IV
Kim tiểu thư trên đầu đội khăn ngồi giữa giường đợi tiệc rượu tàn cũng đã lâu, thân thể bắt đầu mỏi. Nghe tiếng mở cửa mạnh bạo nàng có chút khẩn trương, hai tay đặt trước bụng nắm chặt lấy nhau, hồi hộp đợi phu quân đến mở khăn che mặt.
Đợi mất một lúc không thấy động tĩnh gì, Kim tiểu thư lén nhấc góc khăn hở ra nhìn xuống đất, phát hiện Lâm Anh Mẫn đang ngồi ở ghế đối diện, có vẻ không định đến gần giường. Nàng bạo gan lên tiếng trước,
"Theo trình tự... chúng ta có phải nên uống rượu giao bôi rồi không?"
"..."
Lâm Anh Mẫn không đáp lại, hắn đưa tay đỡ trán mệt mỏi nhắm mắt, muốn nghỉ ngơi luôn tại ghế này.
Kim tiểu thư cũng biết Lâm Anh Mẫn say rượu, đoán chắc hắn ở ngoài kia cả buổi tối đã mệt nên không đòi hỏi nhiều. Có điều theo quy tắc thì khăn này chỉ có tân lang được mở. Chí ít cũng nên hoàn thành nốt việc này sau đó hắn muốn làm gì nàng sẽ không cản.
"Chàng... không định để ta đội chiếc khăn này đi ngủ đấy chứ?"
"Chỉ là chiếc khăn trùm đầu, ai mở quan trọng vậy sao? Nàng tự làm là được rồi"
"Dù sao chúng ta cũng chưa từng gặp mặt, chàng không muốn biết ta trông như thế nào sao?"
"Không"
"..." Trong lòng vị tiểu thư khuôn phép âm thầm tặng hắn một câu chửi.
"Ta biết hai chúng ta giống nhau, đều bị ép vào hôn sự này. Trong lòng chàng có phải có vị cô nương khác rồi không?"
Trong đầu Lâm Anh Mẫn bỗng xuất hiện khuôn mặt thẹn thùng của Đông Hiền, "Là một tên tiểu tử"
Nàng che miệng cười, "Khẩu vị của Lâm thiếu gia đây cũng thật là nặng. Một tiểu tử làm sao có thể hầu hạ chàng chu đáo bằng ta chứ"
"Nàng không hiểu"
"Ta thế nào mà không hiểu. Lúc trước ghé thăm Lâm phủ có nghe nói hầu cận bên thiếu gia đây là một tiểu tử tên Đông Hiền, mắt to da trắng dáng người không tệ. Nhưng có thanh tú thế nào cũng vẫn chỉ là một nam tử, làm sao có thể giúp họ Lâm nối dõi tông đường. Chàng muốn dùng đêm tân hôn của chúng ta để tâm niệm về một tiểu tử thối, không thấy có lỗi với tổ tiên Lâm gia sao?"
Lâm Anh Mẫn vốn dĩ định đối với Kim tiểu thư không có tình thì cũng giữ lễ nghĩa làm tròn đạo phu thê, nghe nàng nói về Đông Hiền như vậy hắn liền không vui. Anh Mẫn đứng dậy, đi về phía nương tử xinh đẹp ngồi trên giường.
"Nàng đã nói vậy thì ta cũng muốn xem thử Kim tiểu thư dung mạo xuất chúng đến mức nào"
Hắn bất ngờ đưa tay lật tấm khăn đỏ trên đầu nàng lên, dung nhan diễm lệ bên dưới hiện ra rõ ràng trước mắt Lâm Anh Mẫn. Tân nương ngước mặt nở nụ cười tinh nghịch nhìn hắn. Lâm Anh Mẫn lập tức quay đi đưa tay xoa tròn hai mí mắt. Nhất định là lúc nãy hắn uống nhiều rượu quá hoa mắt rồi, cư nhiên lại nhìn nhầm Kim tiểu thư thành Đông Hiền. Vẫn biết là nàng ta có nét giống với y nhưng không thể nào giống đến mức này được.
"Thiếu gia"
"Nàng gọi ta là gì?" Lâm Anh Mẫn khựng lại, ngập ngừng đưa mắt nhìn kĩ người trước mặt.
Y nghiêng đầu mỉm cười lại gọi một tiếng, giọng nói có phần trầm hơn,
"Thiếu gia"
Dù lớp trang điểm khiến đường nét thay đổi ít nhiều nhưng Đông Hiền ngày ngày ở cạnh hắn, không thể nào vì diện mạo thay đổi chút ít mà hắn không nhận ra y. Lâm Anh Mẫn ngồi xuống giường, hai tay xoay vai người kia đối diện mình.
"Ngươi là... Đông Hiền?"
"Là tiểu... là ta" Đông Hiền kéo tấm khăn còn mắc trên đầu xuống.
Giọng điệu người trước mặt chỉ mới một lúc đã thay đổi như hai người khác nhau. Lâm Anh Mẫn nhất thời hơi khó chấp nhận sự thật trước mắt, trong đầu đang bận rộn sắp xếp lại mọi chuyện đã xảy ra,
"Vậy ngươi..."
"Xin lỗi lúc nãy lời lẽ của ta hơi khó nghe chút" Đông Hiền bĩu môi, "Ai bảo ngài không chịu để ý đến ta"
"Không phải chuyện đó, ý ta là..."
"Ta sẽ giải thích cho ngài nghe mọi chuyện, nhưng trước tiên phải tháo mấy thứ trên đầu xuống đã, mang cả một ngày cổ ta sắp gãy rồi" Đông Hiền nhăn mặt loay hoay gỡ đồ trang sức nặng nề trên đầu ra. Lâm Anh Mẫn thấy y cực khổ bèn phụ một tay.
Gỡ hết đồ trang sức trên tóc xuống quả nhiên thoải mái hơn nhiều, Đông Hiền xoa xoa cái cổ mỏi nhừ, nhìn lên thấy Lâm Anh Mẫn đang nhìn mình chằm chằm, y cười chọc ghẹo hắn.
"Thiếu gia, ngài không ngờ là ta phải không?"
Lâm Anh Mẫn có chút vui buồn lẫn lộn, "Bây giờ thì ngươi giải thích đầu đuôi chuyện này được chưa"
"Thiếu gia chắc không biết tại sao phụ thân một mực ép ngài lấy nhị tiểu thư của Kim gia phải không. Ngài cũng thấy rồi đấy, ta là nam, Kim tiểu thư không thể nào là một nam nhân được. Nếu như không phải ngài và ta quen biết từ trước, sau đêm động phòng hoa chúc hôm nay chuyện đích nữ của vương gia thật ra là một công tử chắc chắn bị truyền ra ngoài, phụ thân ta sẽ gặp họa, như vậy vừa hay đúng ý của Lâm lão gia"
"Phụ thân ta lâu nay âm thầm có hiềm khích với Kim gia chuyện này ta biết, từ đầu ta đã thấy hôn lễ này có điểm kì quái. Nhưng ngươi tại sao lại..."
"Lại cải nữ trang phải không?" Ánh mắt Đông Hiền đượm buồn, "Chỉ trách ta sinh ra cùng một ngày với thái tử. Năm đó hoàng tử của hoàng hậu vừa lọt lòng, chuyện mẫu thân ta cũng đang lâm bồn đã truyền khắp nơi. Quan xem thiên tượng phán đây điểm gở, còn nói nếu hài tử trong bụng mẫu thân là nam sẽ mang mệnh khắc hoàng tử, sau này khó tránh cảnh đoạt ngôi. Nếu phụ thân không cho người truyền ra ngoài nói ta là nữ, ta cũng đâu thể sống đến giờ này"
Cải nữ trang dù có giống đến đâu cũng không thể ra ngoài quá thường xuyên, suốt bao nhiêu năm ở trong phủ giấu thân phận lại không tránh khỏi hiềm nghi. Chả trách Kim tiểu thư có nhiều lời đồn thổi không hay đến vậy.
"Vậy đây cũng là lí do ngươi đến Lâm gia làm hạ nhân"
Đông Hiền gật đầu, "Sớm nhìn ra phụ thân ngài có mưu đồ, nên ta mới đích thân trà trộn vào Lâm phủ thám thính một phen" đang nói thì y xấu hổ cười, "tiện thể nhìn mặt phu quân tương lai của ta"
Lâm Anh Mẫn cũng không nén được cười, "Ngươi đã biết phụ thân ta có ý không tốt tại sao còn để hôn sự này diễn ra"
Y cúi đầu, "Không phải ngài nói chuyện thành thân nên làm cùng người mình thật lòng yêu thương sao. Ta cũng nghĩ vậy"
"Chả trách ngươi khuyên nhủ nhiệt tình như thế" Lâm Anh Mẫn nghĩ đến thời gian qua ngày nào tiểu tử này cũng khuyên hắn lấy y lại buồn cười không khép được miệng.
Đông Hiền nghe vậy tưởng Lâm Anh Mẫn thật sự không muốn lấy mình, y ngước lên lo lắng nhìn hắn, "Ngài sẽ không tiết lộ chuyện ta là nam ra ngoài phải không?"
Anh Mẫn nắm lấy tay Đông Hiền, "Tất nhiên là không rồi, đồ ngốc này"
"Xin lỗi, ta không cố ý muốn lừa dối ngài"
Hắn kéo Đông Hiền vào một cái ôm, tay ôn nhu vuốt mái tóc dài của y. Giữ tiểu tử này trong lòng bỗng Anh Mẫn cảm thấy những dải hoa màu đỏ treo quanh phòng đêm nay mới thật đẹp làm sao. Mãn nguyện, hạnh phúc đong đầy. Đây mới là cảm xúc nên có vào ngày đại hỉ.
"Đông Hiền, ngươi không biết lúc nhận ra người cùng mình thành thân là ngươi, ta đã vui sướng như thế nào đâu"
Đông Hiền ở bên vai Lâm Anh Mẫn nở nụ cười ngọt ngào, "Được cùng ngài trải qua ngày hôm nay, ta thật sự rất hạnh phúc. Ta biết thiếu gia ngài ở Lâm phủ luôn sống không được vui vẻ, từ nay Kim gia là nhà của ngài, hãy làm những điều ngài muốn, sống cuộc sống bản thân ngài mong đợi, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngài"
Anh Mẫn giữ Đông Hiền trong lòng một lúc mới nới lỏng tay tách ra, hôn nhẹ lên tóc y hắn thì thầm, "Chúng ta còn chưa uống rượu giao bôi"
Đông Hiền nắm tay Lâm Anh Mẫn để hắn dẫn đến cạnh bàn, hắn rót hai ly rượu, đưa cho y một ly. Hai người vòng tay ngửa đầu uống cạn rươu giao bôi. Đông Hiền vừa đặt ly sứ xuống bàn đột nhiên thân thể trở nên nhẹ bẫng, không biết có phải mới uống chút rượu mà đã thấy mặt đất quay cuồng rồi không. Y nhìn lại phát hiện bản thân bị Lâm Anh Mẫn bế gọn trên tay.
Đông Hiền sợ ngã vòng tay giữ chặt vai hắn, ngạc nhiên, "Ngài... ngài định làm gì?"
Anh Mẫn cười đầy ẩn ý hỏi ngược lại, "Theo trình tự uống rượu xong kế tiếp là làm gì?"
"Động phòng"
Đông Hiền thật thà đáp xong mới nhận ra hắn đang ôm chính mình đi về phía giường.
"A... khoan đã... như thế này có hơi đột ngột, ta..."
"Không phải ngươi nói muốn giúp Lâm gia nối dõi tông đường sao?"
Đông Hiền khóc không ra nước mắt, "Ta... nói đùa thôi mà. Ngài xem cái bụng ta làm sao mà có bảo bảo được"
Lâm Anh Mẫn đặt Đông Hiền lên giường, áp thân thể xuống chặn hết lối thoát của y,
"Nhưng ta không đùa. Tối nay ta phải làm ngươi sinh con cho Lâm gia"
"Đợi, đợi đợi chút, ta chưa sẵn sàng" Đông Hiền khẩn trương che miệng khiến nụ hôn của Anh Mẫn rơi trên lòng bàn tay của y. Hắn kéo hai tay Đông Hiền lên phía đỉnh đầu, bắt đầu cởi y phục trên người y.
"Không sao ta sẽ chậm một chút, ngươi có thể từ từ sẵn sàng"
"Thiếu gia, nhưng ta không sinh được con mà!!!"
"Gọi ta là tướng công!"
.
.
Hết
-----------------
Còn một chiếc ngoại truyện nho nhỏ đấy ^^
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip