Chapter 59: Saved

Được cứu
' Tới nơi rồi.' Draco thở phào, nhìn chằm chằm ra trước mặt anh.
' Cậu chắc chứ?' Ron hỏi, nhướng mày khi nhìn chằm chằm vào không gian mở trước mặt họ. Không có gì cho thấy sự hiện diện của một ngôi nhà. Tất cả có, là một không gian mở rộng ra trước mặt họ hàng dặm và dặm.
'Tôi đãnói với cậu rằng nó được ẩn đằng sau một câu thần chú.' Draco nói, bắt đầu đi lên cây.
'Draco.' Ginny rít lên.
'Đợi ở đấy.' Draco nói với họ khi anh đến cây . Khi anh ấy nhìn lên ngôi nhà, anh ấy nhớ từ khi lên tám, đứng cao trước mặt anh ấy. Không có ánh sáng, cũng không có chuyển động bên trong và trái tim anh rơi xuống. Anh ta lo lắng phải đối mặt với bố mình, nhưng nếu bố anh ta không ở trong ngôi nhà này, anh ta không biết phải tìm nơi nào khác. Anh quay lại lần nữa, ra hiệu cho những người khác đi qua. Bốn học sinh tìm đường đến chỗ anh ta và sau khi bảo họ , tất cả họ đều ở phía bên kia của chiếc thùng. 'Wow.' Ginny lẩm bẩm.
'Điều này là điên rồ.' Blaise thì thầm khi tất cả đều nhìn chằm chằm vào ngôi nhà.
'Thôi nào, chúng ta không có nhiều thời gian.' Harry nói, gật đầu ra cửa.

Draco bước đến nhà và thử cánh cửa, nhưng đúng như dự đoán nó đã bị khóa. May mắn là mẹ anh đã miễn cưỡng gửi chìa khóa của ngôi nhà và khi anh đẩy nó vào ổ khóa, cánh cửa bật mở. Draco bước vào trong và lẩm bẩm
"Lumos" để chiếu một chút ánh sáng vào hành lang tối. Harry lặng lẽ, Ginny, Ron và Blaise đi theo anh vào trong, cẩn thận đóng cánh cửa phía sau họ để đảm bảo nó sẽ không gây ra tiếng động.
'Tôi sẽ lên tầng trên với Blaise, ba cậu hãy cẩn thận và tìm kiếm tầng trệt. Nếu cô ấy ở đây, cô ấy không thể ở xa. ' Draco thì thầm. Tất cả họ đều gật đầu và Blaise theo Draco lên lầu, để Harry, Ginny và Ron tìm kiếm ở tầng dưới.
'Chúng ta sẽ làm việc này như thế nào?' Ron thì thầm.
'Trước tiên chúng ta phải xem những gì ở đây. Các phòng, lối thoát hiểm ngoài cánh cửa chúng ta vừa đi qua. ' Harry thì thầm, nhìn xung quanh anh.
'Một bản đồ sẽ có ích trong tình huống này.' Ginny lẩm bẩm.
'Tôi nghĩ chúng ta nên tách ra ở đây.' Ron thì thầm.
'Điều đó thật ngu ngốc, nếu một trong số chúng ta gặp rắc rối thì sao?' Ginny rít lên.
'Chúng ta được bảo vệ tốt hơn cùng nhau.'
'Nó sẽ mất quá nhiều thời gian. Chúng ta phải hiệu quả. ' Ron lẩm bẩm. 'Chúng ta phải hành động nhanh chóng nếu chúng ta muốn tìm Hermione và nếu chúng ta tách ra, chúng ta sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian quý giá.'
'Anh đồng ý với Ron.' Harry nói.
'Chúng ta phải hành động nhanh chóng.'
'Anh đã nghĩ về khả năng tất cả những thứ này có thể là một cái bẫy chưa?' Ginny rít lên.
'Nếu chúng ta chia tay cả ba chúng tôi sẽ dễ bị tổn thương hơn.'
Harry nhìn chằm chằm vào bạn gái một lúc trước khi quay sang Ron.
'Bồ đi với em ấy theo cách đó, mình sẽ đi theo cách này.' Ron nói với anh ta.
'Ron-' Ginny bắt đầu.
'Không có thời gian Gin. Chỉ cần đi thôi. Anh sẽ gặp lại em sớm nhất có thể. ' Ron rít lên, quay lại và bước đi, bỏ lại Harry và Ginny trong hội trường. Hành lang anh bước vào là bóng tối, chỉ có một ánh sáng mờ mờ phía trên một bức tranh nên hơi chiếu sáng theo cách của anh. Một cánh cửa đối diện bức tranh đã bị khóa, vì vậy Ron lẩm bẩm
"Alohomora" để mở nó, nhưng đằng sau cánh cửa chỉ che giấu một thư viện bụi bặm. Anh đóng cửa lại và quay lại nhìn bức tranh. Đó là một bức chân dung của một người đàn ông già, tóc trắng. Đó phải là ông của Draco hoặc có lẽ là ông cố vĩ đại. Ron quay lại bước xuống hành lang và thử hai cánh cửa khác, nhưng lại không có gì. Chỉ khi anh thử cánh cửa thứ ba, anh mới tìm thấy một cầu thang dẫn xuống bóng tối hoàn toàn.

Ginny thở ra một hơi thật sâu khi cô tỏa đũa phép quanh mình, đầu đũa phép chiếu sáng quầy bếp và một bát táo xanh trên đầu nó.
'Không có gì.' Harry thở dài sau lưng cô.
Cô quay lại nhìn anh và lắc đầu.
'Vẫn còn hai cánh cửa.' Cô lẩm bẩm.
'Nào.' Harry nói, quay lại để ra khỏi bếp. Họ đi đến cửa tiếp theo và mở nó ra, chỉ để thấy một nhà vệ sinh lạnh lẽo ở đó. Harry nhanh chóng đóng cửa lại và quay lại.
'Cô ấy không ở đó.' Anh ấy nói với cô ấy. Ginny mím môi thành một đường mỏng manh, kìm nén một nụ cười.
'Nếu chị ấy không ở trong ngôi nhà này thì sao?' Cô tự hỏi thành tiếng. 'Nơi nào khác còn lại để chúng ta tìm?'
Harry thở dài.
'Anh không biết Gin. Từ vẻ bề ngoài của nó, chúng ta thậm chí không thể chắc chắn ai đó đang sống ở đây. Không có gì chỉ ra nó. Mọi thứ đều bụi bặm. '
Ginny nhíu mày trước khi lắc đầu. 'Không, có ai đó đang sống ở đây. Có những quả táo trong bếp, những cái mới. ' Ginny nói.
'Còn ai khác ngoài Lucius sẽ sống trong địa ngục này?' Harry nói. 'Hermione ở đây, không nghi ngờ gì về điều đó nữa.'
Cả Ginny và Harry đều ngước lên vai khi họ nghe tiếng mở cửa trước và tiếng bước chân sau đó, một tiếng thở hổn hển rời khỏi môi Ginny.
'Anh có nghe điều đó?' Cô thì thầm lặng lẽ nhất có thể.
Harry gật đầu.
'Không.' anh thì thầm, Ginny ngay sau đó trước khi chúng bị bao quanh bởi bóng tối hoàn toàn.

'Mày đã từng đến đây chưa?' Blaise hỏi, đóng cánh cửa anh vừa mở.
Draco chiếu đầu cây đũa phép vào một căn phòng trước khi đóng cửa lại. 'Đúng.' gật đầu.
'Có phải nó luôn như vậy-' Blaise thoát ra, nhìn xung quanh anh.
' Tồi tàn?' Draco kết thúc. Blaise nhìn anh đầy mong đợi.
'Đúng vậy, không phải là buồn, nhưng vẫn rất buồn và tối. Tao nghi ngờ bất cứ ai đã mỉm cười trong ngôi nhà này. '
'Mày có nghĩ rằng bố của mày đã trốn ở đây?'
Draco rơi vào im lặng, cảnh báo Blaise. Anh bước tới người bạn thân nhất của mình.
'Draco?'
'Đây là phòng của tao.'
'Không phải mày chỉ ở đây một lần sao?'
'Ông tao vẫn còn một phòng cho tao.' Anh ta nhún vai.
'
'Ông ấy ổn. Không phải với bố tao, mà là ông tao. ' Draco nói với anh ta, đóng cánh cửa phòng mà ông nội anh ta đã cho anh ta.
Harry và Ginny giơ đũa phép lên, sẵn sàng tấn công khi cần thiết khi họ từ từ bước trở lại con đường họ đến. Đó chỉ là vấn đề thời gian để người đó khám phá ra chúng, vì vậy tốt hơn là nên có lợi thế bất ngờ khi tấn công chúng. Harry bước tới trước mặt Ginny, nhưng cô kéo tay anh và trừng mắt nhìn anh. Cô không cần anh hành động như một anh hùng, cô có thể tự chăm sóc bản thân. Cô giơ đũa phép lên cao hơn một chút và quay lại góc, chỉ thấy một chiếc áo choàng đen ở giữa hành lang, nhìn sang hướng khác. Người đó chỉ di chuyển để quay lại khi cả Ginny và Harry lẩm bẩm 'Stupefy!', Chỉ cây đũa phép của họ vào người. Nhưng người nhanh chóng hành động và kêu lên.
'Rennervate.'
Harry sắp bắn một câu thần chú khác vào những kẻ xâm nhập khi Ginny ngăn anh ta lại.
'Không không!' Cô lẩm bẩm.
'Giáo sư McGonagall! Cô đang làm gì ở đây?' Ginny khẽ hỏi.
Nữ hiệu trưởng Hogwarts kéo mũ trùm xuống và nhìn chằm chằm vào hai học sinh.
'Cô Weasley, ngài Potter.' Cô thì thầm, trước khi nhanh chóng nhìn quanh phòng để kiểm tra xem nó có an toàn không.
'Tôi đã theo trò. Điều này rất nguy hiểm và vô trách nhiệm. '
'Làm thế nào cô biết chúng em đã đi?' Harry hỏi.
' Trò Stanfield đến ngay khi trò ấy nhận ra trò đang định làm gì đó. '
'Chris?' Ginny hỏi.
'Anh ấy có đi cùng cô không?'
'Tất nhiên là không, tôi không mạo hiểm cuộc sống của một học sinh khác bằng cách đưa anh ta đi cùng.' Giáo sư McGonagall thì thầm. '
'Chúng ta sẽ không rời đi mà không có Hermione.' Ginny nói.

'Tôi không mong đợi. Tôi ở đây, tôi sẽ có được cô ấy, bây giờ hãy đi trước khi  bị thương hoặc bị giết. 'Ron, cẩn thận không tạo ra bất kỳ âm thanh, bước xuống cầu thang. Anh càng xuống thấp, trời càng lạnh và tối.
'Lumos.' Ron thì thầm, thắp đầu đũa phép lên. Cầu thang đi xuống xa hơn một chút cho đến khi anh bước chân xuống đất trong ngục tối. Một cánh cửa có thể nhìn thấy ở bức tường bên trái, một lỗ nhỏ ở ngang tầm mắt với các thanh phía trước nó. Anh bước lại gần và nhìn qua nó, chiếu một chút ánh sáng vào căn phòng tối phía sau cánh cửa.
'Hermione? Bạn ở đó à? ' anh ta thì thầm. Nó im lặng và không có chuyển động bên trong. Ngay khi anh muốn bước đi, anh nghe thấy một điều gì đó. Anh nhìn lại vào phòng và giơ đũa phép lên để chiếu một chút ánh sáng vào phòng.
'Hermione? Mình là Ron. '
'Ron?' một tiếng rên rỉ, một tiếng thì thầm, hầu như không nghe thấy.
Anh mở to mắt.
'Chờ mình .' anh nói, lùi lại và chĩa đũa phép vào ổ khóa.
'Alohomora.' Cánh cửa mở ra và anh bước vào trong, hướng về phía con số ở phía xa. Anh ta nhìn xuống và lúc đầu, anh ta không nhận ra cô ta, nhưng khi anh ta chĩa đũa phép về phía cô ta, anh ta có thể thấy các đặc điểm của Hermione, nhưng cực kỳ mỏng. Anh quỳ xuống cạnh cô và chạm vào cánh tay cô. Cô sợ hãi bỏ đi và cô nhắm mắt lại.
'Là mình, Ron. Bạn của bồ.'
Đôi mắt cô từ từ mở ra và những quả cầu lớn màu nâu tìm thấy khuôn mặt anh. Một nụ cười nhỏ xuất hiện trên khuôn mặt cô.
'Mình đang mơ à?' Cô thì thầm.
'Không, không, bồ không mơ mộng ngớ ngẩn.' Ron khẽ cười, những giọt nước mắt không ngớt lăn dài trên má. Hạnh phúc cuối cùng cũng tìm được cô.
'Đến đây chúng ta phải đi.' Ron nói với cô ấy. '
'Mình không thể.' Hermione nói với anh ta.
'Ý bồ là gì?'
'Mình không có năng lượng và mình bị xiềng xích.'
Ron nhìn vào cổ tay và mắt cá chân của cô ấy và thấy dây xích. Anh rủa thầm, nguyền rủa Lucius vì đã làm điều này với cô.
'Alohomora.' anh nói lại và ổ khóa mở ra, giải phóng cổ tay và mắt cá chân của cô. Cô di chuyển bàn tay và xoa cổ tay. Da đỏ, bầm tím và sưng. Ron kéo tay cô quanh vai anh và từ từ kéo cô lên.
'Ron.' Cô rên rỉ khi anh kéo cô lên.
'Mình biết, mình xin lỗi, nhưng chúng ta phải hành động nhanh chóng.'
'Không, bồ không nên tin tưởng-' cô bắt đầu.
'Phòng cuối cùng.' Draco lẩm bẩm. Blaise gật đầu, đũa phép của anh giơ lên. Draco mở cửa và họ bước vào, một lần nữa, một căn phòng trống. Draco thở dài, hạ đũa phép xuống, bước thêm vào phòng.
"Trừ khi họ tìm thấy cô ấy ở tầng dưới, có vẻ như cô ấy không ở đây." Blaise nói, dựa vào một chiếc ghế bành.
Draco bước đến cửa sổ và nhìn ra ngoài. Blaise nhìn chằm chằm vào lưng bạn mình và không thể không cảm thấy tiếc cho anh ta. Anh ta không thể tưởng tượng được những gì Draco đang trải qua. Đôi mắt anh lang thang xuống và ngồi trên một chồng báo. Anh nhíu mày và bước quanh chiếc ghế bành để lên bàn.
'Draco.' Blaise nói, chọn một trong những tờ báo.
'Gì?' Anh lẩm bẩm, lưng vẫn hướng về Blaise.
'Nhìn.'
Draco quay lại và nhìn anh.
'Gì?'
'Báo.'
'Tao có thể thấy rằng, ông tao thường đọc chúng, phải là một số báo cũ bị bỏ lại.'
'Không, nó không phải.'
'Zabini. Tôi biết một tờ báo trông như thế nào và đó chắc chắn là một tờ báo. '
'Không, ý tao là, chúng không phải là báo cũ.' Blaise nói với anh ta.
'Hãy nhìn xem, họ là những tờ báo gần đây, từ khoảng thời gian bố mày thoát khỏi Azkaban.'
'Điều này có nghĩa là ...' Draco bắt đầu.
'Bố của mày đã ở đây trong nhiều tháng.' Blaise kết thúc, nhìn lên Draco.
'Thôi nào, chúng ta phải nói với những người khác.' Draco nói, lấy tờ báo ở đầu đống và quay lại rời khỏi phòng. Họ đi xuống hành lang và qua cầu thang.
'Không ai ở trên lầu, nhưng chúng ta đã tìm thấy giáo sư?' Draco cau mày khi anh và Blaise bước xuống cầu thang.
'Giáo sư đang làm gì ở đây?'
'Cô ấy đi theo chúng ta.' Ginny giải thích.
'Ron đâu rồi?' Draco hỏi.
'Chúng tôi đã tách nhau ra.' Harry nói. 'Anh ấy đã đi con đường khác.'
'Anh ấy đã đi bao lâu rồi?' Blaise hỏi.
Harry và Ginny trao đổi một cái liếc mắt.
'Khá ít thời gian.' Ginny trả lời.
'Chuyện gì xảy ra nếu-' Blaise bắt đầu.
'Chết tiệt.' Ginny rít lên, nhanh chóng quay lại bước đi theo cách anh trai cô đã đi, chỉ dừng lại ngay lập tức theo dõi cô một lát sau.
'Nhìn thấy người mà tôi tìm này.' Ron nói, xuất hiện trong tầm mắt.
'Hermione.' Ginny thì thầm, đông cứng tại chỗ. Mọi người nhìn chằm chằm vào cô gái, với mái tóc rối bù và khuôn mặt gục ngã, Ron đang đứng bên cạnh anh ta. Draco chạy đến và hôn một nụ hôn lên má cô khi anh kéo cánh tay khác của cô quanh vai mình để giúp Ron di chuyển cô đến những người khác.
'Cuối cùng.' Ginny cười, nước mắt lăn dài trên má. Harry vòng tay qua vai cô và ôm cô vào lòng.
'Thật là một cuộc hội ngộ đầy cảm xúc.'
Tất cả đều ngước lên, Harry và Ginny quay lại.
'Nhưng tôi đoán cậu đã bỏ lỡ một. Hãy nhìn những gì tôi tìm thấy trong vườn. ' Lucius cười toe toét.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip