Chapter 8.2 Mind and heart

'Hermione.'
Hermione quay lại để xem ai đã gọi cô và mỉm cười khi thấy Blaise đi đến.
'Chào buổi sáng Blaise.' Cô ấy cười.
'Này, tôi đã tự hỏi.' Blaise bắt đầu.
' Hả?'
'Rằng cô có muốn đi chơi với tôi không.' Blaise kết thúc.
Hermione cười khúc khích và gật đầu.
'Yeah, nghe có vẻ vui đấy.' Cô ấy cười.
'Có thật không?' Blaise hỏi.
Hermione gật đầu.
'Tuyệt quá! Ý tôi là - ừ, chắc chắn sẽ rất tuyệt. ' Blaise nói.
Hermione cười khúc khích.
'Cuối tuần này?' Blaise hỏi.
'Cuối tuần này không được rồi tôi phải đến Hogsmeade.' Hermione thông báo.
'Vậy cuối tuần tới thì sao?' Blaise hỏi.
' Được đó.' Hermione mỉm cười.
'Vậy  hẹn cô vào cuối tuần tới.' Blaise cười.
'Nhưng tôi thực sự phải đi ngay bây giờ, tôi sẽ nói chuyện với cậu sau.' Hermione nói.
'Hẹn gặp lại.' Blaise mỉm cười trước khi Hermione bước đi.

Cô đi đến Đại sảnh và ngồi xuống cạnh Ginny.
'Chị đã có một cuộc hẹn.' Hermione thì thầm.
'Cuộc hẹn gì ạ?' Ginny tròn mắt hỏi.
'Một buổi hẹn hò.'
'Với ai cơ?'
'Blaise Zabini.'
'Một Slytherin?'
'Blaise là một người tốt mà.'
'oof Em biết chứ em xin lỗi. Thật tuyệt! Em mừng cho n chị Hermione. '
'Cảm ơn em.' Hermione cười khúc khích.
'Khi nào thì cuộc hẹn bắt đầu?' Ginny hỏi.
'Chuyến đi Hogsmeade tiếp theo.' Hermione nói.
'Cuối tuần tới?'
Hermione gật đầu.
'Ahw, và chị sẽ làm gì?'
' Chị cũng không biết nữa.'
'Chị để anh ấy chọn một cái gì đó?'
' Chị đoán vậy.' Hermione nhún vai.
'Anh ta sẽ trả tiền à?'
'Ginny!'
'Gì?'
'Sao em có thể hỏi điều đó.' Hermione cười.

'Mày đã làm gì vậy?' Draco kêu lên.
'Tao mời cô ấy ra ngoài cho một cuộc hẹn.'
'Tại sao?'
'Bởi vì tao thích cô ấy.' Blaise nhún vai.
'Gì? Kể từ khi cơ chứ?'
Blaise nhướn mày.
'Ý tao là, erm, mày vui chứ?'
Blaise lắc đầu cười.
'Mày sẽ không mất tao đâu. Tao sẽ không bỏ rơi mày , bạn hiền.' Blaise nói vỗ vai anh.
Draco nở một nụ cười không vui và gật đầu.
'Nào bạn hiền, nếu chúng ta lại trễ tiết phòng chống nghệ thuật hắc ám thù giáo sư sẽ giết chúng ta.' Blaise nói.

Cả hai nhanh chóng đi đến lớp trước khi ngồi xuống. Tại sao Blaise lại rủ cô ấy đi chơi? Và tại sao nó lại làm Draco khó chịu đến vậy? Họ thậm chí còn không gọi nhau bằng tên! Nhưng nụ hôn, anh không thể quên nụ hôn vào cái đêm định mệnh ấy. Anh không thể quên cô trông như thế nào, thật đẹp, thật kỳ diệu. Từ lúc đó, anh đã bắt đầu thực sự nhìn cô và nhận thấy vẻ đẹp của cô cả bên trong và ngoài đều tỏa sáng qua từng khoảnh khắc trong ngày. Khi cô ấy mỉm cười, khi cô ấy đang đọc sách, khi cô ấy gần như ngủ thiếp đi trên ghế trước ngọn lửa, bất cứ khi nào họ đang nói chuyện và cô ấy bắt đầu cười hoặc nói với anh ấy về điều gì đó mà cô rất say mê. Anh cố gắng chống lại nó, cảm xúc, suy nghĩ, nhưng anh không thể. Nó đã vượt qua anh ta và anh ta không biết phải làm gì với nó. Anh không muốn cảm thấy như thế này, anh không muốn chú ý đến những chi tiết nhỏ nhặt về cô. Anh không muốn nhớ nụ hôn, anh không muốn nhớ cảm giác tối hôm đó. Bởi vì anh biết, cô không cảm thấy như vậy, có lẽ cô vẫn nghĩ về anh như một thằng nhóc mắc kẹt giữa đống hỗn độn. Cơ hội của anh với cô không tồn tại và sẽ không bao giờ tồn tại, không phải trong vũ trụ này hay vũ trụ khác.
'Này Malfoy.'
Blaise đẩy vài xương sườn của Malfoy, khiến anh ta ngừng suy nghĩ.
'Trò có thể trả lời câu hỏi tôi vừa hỏi được không?' Giáo sư nói.
'Oh erm, vâng.' Draco thoát ra
Bây giờ đã là cuối tuần của tuần thứ tư trở lại trường. Hermione đã hoàn toàn làm xong hết đống bài tập về nhà của mình để cô ấy có thể thư giãn vào cuối tuần, mặc dù không phải vậy. Cô ấy luôn có thể làm trước, hoặc đọc cuốn sách họ vừa được giao để đọc. Hermione ra khỏi giường và mặc quần áo trước khi cô bước vào phòng sinh hoạt chung và ngồi xuống ghế. Vẫn còn quá sớm cho bữa sáng, vì thực tế là chỉ mới 5 giờ sáng. Cô không thể ngủ được nữa, cô đã nằm trên giường, lăn qua phía bên kia và trở lại trong hơn một giờ vào thời điểm đó và cô lại tiếp tục ngủ thiếp đi. Cô mở cuốn sách mà cô đang cầm và bắt đầu đọc nó khi cô nghe thấy một cánh cửa mở ra và đóng lại sau lưng cô . Trong vài giây Draco ngồi xuống ghế của mình.
'Buổi sáng tốt lành.' Hermione nói khẽ, nhìn khuôn mặt buồn ngủ của anh.
'Buổi sáng.' Anh ngáp.
'Không ngủ được à?' anh hỏi.
Hermione lắc đầu.
'Tôi cũng không.' Anh lại ngáp.
'Câụ có chắc chứ?Trông giống như cậu có thể ngủ ngay tại đây và ngay bây giờ. ' Hermione cười khúc khích.
Draco nở một nụ cười nhỏ khi anh nhắm mắt lại, dựa lưng vào ghế.
'Cậu không sao chứ? Mấy ngày nay tôi thấy cậu im lặng. ' Hermione nói.
'Tôi ổn mà.' Draco nói.
'Câụ có điều gì muốn tâm sự với tôi không.' Hermione nói.
Draco lắc đầu.
'Có chuyện gì xảy ra à?'
Draco mở mắt và nhìn cô trước khi anh nhắm mắt lại và lắc đầu.
'Chuyện gì đã xảy ra?' Hermione hỏi.
'Không có gì.' Draco nói.
'Draco.' Hermione nói nhìn anh.
Draco mở mắt lần nữa và nhướng mày.
'Gì?'
'Cô vừa gọi tôi là Draco.' anh cười rạng rỡ.
'Đó là tên của cậu, không phải sao?' Hermione cười khúc khích.
'Có nhưng-'
'Nhưng?'
'Lần cuối cùng cô gọi tôi bằng tên của tôi là cái đêm đó.' Draco nói.
Hermione nở một nụ cười và bắt đầu đỏ mặt khi cô nhìn xuống cuốn sách cô đang cầm.
'Tôi nghĩ cậu đã quên nó.' Hermione nói.
'Tôi không thể.' Draco nói dễ dàng.
Hermione nhíu mày. Anh ấy vừa nói gì? Anh ấy không thể quên nó? Nhưng tại sao cơ chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip