You're so cute ( Chap 1 )
Author: Yeol Phac
Category: Romace, Yaoi, School
P/s: Một tác phẩm ngẫu hứng tặng cho bạn của tôi =) Các nhân vật thuộc về au và cậu ấy =) Hope you like it
Happy birthday to you, happy birthday to you....
Tiếng hát chúc mừng sinh nhật, tiếng vỗ tay, tiếng cười nói và những lời chúc cho đêm nay - sinh nhật của Thế Huân, nhìn không gian quả thật rất ấm áp, khiến cho bầu trời đang phũ tuyết bên ngòai cũng muốn tan chảy
- '' Chúc mừng sinh nhật con ''
- '' Thổi nến đi con trai, và hãy ước điều gì con muốn ''
Bố mẹ của Thế Huân, họ luôn đặt cậu lên lựa chọn hàng đâu, họ quan tâm, yêu thương, chăm sóc và dạy dỗ cậu, Họ luôn sẵn sàng đáp ứng mọi nhu cầu của Thế Huân nhưng cũng rất nghiêm khắc với cuộc sống của cậu Thật hòan hảo, Thế Huân đã may mắn biết bao nhiêu khi được sinh ra trong một gia đình như vậy
- '' Vâng, con biết rồi ''
Thế Huân chắp tay cầu nguyện...
PHÙ...
- '' Haha... Đêm nay vui thật, cùng ăn nhậu suốt đêm nào .. Tiểu Huân, lấy rượu cho bố ''
- '' Ông này, mai con nó còn nhập học, ông đừng rủ rê nó chơi bời quá ''
- '' Ôi trời.. Bà khéo lo, tôi có dụ dỗ con nó lúc nào, với lại con trai chúng ta bước sang tuổi mới khỏe như trâu đấy chứ, con nhỉ? ''
- '' Vâng vâng, Tiểu Huân của bố mẹ là mạnh mẽ nhất đấy!! Hahaha... ''
Tụm năm tụm ba với bạn bè trong ngày sinh nhật, thật sự Thế Huân không hứng thú cho lắm. Cậu được gán cái mác là '' kẻ chơi bời '' đơn giản vì cậu sở hữu một khuôn mặt điển trai và vóc dáng cao ráo, thật ra cậu ấy đẹp giống mẹ đấy chứ! Thế Huân vốn rất thích những bữa tối được ở cạnh bố mẹ thế này, mấy khi họ rãnh rỗi để dành thời gian cho cậu? Họ đều đi công tác quanh năm suốt tháng, vì thế sống tự lập từ nhỏ là điều hết sức quen thuộc đối với Thế Huân! Cậu vẫn cảm thấy cô đơn bủa vây rất nhiều, ra đường dù cho có lắm bạn bè nhưng nhìn lại tri kỉ thì chẳng có ai. Nhiều khi nghĩ lại Thế Huân thấy khá nhàm chán cho cuộc sống của mình. Đặc biệt Thế Huân có cái bệnh cuồng '' Loli '', cậu khá là thích những thứ dễ thương nên bạn gái của cậu khá nhiều, vì đơn giản con gái là thứ đáng yêu nhất trên đời, họ thật nhỏ nhắn, và ngoan ngõan, lại rất hiền, nhưng lạ thay Thế Huân chỉ xem họ như chị gái, cậu chỉ thích được họ bảo vệ và quan tâm, vì đơn giản là họ chưa đủ '' yếu đuối '' trong tầm mắt của cậu để cậu có thể bảo vệ. Và cũng vì điều đó, Thế Huân chưa một lần hẹn hò với ai bao giờ
Tuổi 17 đến nhanh thật, mới hôm nào Thế Huân còn bám tay mẹ khi bước vào cổng trường, rồi bị bố đánh cho 1 trận vì tội trốn học, vậy mà bây giờ cậu đã cuối cấp trung học. Lần này cậu phải chuyển trường, tôi chẳng sợ hãi gì với điều này, tôi tự tin về tính cách hòa đồng của mình, nhưng ngược lại cậu khá lười tiếp xúc với môi trường mới. Nhưng mà điều tồi tệ nhất mới là ...
Bíp Bíp Bíp Bíp ..
Bíp Bíp Bíp Bíp..
...
Cạch
- '' Óap~~~ Oa.. 6h rồi sao? Mình vẫn muốn ngủ nữa... ''
Sau cái đêm ăn chơi sa đọa với bố, Thế Huân thật sự thiếu ngủ, đáng lẽ ra cậu nên nghe lời mẹ là đi ngủ sớm. Hôm nay Thế Huân chính thức vào học trường mới, cậu chẳng có ý chí để đi học chút nào. Thật ngán ngẫm!
Cốc Cốc
- '' Bố ạ? '' - Tiểu Huân nói với giọng ngái ngủ
- '' Không, mẹ đây, con chuẩn bị nhanh xuống ăn sáng nhé, rồi phải đi học nữa, hôm nay nhận lớp đấy, ăn mặc chỉnh tề một chút có nhớ chưa? ''
- '' Vâng! Con biết rồi mà mẹ ''
- '' Nhớ đấy ''
Mẹ của Thế Huân vẫn quan tâm cậu cứ như tôi còn bé. Nhưng điều này không làm tôi khó chịu chút nào, tôi cảm thấy khá vui đấy chứ, vì dù sao đối với bố mẹ tôi vẫn còn bé chán, chưa già nua xấu xí là được rồi
Hôm nay đến trường mới sẽ như thế nào nhỉ? Nó chắc chắn sẽ rất khác biệt, chắc chắn thế! Làm sao đây? Tôi cảm thấy thật sự ngột ngạt về nó, tôi đã không thích ngay từ đầu rồi, chỉ vì bố tôi gặp phải chuyện không hay với hiệu trưởng nên tôi phải chuyển trường, ông vốn không thích tôi bị dây vào rắc rối. Mớ suy nghĩ hỗn độn cứ liên tục tuôn chảy như cái vòi nước ở trên đầu tôi vậy! Tôi thích đắm mình vào dòng nước ấm như thế này để suy nghĩ vào mỗi buổi sáng
Tôi lau người và sấy khô tóc, chải chuốc quả đầu cho đàng hòang chút. Tôi khá thích mái tóc của mình, rất bồng bềnh, nhưng mà tôi không thích ai đó chạm vào tóc của mình, nó sẽ làm rối tóc của tôi mất! Thậm chi là sẽ làm bẩn nó!
Tiểu Huân đến trường với bộ đồng phục lịch lãm trên người. Trông cậu như
- '' Tiểu Huân à... Xong chưa con, trễ học bây giờ ''
- '' Con xuống rồi! Chào buổi sáng bố mẹ ''
- '' Chào con trai, bố sẽ đưa con đến trường, ngồi xuống và ăn nhanh lên ''
- '' Ây.. Thôi, con tự đi được rồi, con biết đường mà ''
- '' Thôi gì, để bố chở ''
- '' Bố à, con không muốn gây sự chú ý vào ngày đầu tiên đến trường đâu ''
- '' Haiz... Rồi rồi, cẩn thận đấy, bố đi làm đây. Tôi đi đây bà ạ ''
- '' Vâng, ông đi cẩn thận, cả con nữa nhé, ăn xong để đấy mẹ lên giặt đồ ''
- '' Vâng ''
Đó là buổi sáng êm đềm của tôi. Cuộc sống của tôi thật bình dị và đơn giản, tôi luôn muốn có 1 chút biến cố để tôi có thể cảm nhận được những dư vị của xã hội, nhưng mà cũng sắp rồi đấy, tôi tin 1 khi tôi đã bước vào cổng trường ấy là cuộc sống tôi sẽ có 1 sự thay đổi không hề nhẹ
Tôi thích như thế này, bước đi chậm rãi trên con đường vắng vẻ đầy cây xanh như thế này vào buổi sáng. Tôi luôn cố dậy sớm để có thể tinh tế cảm nhận được vị của sương đêm đọng lại trên những chiếc lá này. Ánh nắng buổi sớm khá nhẹ nhàng, nó mang vẻ ấm áp chứ không gay gắt. Gió cũng nhẹ, nó cứ cuốn lấy mái tóc tôi như thế càng khiến tôi thích thú cảm nhận rõ cái hương thơm tóat ra từ làn tóc, tôi thích mùi bưởi, nó cho tôi cảm giác thanh thóat dễ chịu. Giá mà con đường dài thêm chút nữa, bấy nhiêu vẫn chưa đủ, nó sẽ khiến tôi cảm thấy tiếc nuối khi tới nơi ..
Cái gì thế kia?
- '' Hàm ca ahhhhhhh, đợi em vớiiiiiiiiii ''
- '' Để tôi yênnnn, đừng chạy theo nữaaaaaa ''
Gì đây gì đây? Đồng phục giống mình? Wow... thể lọai học sinh trường này là nam sinh sáng sớm rượt đuổi nhau như thế ư? Tốc độ chạy nhanh như chớp vậy ta. Nhưng mà cậu ấy ...
BỐP
Phịch
- '' Ah~~~ đau quá ... ''
- '' Aish... Nè cậu ... ''
Không không không... STOP!!! Cái gì thế này? Ôi chúa.. Người đã đá xuống đây một thiên thần sao??
Thình thịch... Thình thịch ... Bất chợt Tiểu Huân nắm chặt ngực áo trái lại
Chúa ơi... Người muốn con chết vì trụy tim sao?
- '' Ah~~ Xin.. xin ... lỗi nhé, cậu có sao không? ''
Cậu con trai lúc nãy vừa đâm sầm vào Tiểu Huân phủi quần áo, đứng lên và chìa tay ra
- '' Cậu không sao chứ? Đứng lên nào ''
Tiểu Huân có chút ngại ngùng, không phải vì cái tướng ngã làm mất phong độ, mà là vị cậu trai đó quá cuốn hút
- '' Ah.. Ah.. không sao không sao ''
- '' Xin lỗi cậu nhé, tôi bị người khác đuổi theo, sợ quá nên không để ý thấy cậu ... ''
Đau đớn quá, quả thật là đau đớn quá, tim tôi muốn tung bay ra ngòai luôn rồi, đập phình phịch thế này mạch máu nào chịu cho nổi!! Con trai sao? Người này là con trai sao? Vóc dáng nhỏ nhắn, đôi mắt long lanh, bờ môi hồng ướt át, mái tóc bồng bềnh màu hạt dẻ, trông giống... giống ... giống con nai quá. Ôi trời ơi... có phải kiếp trước anh đã đầu thai nhầm không? Anh ta còn đẹp hơn con gái, làn da lung linh dưới nắng, trắng hồng rạng rỡ. Hòan hảo, đẹp đến mức hòan hảo
- '' À, tôi không sao mà. Lần sau nhớ cẩn thận nhé, nếu va vào cây thì biết làm sao? ''
Nhưng không khác gì Tiểu Huân mấy, cậu con trai kia cũng có 1 chút ngẩn ngơ, hình như trời sinh 2 nam nhân gặp nhau thì phải?
- '' Tại.. tại.. tôi .. Ah, đồng phục trường, cậu trông lạ quá, học sinh mới hả? ''
- '' Phải, tôi học 12a, tên Ngô Thế Huân. Còn anh? ''
- '' Aw... vậy là chung lớp với tôi đó nha, tôi là Lộc Hàm, rất vui được biết cậu ''
- '' Cậu chắc là tiền thân lâu năm của trường nhỉ? ''
- '' À à, đúng đó, tôi học ở đây 4 năm rồi. Tôi sẽ giới thiệu trường cho cậu, cùng đi tới trường nha ''
Người con trai này không có lúc nào là không cười. Nói chuyện 1 cách ngây ngô và dễ thương, trông cậu thật nhỏ bé. Tôi nghĩ là mình đã ....
Khoan!! Stop! Không thể nào, cậu ấy là con trai mà...
- '' Cậu học trường nam sinh bao giờ chưa? ''
- '' À.. chưa ''
- '' Vậy chắc cậu sẽ thấy lạ lẫm, có khỏ chịu không? ''
- '' Cũng hơi hơi, nhưng chắc nhờ cậu tôi sẽ thấy thích ngôi trường hơn '' - Tiểu Huân nở nụ cười tỏa nắng với Lộc Hàm
- '' Hahaha... Cậu vui nhỉ? À, tôi sẽ làm người bạn đầu tiên của cậu nha! Không phiền chứ? ''
- '' À.. không. Cảm ơn cậu ''
- '' Thế xưng tên nhé, cho thân mật, cậu tôi nghe xa lạ quá ''
- '' Được đấy, Tiểu Lộc ''
Lộc Hàm trố mắt nhìn Tiểu Huân vừa gọi tên cậu là Tiểu Lộc, bỗng phì cười 1 cách đáng yêu và đánh thùm thụp vào cánh tay Tiểu Huân
- '' Hahaha.. Sao cậu lại gọi thế? Nghe ngượng quá ''
- '' Thế cậu thích tớ gọi là nai con hay Tiểu Lộc? ''
- '' Hahaha.. cái cậu này, đang chọc tớ hả? Ah, đến trường rồi nè. Đi nào, tớ sẽ dắt cậu vào ''
Lộc Hàm dắt tay Tiểu Huân đi trong cái sự ngỡ ngàng đến hoang dại của Tiểu Huân, nam sinh trường này bạo đến thế sao?
Trên đường đi, bao nhiêu học sinh có ở sân trường là bấy nhiêu ánh mắt đổ dồn vào 2 người. Lộc Hàm vốn nổi tiếng về độ đẹp trai và đáng yêu nên hầu như cậu là niềm mơ ước của bao chàng nam sinh trường này, còn Tiểu Huân, tuy là người lạ mà được Lộc Hàm nắm tay là điều không thể chấp nhận được, bao nhiêu ánh mắt đố kị dồn vào cậu, nhưng không chỉ có thế, cậu sở hữu một gương mặt baby nên những ánh mắt ấy dần dần cũng chuyển sang hình trái tim
Cái gì thế này? Sao họ lại nhìn tôi như minh tinh màn bạc thế?
- '' Ô.. Lộc Lộc của anh đây rồi ''
Một nam sinh dáng người cao ráo, với mái tóc vàng cuốn hút bước ra từ hành lang lớp học tiến tới chỗ Lộc Hàm. Anh ấy thật đẹp, mang một vẻ gì đó rất Tây
Gì nữa đây? Đẹp đến chói lóa, bộ trường này tuyển mĩ nam vào học thôi sao?
- '' Ah.. Phàm ca. Chào buổi sáng. Ah! Đây là Ngô Thế Huân, học sinh mới. Thế Huân, đây là Ngô Diệc Phàm, chủ tịch hội học sinh, anh trai tớ đấy ''
- '' Xin chào, tôi là Ngô Thế Huân, mong được chỉ giáo ''
- '' Ah... Ra đây là học sinh đặc biệt mà hiệu trưởng đã nhắc tới sao? Xin chào, hân hạnh được biết cậu ''
- '' Hả? Ca ca à, cậu ấy đặc biệt sao thế? ''
Tôi cũng chả biết hiệu trưởng đã nói gì về tôi. Mặc kệ, tôi cũng chả quan tâm, chả nhẽ nhờ hơi bố tôi mà tôi được gán mác học sinh đặc biệt sao?
- '' Thôi em dắt cậu ấy vào lớp đi, đến giờ học rồi đấy ''
- '' Vâng, đi thôi Thế Huân ''
Lại một lần nữa Thế Huân và Lộc Hàm bước đi với những con mắt dán lên họ. Thế Huân cũng đỗi ngạc nhiên nhưng cậu đã kịp thích ứng với hòan cảnh
- '' Cậu khá nổi tiếng nhỉ? ''
- '' Tớ á? Không có đâu, tớ bình thường mà ''
- '' Ừ, bình thường như cậu là đi đâu cũng có người chú ý và sáng sớm bị rượt đuổi à? ''
Là do tôi tưởng tượng hay tại vì sắc mặt cậu ấy có chút không vui
- '' Họ thích tớ đơn giản vì tớ khá giống con gái thôi ''
- Cậu khó chịu à? Xin lỗi nhé, tớ không hỏi nữa ''
Cậu ấy im lặng và kéo tay tôi đi. Thật sự trông cậu ấy hiện giờ rất yếu đuối, già mà tôi có thể ôm cậu ấy nhỉ?
- '' Tới rồi, đây là lớp của chúng ta ''
Ngạc nhiên chưa? Trường nổi tiếng có khác nha, lớp học rất sang trọng và đầy đủ thiết bị. Ôi trời coi kìa, đúng như mình nghĩ, toàn đực rựa với đực rựa. Khó chịu quá, nhỡ có đứa nào cảm thấy cô đơn quá hoặc thèm khát tình yêu chắc nó đè mình ra mà thịt quá, mình cũng dễ thương phết mà
- '' Yo yo yo, Lộc Hàm tới rồi ''
- '' Lộc Hàm à, hôm nay tới sớm nhỉ? ''
- '' Hey, chào 2 cậu, tớ có dắt theo bạn mới nè ''
Lộc Hàm toan kéo tay Tiểu Huân ra thì cậu ấy đã bất ngờ bị 1 đám con trai xấn tới từ lâu
- '' Wow.. đáng yêu ghê ''
- '' Cậu xinh đẹp ơi, cậu tên gì? ''
- '' Nhìn kĩ thì cậu ta xinh hơn cả Lộc Hàm nữa đấy ''
Cái gì? Bổn thiếu gia ta đây 17 năm là công mà chúng bây bảo xinh á? Bực rồi đó, tránh xa bổn thiếu gia ra kẻo ta hất hàm từng đứa bây giờ. Ôi trời, đúng là nghịch lí mà, thèm khát thì ra ngòai mà khuây khỏa, giờ ta biết gay xuất xứ từ đâu rồi!
- '' Tránh sang bên và bỏ tay các cậu ra khỏi người tôi ''
- '' Ôi trời coi kìa, còn sang chảnh nữa, đáng yêu quá nha ... ''
Nói xong hắn định đưa tay lên véo má Tiểu Huân thì...
Crắc
- '' Á..á..á..á... Tay của tôi... ''
- '' Đừng có động vào Thế Huân ''
Lộc Hàm không biết từ đâu đã chạy tới với ánh mắt sắt lẹm và nồng nặc mùi sát khí, chụp tay hắn và bẻ ngược ra. Cậu kéo tay Tiểu Huân đến chỗ của mình một cách thô bạo khiến cổ tay Tiểu Huân bị hằn đỏ lên
- '' Ah.. Tiểu Lộc .... ''
- '' Nè... ''
Lộc Hàm cắt ngang lời Tiểu Huân khiến cậu hơi sửng sốt
- '' Cậu.. cậu đừng có để mấy tên đó đụng vào người nhé, cẩn thận chút, nếu có gì cứ đi theo tớ, tớ sẽ bảo vệ cậu ''
Nghe câu nói của Lộc Hàm, Tiểu Huân như bay lên chín tầng mây. Cảm giác hơi lạ, hạnh phúc có, sung sướng có, nhưng lại đan xen 1 chút gì đó khó chịu
Bảo vệ tôi sao? Cậu ấy vừa tuyên bố bảo vệ tôi sao? Cơ thể nhỏ bé ấy, khuôn mặt trẻ con ấy mà cũng có khí phách đến vậy à? Tôi khá sốc đấy, đây là lần đầu tiên có 1 tên con trai đòi bảo vệ cả tôi cơ đấy! Cậu thật thú vị, Tiểu Lộc à!
- '' Há há... '' - Tiểu Huân bỗng bật cười
- '' Cậu... cười gì chứ? ''
- '' Không có gì! Chỉ là biểu hiện lúc nãy của cậu thật sự rất đáng yêu ''
Vừa nghe xong là Lộc Hàm chết đứng, cậu đứng dậy vặn vẹo tay chân rồi hì hục như muốn xông thẳng vào cho Tiểu Huân 1 trận
- '' Muốn ăn đấm không? ''
- '' Á.. không không. Tớ sai rồi '' - Tiểu Huân đành nhường nhịn đưa tay xin hàng
Ding Doong
Tiếng chuông vào tiết đã điểm, hành lang và cả lớp học im lặng như tờ, chỉ còn nghe thấy tiếng tích tắc của đồng hồ, tiếng chim hót ngòai sân và tiếng bước chân nhẹ nhàng của giáo viên đang chuẩn bị vào lớp
- '' Cả lớp ''
- '' Buổi sáng tốt lành thưa thầy Kim ''
- '' Cảm ơn các em, mời ngồi ''
Lạ nhỉ? Đây mà gọi là thầy sao? Trông cái mặt non chọet thế kia mà... Còn nữa, tiếng rì rầm là sao đây? Bộ ông thầy này có gì hay ho lắm à?
- '' Woa.. woa... sướng quá đê, năm nay được thầy Kim chủ nhiệm là được ngắm hot boy mỗi ngày rồi ''
- '' Công nhận nha, ổng lúc nào cũng tươi như vậy, tui kềm chế không muốn nổi mà... ''
- '' Hình như mặt của ổng không già đi chút nào luôn đó, đẹp trai quanh năm ''
Ồ... Hot boy? Ra vậy. Mà cũng đúng, ông thầy này thật sự quá đẹp trai
- '' Được rồi, truyền tờ giấy điểm danh rồi nộp lại cho thầy nhé ''
- '' Thầy ơi, giới thiệu đi ạ '' - Một tên cuối lớp giơ tay và nói dõng lên
- '' Đúng đó thầy, giới thiệu đi, năm nay cũng có học sinh mới mà thầy, còn lạ lắm ''
- '' Giới thiệu đi thầy ơi... ''
Rồi từ từ những tiếng nói hùa theo bắt đầu lan rộng đến mức ồn ào
- '' Trật tự! Năm nào cũng giới thiệu các em không thấy chán à? ''
- '' Nhưng năm nay lớp có bạn mới đấy thầy ạ ''
- '' Học sinh mới à? Tôi có biết rồi, tôi sẽ tự giới thiệu sau với em ấy, các em đừng lo ''
- '' Ôi trời ơi... thầy keo quá ''
Một lọat tiếng thở dài ngao ngán sau cái đòn dụ dỗ ông thầy giới thiệu bản thân. Mà tụi này cũng ngộ nhỉ? Chỉ là giáo viên thôi mà làm như minh tinh vậy? Tôi cũng đẹp trai lai láng đây này sao không quay sang mà hâm mộ?
Bỗng Lộc Hàm lấy cây thước chọt chọt sang cánh tay Tiểu Huân
- '' Thế Huân, ngày đầu đi học nên cậu chưa có sách đâu, tớ kéo bàn sát qua chỗ cậu nhé, tớ có sách này! À, thầy chủ nhiệm dạy môn tiếng Anh đấy, không có sách là cậu không hiểu bài đâu ''
Khiếp, giọng nói thì thào nhỏ nhẹ của cậu ấy nghe như tiếng thủ thỉ của con gái vậy, đáng yêu chết người mất
- '' Ok, có bị la không đấy? ''
- '' Không đâu mà ''
Thế là Lộc Hàm hí hửng kéo bàn ghế sang bên chỗ Thế Huân. Hai người ngồi dãy cuối cạnh cửa sổ nên hễ có gió lùa là hương tóc của họ hòa lẫn lan tỏa khắp giian phòng học. Tiểu Huân thì đang cố gắng hít thở không khí trộn lẫn với mùi tóc của Lộc Hàm, còn Lộc Hàm thì chỉ biết chống tay ngủ gục. Tiểu Huân ngồi đó, lâu lâu lại liếc mắt sang để ngắm nhìn Lộc Hàm, thật đẹp, cậu ấy cứ như một thiên thần đang ngủ say dưới thảm cỏ đầy nắng vậy
- '' Với câu điều kiện lọai 2, ta có câu If I .... ( be ) you, I .... ( will go ) to school at that time . Ai có thể hòan thành câu hỏi này?
Cả lớp yên ắng, không một tiếng động dù cho thầy có hỏi câu gì. Thầy giáo chỉ biết xoa xoa thái dương vì đau đầu khi phải dạy lại những bài cũ cho lũ học sinh lười biếng này
- '' Thế Huân, em có thể trả lời không? ''
- '' Ah.. vâng... If I were you, I would go to school at that time ''
- '' Ồ, giỏi thật! Quả không hổ danh nhỉ? ''
- '' Vâng, thầy quá khen ''
Tiếng ồ thán phục đồng lọat vang lên sau khi Tiểu Huân trả lời xong
Mỗi tiết học đối với tôi đều trôi qua rất ảm đạm, những bài giảng thật nhàm chán. Tôi đã được bố mẹ dạy học từ bé nên suy ra cái đầu tôi học hơn những đứa đồng lứa tận 2 năm, nhưng vì tôi không muốn nổi bật hơn ai khác nên tôi xin bố mẹ đi học cho giống họ. Trước khi chuyển sang đây, tôi nghĩ vào học trường nam sinh thật sự là sai lầm, sai lầm trầm trọng, nhưng tôi cũng cảm ơn chính sự sai lầm này đã đưa tôi đến với em, con người nhỏ bé và đáng yêu nhất tôi từng thấy
Gió cứ đung đưa tấm màn che cửa, nó như muốn với tới mái tóc đang đung đưa nhẹ nhàng của Lộc Hàm. Những ngon tóc vô tình che phủ cả khuôn mặt, Tiểu Huân rụt rè đưa tay vén tóc cậu ấy lên để lộ ra gương mặt ngủ say sưa trông như con mèo nhỏ nằm cuộn tròn ngủ trong mùa đông vậy. Bất giác Tiểu Huân khẽ đưa tay vuốt nhẹ bờ má mềm mại của cậu ấy. Ôi chúa! Con trai con đứa mà da dẻ hồng hào mịn màng thế này! Tạo hóa đôi khi cũng thiên vị quá mức. Rồi lại bất giác bàn tay Tiểu Huân đưa nhẹ xuống bờ môi Lộc Hàm. Tiểu Huân giật mình rụt tay lại cứ như có luồng điện vừa chạy ngang qua người. Dù bây giờ vẫn còn văng vẳng tiếng giảng bài của thầy giáo nhưng cậu cảm thấy như mình có thể nghe và cảm nhận được từng nhịp đập của tim mình ngày 1 mạnh lên. Cậu đã không thể rời mắt được giây nào kể từ lần đầu gặp Lộc Hàm...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip