điện sáng lại và cậu chàng cũng đã tìm được cặp kiếng. Ánh mắt cả hai gặp nhau khi Trân đưa tay lên xoa cái trán đang xưng một cục to của Tuấn. Sự quen thuộc kì lạ được chàng trai phía thấp hơn nhìn thấy trong đáy mắt của người còn lại, như đã từng gặp nhau, và như chân thật đến mức không đặng mà nhìn đi chỗ khác. Thạc Trân dừng lại hạnh động của mình một chốc...

Nam Tuấn dứt ra khỏi ánh mắt của người đối diện mà nhìn qua chỗ khác nhưng nghĩ đến cú va chạm vừa rồi, cậu chàng chột dạ mà quay lại hỏi hang. Ngay lúc quay lại Tuấn như người mất hồn khi nhận ra trước mặt mình khi ấy là người anh thầm mến mộ- Kim Thạc Trân. U trời đất ơi! Cậu sinh viên Luật này trước giờ không tin rằng tất cả mọi thứ có thể được xảy ra. Vậy mà chuyện mà cậu chàng không thể tưởng tượng ra nay đã xảy ra ngay trước mắt cậu! Kim Nam Tuân cứ ngây ra mặt để Thạc Trân phải ái ngại mà hỏi thăm. Anh chưa bao giờ thấy ai có thần kinh phản xạ chậm như vậy hết. Chỉ có Tuấn ới biết là lúc đo chỉ có cách vỗ vô mặt thì cậu chàng mới tỉnh lại thôi. 

Ra là ban trưa anh có để quên hộp đựng bút sắt khi ghé qua phòng Tích chơi. Nhưng ở đâu thì anh vẫn không nhớ được. Trong đó có tận 2 cây mà lại còn là quà được mua từ bên Pháp, giá phải đắt gấp mấy lần mấy cây bình dân ngoài tiệm sách-vở học sinh hay cái loại được trưng bán trong tủ kính của các hàng cao cấp. Nam Tuấn nghe thì nhớ có thấy cái hộp gì cứng cứng nằm trong cái võng mà cậu năm hồi trưa, cất bên cạnh cái chiếu trong tủ. Anh đi đến mở tủ ra, giật phăng tấm võng để tìm nó. Hộp bút sắt của Thạc Trân rớt xuống đất trước sự ngạc nhiên của anh chàng.

"Cậu ơi! Tôi thấy rồi. Tôi thấy hộp bút sắt rồi!" anh cầm lấy hộp bút, hớn hở ôm chạt lấy nó như đứa trẻ nhận được quà Tết rồi đứng dậy ôm lấy cả Nam Tuấn. Đã bao lâu rồi Tuấn chưa nhận được một cái ôm, cậu không nhớ nữa. Một cái ôm vốn dĩ rất bình thường

nhưng đây lại là người đặt biệt hơn cả.

"Tích. Tích ơi... Tích!" Hiệu Tích giật mình, choàng tỉnh sau tiếng gọi của Uyển. Đây là lần thứ ba trong ngày người ta bắt gặp cậu Tích ngồi ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ thư viện. Cậu được hẹn đến đây để tìm giúp tư liệu thời trang với Uyển, đặng chuẩn bị cho bài thi quan trọng. Nào ngờ người đáng lẽ được giúp (cô Uyển ở đây đang ngồi bên trái Hiệu Tích, cạnh cửa sổ hướng ra sân sau) lại phải đi giúp người giúp lấy lại cái hồn đang bay đi đâu đó.

"Sao tôi gọi mà cậu không nghe? Rút cuộc hôm qua cậu làm cái gì với anh Kỳ, để rồi hôm nay trông cứ như người mất hồn vậy?" Đến đây Hiệu Tích mới nhớ ra hôm qua mình đã ăn chén chè đậu đỏ của anh Kỳ Trà quán nọ, mà chè này nghe nói anh chưa nấu cho ai và cũng không có trong mê-nu quán. "Tôi... ăn chè anh Kỳ nấu". Thanh Uyển đương nghe Tích nói. Dứt câu, nàng đã trợn mắt và mở miệng làm điệu bộ ngạc nhiên. Kỳ Trà nấu chè đã ít, nay lại còn gặp được người được ăn. Uyển chưa bao giờ thấy đời mình lại may mắn đến vậy.

Nàng lẹ làng lấy cuốn sổ tay với hộp bút máy đắc tiền từ trong cặp ra, ngồi như những người học sinh chăm ngoan sẵn sàng luôn luôn nghe thầy cô giảng bài. Uyển bỏ qua vẻ mặt hoang mang của Tích mà vô cùng sốt sắng hỏi cậu về mùi vị của chè, sau khi ăn xong có cảm giác như thế nào, có biết công thức là gì không...

Hiệu Tích đã vô cùng bối rối, cậu chẳng thể nêu rõ hương vị của chè. Những gì còn đọng lại trong tâm trí cậu là những cử chỉ thân mật của cả hai trên chiếc xe đạp sau đó. Bất giác nghĩ về ánh mắt của Doãn Kì khi đó nhìn mình mà mặt của Hiệu tích liền đỏ lên. Cậu không còn mấy để ý đến Uyển ngồi bên cạnh nữa. Tâm tư của cậu hẳn đã bị cô nàng nhìn thấu hết rồi. Nàng tiểu thư trề môi, chán nản chống cằm nhìn qua phía cậu trai tóc màu nâu sáng, đang che mặt e thẹn kia.

"Thôi khỏi gắng nhớ chi. Mấy người chim chuột nhau hết buổi rồi có khi chẳng ăn miếng chè mô" nàng bặm miệng, khúc khích nói từng chữ. Uyển nhìn vào cái sẹo ở đốt thứ hai bên ngón trỏ tay phải của HIệu Tích một lúc. Hẳn là so với nàng thì cậu vẫn còn thiệt thòi lắm, về thể chất lẫn tinh thần.

Lần đầu nàng và cậu gặp nhau là ở trước nhà thờ ở Sài Gòn. Cả hai lúc đó còn bé xíu, trông rất đáng yêu, bụ bẫm: Hiệu tích đội cái mũ nồi, mang quần và giày Tây nâu trông rất bảnh tỏn; Uyển mặc cái váy hồng có hai bên vai áo phồng và đội một chiếc nơ đỏ. Nàng từng cảm thấy Hiệu Tích khác lạ bởi cha mẹ nàng từ nhỏ đã dạy "người đẹp vì lụa" nhưng bộ đồ của cậu lúc đó có đẹp bao nhiêu vẫn không thể làm mất đi nét chân chất thật thà của cậu nhóc mang nét bình dân này.

Hiệu Tích là cậu bé được biết với cái tên "con ông Đốc tờ". Cả khắp chốn có bao nhiêu ông đốc tờ và các ông có bao nhiêu con trai thì lí do sao mà cậu lại được gọi vậy? Không ai biết. Có lẽ đơn giản là do cha nó làm đốc tờ. Cũng nhờ cha nó làm đốc tờ mà những khi cậu bị ốm, bệnh trở nặng luôn có cha lo thuốc men. Hiệu Tích kể rằng cậu hay giả bệnh đặng cha ở nhà coi sóc cậu. Tiếc là cậu chẳng giả được bao lâu. Vào một bưởi chiều khi cậu năm tuổi, cậu "con ông Đốc tờ" đã ráng dầm mưa cho thật lâu để giả bệnh thì cậu lại thật sự trở bệnh. Đó là một cơn sốt nặng, rất nặng. Má cậu một mình ở nhà một mình nấu cháo, thuốc thang cho Hiệu Tích. Như những gì cậu còn nhớ thì đã kể với Uyển khi ấy cậu nằm co ro trong chăn, run cầm cập, mặt mày đỏ chót, đầu nóng hâm hấp, miệng thì cứ gọi đòi cha. Chốc chốc má cậu lại thay khăn chườm đầu cho cậu, mãi đến khi trời tờ mờ sáng.

Cơn sốt qua đi nhưng vẫn chưa thấy cha qua lại nên Hiệu Tích giận cha cậu lắm. Tận ba ngày mà cha cậu không về nhà như những lần cậu bệnh. Sở nơi cha cậu làm không có cách nhà bao xa, má không gọi cha cậu về hay do cha cậu không muốn về?

Hiệu Tích nói với cô nàng rằng vài ngày sau cha cậu về trong đêm bằng chiếc xe hơi màu xanh ngọc mà má cậu thích, xuống xe và không mang theo dù, trong tay cầm một lá thư mà vội vã chạy vào nhà dưới cơn mưa tầm tã. Má cậu trông ngóng cha cậu suốt cả một tuần lễ để rồi chỉ nhận được một lá thư tay và cái vẫy chào lạnh nhạt từ đức lang quân của mình. Má cậu không đặng, nhưng sau đó đã mang cậu về quê ngoại. Nếu hỏi thêm về những điều của tuổi thơ mà cậu ưa thích, hay vẫn luôn nhớ, cậu sẽ lắc đầu mà lảng đi.

đó tất cả những gì cậu có thể nhớ rồi.

"Thôi về." Uyển nói.

***

Chương truyện này là để chúc mọi người ngủ ngon.

From Red de Umber with love ❤️

11:15/07.02.2022

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip