Chương 17 : Lời hứa
Kim Eunji yên lặng đứng trước cổng biệt thự nhà họ Chu, trong bụng âm thầm lôi tám đời tổ tông nhà tài xế Gwa ra mắng. Không biết cô đã đứng đây bao lâu, chỉ biết rằng đôi chân tội nghiệp của cô đã tê đến mức không còn cảm giác nữa.
Tài xế Gwa thật đáng ghét, tại sao lâu như vậy rồi mà vẫn chưa tới.
Cô gái nhỏ chán nản dựa lưng vào bức tường phía sau, chốc chốc lại đưa tay xoa xoa hai đầu gối nhức mỏi của mình. Mái tóc dài mượt như nước bị gió đêm làm cho rối loạn hết cả. Cô nghiêng đầu, bàn tay nhỏ nhắn túm túm mái tóc, cũng là lúc chợt nhận ra phía xa có một người phụ nữ diễm lệ từng bước tiến về phía mình.
Người phụ nữ vận chiếc váy màu đỏ rực rỡ, phần tà váy rủ xuống nền đất, lại lộ ra đôi chân trắng nõn nà uyển chuyển như một vũ công ba lê, càng tôn thêm vài phần quý phái quyến rũ. Mái tóc đen tuyền được búi nhẹ sau gáy, một vài lọn tóc buông rơi hơi che đi dung nhan tinh xảo mềm mại ẩn hiện trong bóng tối, tỏa ra một loại mỵ lực đến mê người.
Sau khi đã nhìn rõ người phụ nữ nọ, Kim Eunji không khỏi thất kinh, theo phản xạ vội vàng lùi ra sau vài bước.
Jang Yeri !? Cô cắn môi, không nghĩ đến người phụ nữ đó ngoài đời so với trong ảnh còn xinh đẹp hơn vài phần.
Nếu nói Kim Eunji là một đóa hoa lan tao nhã thoát tục, thì Jang Yeri lại là một đóa hoa mẫu đơn nở rộ giữa màn đêm u tối.
---
Kim Taehyung mang theo tâm trạng rối bời trở lại bữa tiệc, cùng lúc Min Yoongi hắn cùng với vài người đàn ông trung niên bước ra. Bởi vì mải mê suy nghĩ lung tung mà cậu suýt chút nữa đâm sầm vào người hắn. Min Yoongi giữ lấy vai cậu, nhíu mày nhìn cậu chăm chú. Taehyung cũng bởi vậy mà giật mình, ngay lập tức đứng sang một bên nhường đường cho bọn họ.
Một người đàn ông có bộ râu quai nón rậm rạp bỗng cười rộ lên, chỉ tay về phía cậu rồi nói một câu bằng tiếng trung :
" Ô ? Đó có phải là Thư kí Kim không ? "
Cậu cúi đầu chào người đàn ông nọ - chính là Chu Tề Quân - Phó giám đốc tập đoàn Chu thị, cũng chính là chú ruột của Chu Chaeyoung.
Chu Tề Quân có ấn tượng vô cùng tốt đối với Kim Taehyung, tác phong nhanh nhẹn dứt khoát, một cái đầu thông minh xuất chúng, thật sự rất đáng giá.
Nhận thức khẩu hình tiếng trung của cậu vẫn còn nhiều hạn chế, mỗi lần đàm đạo với Chu Tề Quân vốn là người địa phương, lại sử dụng nhiều tiếng lóng, Taehyung đều phải tập trung cao độ, chỉ một chút sơ sảy sẽ khiến cậu hiểu sai ý đối phương. Chính thái độ đó của cậu đã khiến Tề Quân ông rất hài lòng, càng thêm tích cực hợp tác với DiA.
" Đã lâu không gặp, đã lâu không gặp " - Chu Tề Quân bước lên trước Min Yoongi, niềm nở bắt tay cậu. Giống như một người bạn cũ lâu ngày không gặp, ông vừa cười vừa nói : " Hôm nào đấy, cậu nhất định phải cùng ta chơi cờ nhé "
" Rất hân hạnh, Chu tiên sinh " - Taehyung gượng gạo mỉm cười, cậu nào biết chơi cờ, còn chưa từng cùng ông ta uống một tách trà thư dãn chứ đừng nói gì đến việc chơi cờ. Bởi vì trong công việc Chu Tề Quân rất nghiêm khắc, cái gì cũng đòi hỏi phải hoàn hảo tuyệt đối, làm việc với ông ta căng thẳng vô cùng. Nhưng tại sao bây giờ ông ta lại nói như thể cậu và ông ta có quan hệ rất tốt vậy ? Ông ta có ẩn ý gì chăng ? Từng hàng từng lối câu hỏi cứ cuộn lên khiến đầu óc cậu choáng váng, cũng có thể là ông ta tiện mồm nói vậy thôi. Kim Taehyung đắn đo một hồi cũng đành đồng ý.
Chu Tề Quân dù sao cũng là một trong những khách hàng quan trọng nhất của hắn, cậu không thể khiến ông ta mất lòng được. Ngày mai, có lẽ cậu sẽ phải đi học thêm môn đánh cờ...
Chu Tề Quân ha ha cười, vỗ vỗ vai Min Yoongi mấy cái rồi cùng những người đàn ông còn lại rời đi.
Taehyung quay sang nhìn Min Yoongi chăm chú, giống như muốn đem hết những gì cậu đang nghĩ truyền sang cho hắn.
Quả nhiên hắn lập tức quay đầu lại, hai người trao đổi ánh mắt qua lại một lúc. Hắn nhẹ lắc đầu, bình tĩnh nói :
" Chu Tề Quân không đáng phải bận tâm, người cần lưu ý là anh trai của ông ta "
Chu Tề Quân trong giới kinh doanh hoàn toàn trong sạch, không có bất cứ tiếng xấu nào dành cho ông ta. Nhưng Chu Tề Mạc thì khác, lão già ấy mới đích thị là một con cáo cần phải đề phòng.
Kim Taehyung thở dài một hơi, bước lên chủ động nắm lấy tay hắn, giọng nói du dương nhẹ nhàng thoáng qua bên tai hắn :
" Về nhà thôi "
Hắn siết nhẹ tay cậu, cảm giác này thực sự vô cùng ấm áp, khiến hắn tham lam không muốn rời xa.
Được, hôm nay như vậy là đủ rồi, về nhà thôi.
---
" Kim tiểu thư đang chờ xe sao ? " - Jang Yeri khẽ nở nụ cười, chăm chú quan sát Eunji từ đầu đến chân.
Quả nhiên không tồi.
Kim Eunji nắm chặt gấu váy, ép bản thân phải bình tĩnh ngẩng lên đối diện với người phụ nữ trước mắt.
Không khó để Jang Yeri nhận ra một tia hoảng hốt trong đáy mắt cô gái bé nhỏ này.
" Kim Taehyung và cô, là anh em ruột phải không ? "
Nếu chúng thực sự là anh em ruột, thì ông trời có lẽ đã quá ưu ái chúng rồi. Jang Yeri bất giác chạm lên mặt, làn da quả thực căng mịn không tì vết. Nhưng dung nhan này liệu còn duy trì được bao lâu nữa ? Yeri cô cũng đã 26 tuổi rồi, còn người con gái đứng trước mắt cô đây mới chỉ 17 18 tuổi, vẫn còn vô cùng trẻ trung rạng rỡ. Tuy nhiên điều cô lo lắng nhất, vẫn là Kim Taehyung.
Cô gái bé nhỏ không ngờ Jang Yeri sẽ hỏi đến anh trai mình, không khỏi có chút khẩn trương, cứng nhắc nói :
" Chuyện này hình như không liên quan đến cô, Jang tiểu thư "
Ánh mắt quyến rũ bỗng trở nên sắc lạnh, nụ cười trên môi lập tức mất đi vẻ ôn hòa :
" Ồ, quả thực là không liên quan đến tôi "
Jang Yeri châm chọc liếc Eunji một cái, rồi xoay người muốn rời đi.
" Đợi đã " - Kim Eunji tim đập mạnh, liều mạng cao giọng ngăn lại bước chân của cô ta.
Đôi môi đỏ tươi thích thú khẽ nhếch lên, Jang Yeri vân vê đầu ngón tay, ánh mắt như khích lệ cô gái bé nhỏ tiếp tục nói.
" Tại sao cô nhất định muốn kết hôn với Yoongi ? "
Hôm nay Eunji nhất định sẽ nói rõ ràng những điều mà cô vướng mắc trong lòng. Cô thực sự không hiểu, cả gia thế lẫn vẻ bề ngoài của Jang Yeri đều xuất chúng như thế, mà những người đàn ông ưu tú như Yoongi ngoài kia cũng không phải là không có, tại sao cứ nhất thiết phải là Min Yoongi của cô ?
Jang Yeri nheo mắt, không nhịn được mà bật cười thành tiếng, đưa tay chạm lên cánh môi đỏ mọng, cô nói :
" Chẳng phải Min Yoongi rất thú vị sao ? "
" Jang Yeri, cô...! " - Kim Eunji toàn thân khẽ run lên, cô bé nắm chặt lấy gấu váy, cố gắng đè nén sự tức giận xuống.
Jang Yeri nhìn bộ dáng như sắp khóc đến nơi của Eunji mà không khỏi cảm thấy buồn cười. Thu lại ý châm trọc trong đáy mắt, cô nhàn nhạt nói :
" Kim Eunji, tôi nghĩ cô nên đề phòng người luôn ở bên cạnh cô chứ không phải là tôi. Kim Taehyung ...cậu ta, quả thực là rất đẹp "
Số phận đã định sẵn bi kịch cho cậu rồi, Kim Taehyung.
***
Kim Taehyung lơ đãng nhìn ra khung cảnh đang dần trôi về phía sau ngoài ô tô, mơ hồ nghĩ ngợi về một vài thứ, có lẽ bây giờ em gái nhỏ đã đi ngủ rồi, hôm nay cậu muốn cùng em ngủ chung.
Có thể cậu hơi nhạy cảm, nhưng hình như em ấy đang lo lắng.
Min Yoongi nghiêng nghiêng đầu, chăm chú quan sát vẻ mặt ảm đạm sau lớp kính dày cộp kia, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà đưa tay ra, nhẹ nhàng tháo cặp kính ấy xuống.
Taehyung dụi dụi mắt, có vẻ như đó là một chiếc kính cận thì phải, khiến mắt cậu có chút không thoải mái, bầu mắt nhức mỏi chỉ trực chờ cụp xuống.
Giống như bị kìm nén quá lâu, hắn đột ngột bắt lấy tay cậu, nhanh chóng ôm gọn cậu vào trong lòng. Cậu cựa người một cái, nhận ra ánh mắt bối rối của lão tài xế qua gương chiếu hậu. Taehyung cười khổ trong lòng, có lẽ ông ấy vẫn chưa quen nhìn ông chủ của mình ân ái với nam nhân chăng ?
Min Yoongi âm thầm nghiến răng, một nửa khuôn mặt vùi trong mớ tóc lộn xộn của cậu. Thực sự chẳng hề mềm mại như Eunji, cũng chẳng hề ấm áp như Victor, nhưng cảm giác kì lạ khi cảm nhận được hơi thở của cậu phả vào lồng ngực, lại khiến hắn không muốn buông tay.
---
Ô tô của Min Yoongi chậm rãi đi vào khuôn viên khu biệt thự nhà họ Min.
Không thấy xe của tài xế Gwa, Taehyung lo lắng nhăn mày, em gái nhỏ vẫn chưa về hay sao ?
Lão quản gia và một vài người hầu vội vàng chạy ra đón hai người. Hắn đưa áo khoác cho lão quản gia, không kiêng nể nắm lấy tay cậu kéo thẳng vào trong nhà, vừa đi vừa nói :
" Lão quản gia, phiền ông chuẩn bị bữa tối giúp tôi "
" Hai người chưa ăn tối ư ? Bây giờ là mấy giờ rồi " - Lão quản gia ngó đồng hồ, vội vàng đưa chiếc áo khoác của hắn cho một người hầu rồi nhanh chóng đi vào bếp.
Nhắc đến ăn uống mới nhớ, suốt cả bữa tiệc cậu chỉ nhấp một chút rượu, dạ dày theo phản xạ kêu lên ùng ục.
Không biết hắn có nghe thấy không nữa, Taehyung xấu hổ ôm lấy bụng mình.
Hắn mỉm cười, làm như không có gì kéo cậu lên tầng. Trước khi ăn tối, hắn phải giúp đứa nhỏ của mình tắm rửa sạch sẽ cái đã.
Taehyung nhanh chóng hiểu ra ý định của hắn, cậu đỏ bừng mặt, vội vàng rút tay ra. Min Yoongi quay đầu lại, vẻ không vui hiện rõ trong đáy mắt.
" Cha, có thể đợi con dưới nhà không ? "
Hắn trong chớp mắt bỗng trở nên trầm ngâm, bởi vì đâu mà một nam nhân lại có thể sở hữu vẻ đẹp diễm lệ đến vậy ? Dù cho gương mặt cậu lúc nào cũng nhợt nhạt không sức sống đi chăng nữa.
Hắn nhịn không được, đưa tay mân mê cánh môi mềm mại động lòng người.
" Yoongi ? "
Bóng dáng nhỏ nhắn đột ngột xuất hiện đằng sau Kim Taehyung, khẽ kêu tên hắn.
Min Yoongi hơi giật mình, cơ thể cứng đờ lập tức dừng lại động tác, hắn đút tay vào túi quần, nhanh chóng khôi phục lại biểu tình lãnh đạm.
Taehyung chỉ cần nhìn Min Yoongi, cũng đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng cậu không muốn quay đầu lại.
Cô gái nhỏ tươi cười đi đến ôm lấy cánh tay Yoongi, nhẹ nhàng hỏi : " Hai người đứng ngoài này làm gì thế ? Chờ em về có phải không ? "
Hít vào một hơi thật sâu, Kim Taehyung mỉm cười lắc đầu với em gái nhỏ rồi bình tĩnh bước lướt qua hắn, không nhanh không chậm trở về phòng của mình.
Dù biết cậu sẽ không nghe thấy, nhưng cô bé vẫn cố nói với theo như một phản xạ : " Taehyungie, ngủ ngon nhé anh "
Từ đầu đến cuối tất cả đều là sai lầm.
---
Kim Taehyung thay bộ đồ ngủ thoải mái, chậm chạp đi xuống dưới tầng.
Mùi đồ ăn thơm phức lập tức lọt vào mũi cậu. Hiện tại, chỉ có đồ ăn mới có thể lấp đầy cảm giác trống rỗng trong lòng cậu mà thôi.
Lão quản gia cẩn thận đặt từng đĩa lên bàn, nhìn thấy cậu một thân một mình đi vào phòng bếp, ông khó hiểu hỏi :
" Ông chủ đâu rồi ? "
Taehyung hào hứng ngồi xuống ghế, vui vẻ nói :
" Có lẽ cha đã ngủ rồi "
Lão quản gia đặt một ly nước ép xuống bàn, sau đó ngồi đối diện với cậu, thở dài nói : " Nếu ông chủ nghe thấy cháu gọi như vậy sẽ tức giận đấy "
Cậu híp mắt mỉm cười : " Giám đốc, là giám đốc. Thưa lão quản gia "
Lão quản gia nhăn mày, tiếp tục nói gì đó không ngừng nghỉ. Taehyung vừa nhìn ông vừa ăn cơm, thỉnh thoảng sẽ gật gật đầu vài cái phụ họa.
Taehyung không ăn được nhiều, nhìn mấy đĩa thức ăn còn thừa lại xếp chật cả một bàn, cậu cảm thấy vô cùng có lỗi với lão quản gia.
Trở về phòng của mình, cậu ôm cái bụng no căng cuộn mình trong chăn ấm, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Một giấc ngủ nhẹ nhàng êm ái, cậu mơ thấy người mẹ đã mất của mình.
Khuôn mặt bà đã sớm bị thời gian làm cho phai nhạt, nhưng cậu vẫn có thể nhìn rõ ràng từng lời bà nói.
Taehyung à, hứa với mẹ sau này sẽ bảo vệ Eunji nhé...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip