Chapter 27: Quidditch try outs
Hermione nhìn qua cái bàn Slytherin nơi Draco ngồi quay lưng về phía cô. Hermione thở dài khi cô lắc đầu. Anh ấy đã không nói một lời với cô ấy trong tuần qua. Anh thậm chí còn không nhìn cô nhiều như lúc trước. Nó làm cô bực bội, nhưng cô sẽ không đến gặp anh để nói chuyện. Nếu anh ấy không muốn nói chuyện, nếu anh ấy không nỗ lực để đến với cô trước, cô ấy dường như không đáng để cố gắng.
'Chị không sao chứ?' Ginny thì thầm.
Hermione quay lại nhìn cô và nở một nụ cười.
'Chị ổn mà.'
Ginny lắc đầu trước khi quay lại với bữa sáng của mình.
' Chị sẽ đến Hogsmeade chứ?'
'Yeah, Blaise hỏi chị có muốn đi với anh ta không.' Hermione nhún vai.
'Anh ấy có lẽ sẽ muốn nói về Malfoy.' Ginny thì thầm.
'Chị chắc chắn anh ấy muốn.' Hermione gật đầu.
'Chị có chắc đó là một ý tưởng tốt?' Ginny hỏi.
Hermione nhún vai.
'Chị chỉ muốn biết anh ấy ổn.' Hermione thở dài.
'Chị có muốn em hỏi anh ấy không?'
'Không, nó ổn. Cảm ơn em.'
'Chị sẽ ổn chứ?'
Ginny gật đầu.
'Chị sẽ ổn thôi. Đó là Blaise, anh ấy là một chàng trai tốt. ' Hermione mỉm cười.
Ginny gật đầu lần nữa khi cô cắn một miếng bánh mì nướng.
'Cuối cùng anh ta sẽ quay lại thôi.'
'Anh ấy thật bướng bỉnh.' Hermione thở dài.
Hermione nở một nụ cười nhẹ trước khi nhìn lại bàn Slytherin,bắt gặp ánh mắt của Draco trước khi anh quay lại đối mặt với Blaise.
'Chào.' Blaise mỉm cười khi Hermione bước đến gần anh trong quán Ba Cây Chổi chiều hôm đó.
'Này, cậu dạo này thế nào rồi?' Hermione hỏi khi cô ngồi xuống.
Blaise gật đầu. ' Vẫn ổn.'
'Draco thế nào rồi?'
'Không tốt lắm.' Blaise thở dài.
Hermione cắn môi.
'Câụ ấy nhớ cô.'
'Nếu anh ấy làm thế, anh ấy biết phòng của tôi ở đâu mà.'
'Câụ ấy quá cứng đầu.'
'Tôi biết anh ấy rất khó chịu.'
Blaise cười khúc khích. 'Tôi có thể tưởng tượng được.'
'Cậu ấy vẫn cảm thấy có lỗi mặc dù.' Blaise thở dài. 'Câụ ấy không thể vượt qua sự thật rằng cậu ấy đã yêu tất cả . Rằng cậu ấy làm tổn thương cô như thế. '
Hermione lắc đầu. 'Tôi đã nói với anh ấy rằng nó ổn nhiều lần nhưng anh ấy không muốn nghe.'
Blaise gật đầu, nhấp một ngụm bơ. 'Như tôi đã nói, cậu ấy bướng bỉnh.'
Hermione cười khúc khích. 'Anh ấy chắc chắn là có.'
'Thật là bực bội. Tôi muốn nói chuyện với anh ấy, tôi có thể thấy anh ấy làm việc không tốt. '
'Tại sao cô không đến gặp cậu ấy?'
'Bởi vì.'
'Lý do tuyệt vời nào đó!'
Hermione đảo mắt.
'Anh ấy có biết cậu đang gặp tôi ở đây không?'
Blaise lắc đầu trước khi nhún vai. "Anh ấy không nói chuyện nhiều gần đây."
Hermione thở dài. 'Tôi ước anh ấy chỉ nói chuyện với tôi.'
'Có lẽ cô nên thực hiện bước đầu tiên đó. Tôi đoán cậu ấy nghĩ cô vẫn còn giận cậu ấy. '
' Tôi chỉ không giận anh ta vì lý do anh ta nghĩ . '
' Cậu ấy nghĩ lý do là gì?'
'Anh ấy nghĩ tôi điên vì sự lừa dối.'
'Nhưng cô đang điên vì ....'
'Anh ta không nghe và thực tế là anh ta đã đẩy tôi đi.'
Blaise gật đầu. 'Tôi thành thật nghĩ rằng lựa chọn tốt nhất của cô là nói chuyện với anh ấy thay vì chờ đợi anh ấy đến với cô trước.'
'Tôi biết.' Hermione thở dài. 'Tại sao tôi luôn phải là giải hòa đầu tiên chứ?'
'Bởi vì cô là người trưởng thành.'
'Cảm ơn? '
Blaise cười, nháy mắt với cô.
'Cậu được chào đón.'
Hermione cười khúc khích và lắc đầu.
'Cảm ơn cậu, Blaise vì điều này.'
'Không có vấn đề gì cả.' Blaise mỉm cười khi anh nắm lấy tay cô và bóp nhẹ.
'Chỉ cần nói chuyện với cậu ta và cô sẽ ổn thôi.' Anh ấy nói với cô ấy.
'Cảm ơn cậu, tôi chắc chắn sẽ làm vậy .' Hermione gật đầu.
'Tốt, cậu ấy nhớ cô rất nhiều.' Blaise nói, kéo tay anh lại.
'Tôi cũng nhớ anh ấy.'
Hermione bước xuống sân Quidditch. Sự cố gắng của Gryffindor sẽ bắt đầu ngay hôm nay sau chuyến thăm Hogsmeade. Ginny là đội trưởng năm nay và đã trao cho Harry vị trí là cánh tay phải của cô và một lần nữa là người tìm kiếm đội bóng. Bây giờ họ chỉ phải đánh giá lại các thành viên trong nhóm từ năm ngoái và kiểm tra những người mới. Hermione đã hứa sẽ đến và xem, vì vậy cô đã làm. Cô đi lên khán đài và ngồi xuống, rút sách ra và mở nó ra trước khi bắt đầu đọc. Cô nghe thấy tiếng reo hò từ trên sân. Cô nhìn qua cuốn sách của mình và thấy Ron theo sau bởi những chàng trai và cô gái từ những năm khác nhau bước lên sân cỏ. Cô cười khúc khích khi thấy Ginny lắc đầu trước khi cô liếc nhìn nơi Hermione đang ngồi và cô nhún vai. Hermione lắc đầu .
'Xếp hàng nào!' cô nghe Ginny nói.
'Hermione?'
Hermione ngước lên và thấy Lavender từ từ bước đến chỗ cô.
'Ôi chào Lavender.' Hermione mỉm cười.
'Có phiền nếu tôi ngồi xuống đây không?'
'Dĩ nhiên là không.' Hermione nói, hơi quét lên để tạo chỗ mặc dù toàn bộ khán đài trống rỗng ngoài hai người họ.
Lavender ngồi xuống và nhìn xuống cánh đồng khi Hermione tiếp tục đọc sách.
'Cô đang bực với tôi à?' Lavender hỏi kỹ.
Hermione quay lại nhìn cô, để cuốn sách của cô nằm trên đùi khi một tiếng thở dài rời khỏi môi cô.
'Bởi vì tôi hiểu nếu tôi là cô, đó là lý do tại sao tôi đã giữ khoảng cách với cô. Tôi hình dung cô không muốn tôi gần cô. '
' Ôi Lavender.' Hermione thở dài, lướt ngón tay qua mái tóc. 'Tôi không giận cô nữa. Sự giận dữ đã biến mất từ khá lâu rồi. Rõ ràng đó không phải là một điều rất lịch sự để làm, những gì cô đã làm. Nhưng có lẽ nó ổn. Không có gì giữa Ron và tôi và chúng tôi thực sự tốt hơn khi là bạn bè. ' Hermione nhún vai.
Lavender chậm rãi gật đầu.
'Cô không cần phải giữ khoảng cách. Tôi ổn khi cô ngồi cạnh anh ấy nếu cô hỏi điều đó. '
'Cảm ơn cô.' Lavender gật đầu. 'Và tôi thành thật xin lỗi vì những gì đã xảy ra.'
'Vì những gì đã xảy ra hoặc thực tế mà tôi phát hiện ra?'
'Cả hai.' Lavender trả lời trong tất cả sự trung thực.
Hermione gật đầu khi cô nhìn ra sân.
'Tôi đã vượt qua nó. Giờ thì ổn rồi. ' Hermione nói với cô ấy.
Lavender gật đầu, nở một nụ cười nhỏ khi những người chơi trên mặt đất bắt đầu bay lên. Hermione quay lại với cuốn sách của mình khi Lavender bắt đầu trò chuyện và về việc Ron dễ thương như thế nào và những gì họ đã làm trong tuần qua. Đôi khi Hermione gật đầu, nở những nụ cười nhỏ đúng lúc, nhưng không thực sự lắng nghe. Nhưng sau ba mươi phút ngồi đó, Lavender bất chợt trò chuyện và cô ấy đột nhiên nói điều gì đó thu hút sự chú ý của Hermione.
'Xin lỗi?'
'Ồ chỉ là anh chàng đẹp trai tóc vàng đằng kia đã chú ý cô kể từ giây phút anh ta đến sân.'
'Anh chàng tóc vàng nào đẹp trai?' Hermione hỏi, trái tim cô đập nhanh khi cô nhìn quanh, cố gắng tìm Draco.
'Người bên cạnh Ginny ấy.' Lavender nói, hất cằm về phía Ginny.
'Oh.' Hermione nói, thất vọng khi thấy không phải Draco Lavender đang nói đến.
Cô nhìn anh chàng tóc vàng và thông báo anh ta khá vừa vặn. Cô lọt vào mắt anh và cô nhanh chóng nhìn xuống cuốn sách của mình.
'Anh ấy đã cho cô những cái nhìn từ khi chúng tôi trở về từ những ngày nghỉ mà cô biết chứ?' Lavender nói.
'Làm sao cô biết?'
'Thật rõ ràng!'
'Có phải bây giờ, nó thực sự?'
'Đúng! Mọi người có thể thấy điều đó, thật lòng Hermione, cô có bị mù không? '
'Sau khi thấy cô và Ron cùng nhau trên giường thì chắc vậy rồi.' Cô ấy nghĩ, nhưng cô ấy biết cô ấy không thể nói điều đó.
'Rõ ràng.' Cô ấy cười ngọt ngào.
Lavender cười.
'Anh ta là ai?'
'Đó là Christopher Stanfield, nhưng mọi người gọi anh ấy là Chris.'
'Chris? Chưa bao giờ nghe nói gì về anh ấy.'
'Anh ấy bắt đầu đi học sau kỳ nghỉ thực sự. Cha anh đã chết trong Cuộc chiến phù thủy và mẹ anh ở trong tình trạng bị chỉ trích trong bệnh viện. Anh ấy không muốn bỏ lại bà ấy một mình, vì vậy anh ấy đã ở nhà, nhưng cô ấy đã chết ngay trước khi kỳ nghỉ bắt đầu. '
'Thật kinh khủng.' Hermione nói, đặt cuốn sách của mình xuống và nhìn sang Chris, người vừa đập trái Bludger đi.
'Tôi biết đúng.'
Hermione thở dài. 'Tôi chưa bao giờ chú ý đến anh ta trên hành lang.'
Lavender lắc đầu. 'Không, tôi đã không, cho đến năm ngoái. Anh ấy thực sự đến với mọi người, đặc biệt là những người trẻ tuổi. Anh ấy là một chàng trai tốt. '
'Tôi có thể tưởng tượng được.' Hermione gật đầu.
'Tôi nghe nói anh ấy muốn rủ cô đi chơi.'
'Tại sao không? Anh ấy dễ thương, anh ấy có một tính cách tuyệt vời, anh ấy hoàn hảo! '
'Ôi không.' Hermione nói, lắc đầu.
Hermione lại lắc đầu.
'Hay cô đang nói cô đã gặp ai đó?'
Hermione nhìn qua Lavender 'Không.'
'Chỉ cần cho anh chàng một cơ hội, anh ta vừa mất cả cha lẫn mẹ. Anh ấy có thể sử dụng một số niềm vui. '
Hàm của Hermione giảm nhẹ trước khi cô nhanh chóng hồi phục. Lavender cố gắng làm cho cô ấy cảm thấy tội lỗi.
'Chúng ta hãy chờ xem liệu anh ấy có định hẹn tôi đi không, được chứ? Đừng lao vào mọi thứ như vậy. ' Hermione nói, khá khó chịu vào thời điểm này.
Lavender gật đầu, không nhận thấy sự khó chịu trong giọng nói khi cô ấy nhìn Ron, người vừa giữ một trái Quaff không đi qua một trong những chiếc nhẫn.
'RON ĐÃ GIÀNH ĐƯỢC ĐIỂM!'
Hermione đảo mắt khi cô lắc đầu, quay lại với cuốn sách của mình một lần nữa.
'Mọi người làm tốt lắm. Tôi sẽ treo danh sách với những người đã đưa nó vào phòng chung của chúng tôi tối nay. Cảm ơn tất cả các bạn đã đến.' Ginny nói rồi chào tạm biệt mọi người .
Hermione đi bộ sau khi Lavender trở lại mặt đất trước khi đi đến Ginny và Harry.
'Chúng ta sẽ có một đội tốt trong năm nay chứ?'
'Tôi thành thật nghĩ vậy. Tất cả đều khá phù hợp. ' Ginny cười rộng. 'Cuộc gặp gỡ với Zabini thế nào?'
'Không sao cả.' Hermione gật đầu.
'Bồ không sao chứ?' Harry hỏi.
Hermione nở một nụ cười. 'Vâng, mình ổn.'
'Bây giờ mình đi đến thư viện. Mình phải mang cuốn sách này trở lại. ' Hermione nói, cho họ xem cuốn sách cô đã đọc. 'Và bồ nên đi tắm đi bồ hôi lắm đó.'
Ginny và Harry đều cười. 'Ồ chúng ta sẽ.' Ginny nháy mắt.
Hermione cười khúc khích, lắc đầu. 'Tôi sẽ gặp bồ vào bữa tối.'
'Hẹn gặp bồ vào bữa tối.' Harry mỉm cười trước khi Hermione quay lại và bỏ đi.
'Hermione?'
Hermione quay sang nhìn bên phải cô và thấy Christopher bước đến gần cô.
'Hả?'
'Tôi không biết cô có biết tôi không.'
'Christopher, phải không?'
'Dạ-vâng. Vâng, cô có thể gọi tôi là Chris. ' Chris nói, ngạc nhiên khi cô biết anh là ai.
'Tôi có thể làm gì cho cậu?' Hermione hỏi.
'Chà, tôi đã thực sự tự hỏi liệu cô có muốn đi chơi với tôi một thời gian không?' Chris hỏi, nở một nụ cười.
Hermione nhìn anh, chửi rủa Lavender vì đã đúng, nhưng khi cô nhìn vào mắt anh, thấy nỗi buồn ẩn giấu sau chúng và nhận thấy những quầng thâm dưới mắt anh, cô cảm thấy đau lòng, biết những gì cô biết bây giờ về cha mẹ anh đã qua đời. , cô không thể nói không. Anh chàng này, người rõ ràng rất tốt bụng, hay giúp đỡ và bảo vệ những học sinh khác, những học sinh nhỏ tuổi hơn trong những thời khắc đen tối và đáng sợ đó. Draco lóe lên trong suy nghĩ khi cô nhìn Chris. Về mặt cơ bản, họ đã chia tay. Cô có thể hẹn hò với anh chàng này, hy vọng nó có thể cổ vũ anh ta một chút. Đó là tất cả, một ngày không quá tệ, phải không? Cô ấy sẽ chỉ nói với anh ấy vào ngày mà sẽ tốt hơn nếu họ là bạn thay vì nhiều hơn.
'Vâng, tại sao không.' Hermione mỉm cười.
'Thứ bảy tới nhé?'
' Được rồi.' Hermione gật đầu.
'Tuyệt quá.' Chris mỉm cười.
Hermione mỉm cười, cô đã làm đúng. Draco có thể đợi trong một tuần, có lẽ anh ấy sẽ tỉnh lại trong lúc này.
(Hết Pansy lại tới Lavender , con đường tình duyên của anh chị vất vả quá. Haizz~~~
Cảm ơn các bồ rất nhiều vì đã ủng hộ tui, tui sẽ cố gắng hết sức để không làm mấy bồ thất vọng 😁😁😁)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip