Chap 65: Just rest Darling~
Okie, chương mới. Hơi ngắn mấy thím thông cảm~
Dù sau thì, chương tiếp theo mị đã có một bé dễ thương giúp mị phần ý tưởng rồi. Mấy thím cứ hóng tiếp i~
Cảm ơn em nhé~ amayaichiko
Yêu em ấy nhất nha~
Đọc vui nga~ đừng quên vote và cmt nhé. Moa 😘😘
+++++++++++++++
[ Frisk POV ]
- Các anh...làm ơn đi, tôi ổn mà...
Trước khi đi làm, Sans cấm tiệt tôi làm thứ gì đó nặng nhọc, tôi buồn bực hét lên
- Tôi rất là ổn!!! Linh Hồn tôi bị nứt chứ không phải gãy tay gãy chân gì đâu!!!!!!!
Flower đứng sau lưng tôi, cốc đầu tôi
- Chính vì thế mà em càng phải nghỉ ngơi. Linh Hồn là thứ quan trọng nhất, nó bị tổn thương là đã rất đáng sợ rồi. Thế nên nó mới cần thời gian hồi phục, vì nó ảnh hưởng hầu như mọi thứ trên người em, nên em buộc phải dưỡng sức đến khi nào nó có vẻ tốt hơn.
Sans lườm tôi, cảnh cáo ra mặt
- Nhóc tốt nhất là nghe lời tôi, tôi phải đi làm rồi. Red ở trên lầu, cần gì cứ gọi anh ta. Nhớ! Không được làm việc nặng nhọc đấy, tôi biết mọi thứ mà em làm sau lưng tôi đấy, Frisk à.
Tôi phồng má bất mãn, Sans tiến lại hôn nhẹ lên trán tôi
- Ngoan, tôi hứa là sẽ bảo vệ em rồi. Tôi đi đây, nghỉ ngơi đi.
Tôi hôn lên má anh ta, rồi tạm biệt. Tôi xoay người lại thì thấy Flower cũng mặc áo khoác của anh ta vào. Tôi thắc mắc
- Ơ anh cũng đi ư?
Flower gật đầu với tôi
- Chúng ta cần mua một ít đồ ăn, tôi đi tới siêu thị gần đây, sau đó về liền. Em làm ơn...đừng làm gì đó nguy hiểm nữa...
Flower hôn lên má tôi một cái, rồi làm vẻ mặt mệt mỏi thở dài một tiếng
- Anh không nghĩ Linh Hồn mong manh của anh có thể chịu thêm một cú sốc nào nữa đâu...hãy an toàn đấy. Cần gì cứ hét lớn với Red, anh ta sẽ giúp em.
Tôi chu chu mỏ, bất bình
- Tôi đã lớn rồi, tự lo được. Anh phải cẩn thận đó!
Tôi hôn lên má anh ta rồi tiễn anh ta đi, xong xuôi tôi quay lại chiếc sofa cùng với cái laptop của tôi
Từ khi họ biết Linh Hồn tôi bị nứt thì mọi thứ trong nhà bọn họ đều giành làm tất. Từ quét dọn, mua sắm, hay thậm chí là nấu ăn họ cũng chẳng cho tôi đụng vào. Cứ bắt tôi ngồi một chỗ còn bảo
" - Em cứ ngồi yên đó, mọi thứ để chúng tôi lo "
Đương nhiên hôm nay cũng thế, tôi ôm chiếc laptop của tôi tiếp tục viết cái chương trình khốn nạn ấy, đột nhiên tôi nghe tiếng động trên lầu
Tôi tò mò, Flower đã đi siêu thị mua thực phẩm, Sans thì lại ở phòng thí nghiệm, chỉ có mỗi tôi và Red ở nhà mà thôi. Trí tò mò đánh bại sự kiềm chế trong lòng tôi, tôi đặt chiếc laptop xuống hướng thẳng về chiếc cầu thang
Tôi chậm rãi lắng nghe âm thanh, tiếng động ấy phát ra từ phòng Red
Anh ta đang làm gì thế nhỉ?
Tôi áp sát tai mình lên nghe ngóng
"- Hah, hah...umm... Frisk...ahh..."
Tôi vội vàng lùi nhanh về, cả khuôn mặt đỏ bừng lên.
Phải rồi....Chu Kì....
Tất cả bọn họ...đều...nghĩ về mình ư?
Trong phút chốc tôi bỗng quên mất là họ vẫn còn trong Chu Kì. Tôi quyết định
Tối nay phải nói cho rõ mọi chuyện, và bọn họ đừng mong trốn tránh được!
Tôi đầy SỰ QUYẾT TÂM!!
---------------------------------
Okie, thời điểm đã tới, cố lên Frisk. Mày mặt dày mà, cứ mạnh dạn lên! Mày sẽ làm được thôi! Không gì có thể cản bước được mày cả!
Tôi ngồi xếp bằng trên giường mình, hít vào thở ra thật nhịp nhàng để ổn định tâm trạng tôi.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa, khiến cho tôi giật mình nhảy dựng lên, bên ngoài cửa vọng lên tiếng nói trầm quen thuộc
"- Frisk? Honey? Tới giờ cơm rồi. Mau xuống ăn đi nào."
Tôi thở phào, hét ra
- Tôi xuống ngay!
Tôi ngồi im trên giường, lắng nghe tiếng chân từ từ xa dần. Xong xuôi, tôi lại ngã người xuống giường, hướng mắt lên trần nhà, thở dài một hơi.
Chậm rãi nghiêng người sang một bên, tôi tự lẩm bẩm với mình
- Phải làm gì đây....
Tôi ngồi dậy, đưa tay trước ngực mình, một luồng ánh sáng loé ra.
Một trái tim màu đỏ đen hiện lên lơ lửng trước mặt tôi
- Tao phải làm gì với mày đây....Mày cứ như thế này thì làm sao mà bảo vệ được bọn họ chứ...
Tôi khẽ nâng Linh Hồn mình lên, đau xót nhìn vết nứt đang từ từ rạn nứt lớn ra, khuôn mặt tôi nhíu lại một tí, tôi cắn môi mình kèm tiếng rên đau đớn
- Tch...lại nứt...
- Frisk! Mau xuống đi! Nguội cả rồi này!
Tiếng Sans vọng lên khiến tôi giật mình, Linh Hồn tôi biến mất. Tôi nhanh chóng đứng dậy tiến xuống lầu
[ Third POV ]
Khi Frisk vừa xoay mặt đi thì sau lưng cô xuất hiện một cánh cổng tương tự cánh cổng của Ink
Một chàng xương bước ra, anh ta vô cùng cao ráo, diện một chiếc áo khoác màu đen, ngắn phủ đầy lông vũ. Miệng ngậm một điếu thuốc, anh chàng lạ mặt ấy huýt sáo, thở ra một làn khói mỏng
- Chà~ căn phòng đẹp đấy. Chắc hẳn chủ nhân cũng ngon lắm đây~
+_______________+
[ Frisk POV ]
Khi đã bước xuống phòng ăn, cả ba người họ đã ngồi sẵn ở đó, nét mặt họ có vẻ không được tốt lắm.
Lẽ nào là do Chu Kì? Thứ ấy khó chịu lắm ư? Nóng? Kích thích?
- Các anh không khoẻ thì nên nghỉ ngơi đi-...
Tôi ngồi vào chiếc ghế bên cạnh Red, quay sang nói thì đột nhiên anh ta nhảy lùi về sau, cả khuôn mặt đẫm mồ hôi, lo lắng nhìn tôi
- Đừng!...xa tôi ra! Cấm cô đến gần bọn tôi...
Tôi quay sang Flower và Sans với ánh mắt "Tôi có thể giúp gì không?". Nhưng bọn họ cũng y như Red, Sans lắc đầu tuyệt vọng
- Cô không thể làm gì được đâu, Frisk à.
Flower bên cạnh cũng buồn rầu nhìn tôi
- Có lẽ phải chịu đựng cho qua Chu Kì lần này rồi...đừng lo Sweetheart, vài ngày nữa là bọn anh ổn rồi. Trong lúc đó, em...um..hãy tránh xa bọn anh ra nhé...
Không khí xung quanh bỗng chốc căng thẳng hẳn lên. Điều đó làm tôi cảm thấy vô cùng khó chịu, CỰC KÌ KHÓ CHỊU!
Họ nghĩ tôi vô dụng ư? SAO HỌ DÁM!!! Chắc hẳn phải có cách nào đó chứ. Mà hình như Undyne cũng đã từng nhắc về vấn đề này thì phải? Hình như là cô ấy bảo bạn gái của mình đã giúp cô vượt qua Chu Kì ấy một cách nhanh chóng.
Nhờ nhớ lại chi tiết đó, tôi lại tràn ngập Sự Quyết Tâm. Đúng vậy, mình vẫn có thể giúp họ như cái cách mà cả ba người đó đã giúp đỡ mình bấy lâu nay.
Tôi ăn vội bữa tối của mình rồi nhanh chóng chạy lên phòng ngủ, lấy điện thoại ra gọi cho Undyne
Chuyện này phải giải quyết cho xong!!!
--------------------- To be continued ----------------
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip