chương 19

“Tướng quân, ngài nói thật sao?” 

Điền Hùng trố mắt hỏi lại. Nam nhân vóc dáng cao lớn đi cạnh một tay dắt ngựa, thờ ơ đáp. 

“Có lẽ công tử nhà ngươi cũng đã biết rồi” 

Nhớ lại lời hứa hôm đó Kim Đông Hiền nói lớn Điền Hùng khẽ rùng mình. Công tử nhà y cùng Lâm đại nhân bình thường như nước với lửa, nếu họa may triều đình chấp thuận đề nghị của Lâm Anh Mẫn vậy số phận công tử coi như bị đặt một dấu chấm hết rồi. Ngày tháng sau này càng nghĩ thấy càng tối dù nói dạo này Lâm đại nhân đối với công tử của y cũng có chút xíu tốt. Nhưng chỉ chút xíu đó chẳng nói lên được điều gì. 

Vì mải lo nghĩ chân cẳng của Điền Hùng lại chứng nào tật nấy vấp phải đá, thân thể gầy gò nhợt nhạt của y nhảy về trước. 

Sau những lần tai nạn trước chỉ cần đi bên cạnh tiểu tử kia trong lòng Phác Vũ Trấn liền có phòng bị. Chẳng vì gì cả, chỉ vì y ngốc, ngốc ở chừng mực có thể liên lụy cả người đi đường. Hắn chẳng rõ bản thân là đang bảo vệ y, hay đang bảo vệ người khác khỏi sự hậu đậu của y. Dù sao lần này Vũ Trấn chụp được khuỷu tay tiểu Điền vô cùng chuẩn xác. 

Thấy nam nhân bên cạnh mạnh mẽ nắm lấy tay mình Điền Hùng không khỏi đỏ mặt, luống cuống đứng thẳng dậy. Lần này y không cảm ơn hắn nữa mà thay vào đó là một lời xin lỗi. 

“Tiểu nhân làm phiền tướng quân rồi” 

Phác Vũ Trấn thả tay, nét mặt hắn cương nghị đưa ra một lời khuyên chân thành. 

“Ngươi nên học chút công phu, bảo vệ bản thân” 

Đều là nam nhân, hắn đánh đông dẹp bắc chẳng hề hấn, y chỉ mỗi đi đứng không xong chuyện. Điền Hùng biết bản thân vô dụng chứ. Y cúi mặt cười ngốc. 

“Ít ra tiểu nhân có thể chịu đau được” 

Nghe giọng đã biết tiểu tử này đang tủi thân chỉ thiếu điều chảy nước mắt, có điều họ Phác lại là kẻ chẳng biết thương hoa tiếc ngọc. Nói đúng hơn trong đầu hắn căn bản không có khái niệm này. Trong mắt hắn chúng sinh bình đẳng, đều đáng được đối xử như nhau mà thôi. 

“Nam nhân yếu ớt sẽ không lấy được vợ đâu” - Hắn thẳng thắn phân trần. 

Điền Hùng chớp chớp mắt, chợt quay sang hắn ngây ngô thắc mắc. 

“Vậy tướng quân ngài có vợ rồi sao?” 

Con ngựa sau lưng hắn chẳng hẹn mà phát ra mấy thứ âm thanh kì cục từ cái miệng của nó. Phác Vũ Trấn không trả lời, hắn ngước mặt nhìn lên. 

“Đến nơi rồi” 

Điền Hùng ngó thấy cổng phủ quen thuộc đã xuất hiện trong tầm mắt hồi nào không hay. Mà đây là cửa chính, bình thường hạ nhân ra ra vào vào đều dùng cửa sau song nhờ có Phác Vũ Trấn lính gác cửa rất vui lòng mở cửa cho y. Chẳng chờ Điền Hùng khuất bóng Phác Vũ Trấn thoắt cái nhảy lên ngựa chạy đi. Điền Hùng nhìn bóng người ngựa mất hút thầm nghĩ cô nương nhà nào gả cho Phác tướng quân hẳn là vui buồn chan hòa. Vui vì hắn là người ngay thẳng chính trực, lại buồn vì hắn quá ngay thẳng chính trực chẳng biết đôi ba lời dỗ dành nữ nhân. Đôi khi Điền Hùng tự hỏi liệu nam nhân họ Phác kia có phải do tảng đá đầu thai thành hay không. Dù sao thì việc này chẳng đến phiên y bàn luận, dù ai có gả cho hắn cũng liên quan gì đến y. Y chỉ là một tên người làm nhỏ nhoi bận lo lắng cơm ăn áo mặc mà thôi. Điền Hùng nghĩ ngợi lung tung trên đường vào phủ. 

Sau khi đem lời Phác Vũ Trấn nói kể lại một lượt cho chủ nhân nghe Điền Hùng mới hay Kim Đông Hiền chưa hề biết gì. Đông Hiền nghe xong như bị sét đánh ngang tai quên luôn cả việc truy hỏi chuyện Điền Hùng đi chợ mang hai tay không về. 

"Toi rồi, toi rồi, toi rồi" 

Kim Đông Hiền vừa đi đi lại lại vừa gõ quạt trong lòng bàn tay. 

Tối hôm đó y vì nóng lòng muốn gặp đại ca hỏi cho rõ ràng mà đánh liều cược lớn, sau đó không lâu liền hối hận mà chẳng thể quay đầu, chỉ đành tự an ủi rằng liên quan đến việc xã tắc hắn sẽ không vì chút ân oán cỏn con với y mà phí hoài công sức làm chuyện dư thừa. Thế mà y lại quên béng mất Lâm Anh Mẫn chính là một tên tai to mặt lớn nhưng có cái tính nhỏ mọn, lại còn hay thù vặt. 

Phen này nếu có thể gặp được đại ca dĩ nhiên là tốt, vế còn lại của lời giao kèo y thật sự không dám nghĩ tiếp. 

"Hồ đồ" - Kim Đông Hiền tự lấy quạt gõ vào trán rồi đẩy cửa phi ra ngoài. 

Điền Hùng chả hiểu gì cũng lon ton chạy theo. 

"Công tử người đừng gấp, nghe nói thái hậu vẫn còn đang suy xét đề nghị của Lâm đại nhân. Vả lại cũng chưa chắc đại nhân sẽ đưa ra yêu cầu gì quái gở" 

Kim Đông Hiền chậm bước, y phì cười - "Hắn mà không đưa ra yêu cầu gì quái gỡ ta sẽ đi bằng đầu cho ngươi xem" 

Não của Lâm Anh Mẫn như quyển "Sơn hải kinh" vậy, chứa ti tỉ thứ cổ quái. Giả như hắn thật sự làm được cuộc sống sau này của Đông Hiền có khác nào cục bột, còn chưa biết hắn sẽ nhào nặn y thế nào cho hả dạ. Nghĩ mà y rùng mình nổi đầy gai ốc. 

Đông Hiền ngạc nhiên hỏi. 

"Nhưng mà sao ngươi biết được những chuyện này tiểu Điền?" 

Điền Hùng ấp úng - "Là tướng… tướng quân nói cho tiểu nhân biết. Trên đường đi chợ có tình cờ gặp ngài ấy" 

Kim Đông Hiền mỉm cười vẻ biết tỏng. Y không trách mắng Điền Hùng mà dí dỏm hỏi. 

"Tình cờ gặp từ chợ về đến phủ luôn sao?" 

"Sao sao người biết?" 

Thấy bộ dạng chưa đánh đã khai của y Đông Hiền tủm tỉm cười chỉ quạt lên mắt. 

"Bổn công tử có thiên lí nhãn đấy, dĩ nhiên cái gì ta đây cũng biết" 

Điền hùng thấy công tử của y thật thần thông quảng đại song thành thực Kim Đông Hiền chỉ toàn đoán mò. Thấy Điền Hùng đi về toàn thân lành lặn tươm tất cộng thêm y cùng Phác Vũ Trấn trao đổi được nhiều chuyện như vậy chắc chắn không thể là tình cờ gặp một lúc được. Còn khả năng nào ngoài việc họ Phác kia đưa người của y về đến tận phủ. 

Điền Hùng thành thật nhận tội. 

"Mứt hồng người sai tiểu nhân mua, hay là bây giờ..." 

"Bỏ đi, ta cũng chỉ là tự nhiên nghĩ đến thôi" - Kim Đông Hiền lại hỏi - "Sắp đến trung thu rồi. Ngoài phố thế nào, nhộn nhịp lắm phải không?" 

"Dạ phải, người ta treo rất nhiều đèn lồng lớn" 

"Ừm" 

Kim Đông Hiền không nói gì thêm nhưng Điền Hùng biết trong lòng chủ nhân của y rất muốn được ra ngoài dạo phố. 

Đến Trịnh quốc từ mùa hạ giờ đã sang thu Đông Hiền chưa hề bước chân ra khỏi cổng phủ. Ngày ngày quanh quẩn trong khuôn viên khép kín, Kim Đông Hiền tuy không nói nhưng có lẽ y rất muốn được ra ngoài. 

Lâm Anh Mẫn đổi về thường phục hắn vi vu trong phủ tìm chút gió. 

"Vừa rồi tiểu nhân thấy công tử đang đi dạo ở con đường cạnh trúc lâm" - Lý Đại Huy bẩm báo. 

Lâm Anh Mẫn nhếch mày - "Ta đâu có hỏi ngươi y ở đâu?" 

"Dạ là tiểu nhân nhiều lời" 

Đại Huy vừa cúi đầu nhận lỗi ngẩng mặt lên thì thấy hắn chắp tay sau lưng đi về phía trúc lâm. Đại Huy âm thầm thở dài ngao ngán đi sau lưng hắn. 

Bóng nam nhân mặc y phục tím thấp thoáng đằng xa Lâm Anh Mẫn tăng tốc độ lớn tiếng chào. 

"Hiền công tử, thật trùng hợp!" 

Kim Đông Hiền quay đầu nhìn Lâm Anh Mẫn đầy bất ngờ. Y còn đang phân vân có nên đi tìm hắn hay không thì người đã tự tìm đến rồi. 

"Trùng hợp thật. Lâm đại nhân vừa về không nghỉ ngơi mà cũng đi dạo sao?" - Đông Hiền mỉm cười xã giao. 

"Nghỉ ngơi với gặp công tử chẳng khác là bao, chi bằng gặp công tử trò chuyện đôi câu"

Kim Đông Hiền chỉ cười nhạt cho qua chứ không đáp. Chẳng ai mời nhưng Lâm Anh Mẫn vẫn ngang nhiên bước đi bên cạnh Kim Đông Hiền. 

"Nghe nói đại nhân sáng nay có dâng tấu xin cho đại ca ta đến quý quốc" 

Anh Mẫn nâng khóe miệng nhìn y - "Ta rất khẩn khoản cầu xin thái hậu, cho nên ta hy vọng công tử cũng sẽ giữ lời" 

"Nếu thái hậu chấp thuận dĩ nhiên ta vô cùng cảm kích đại nhân" - Đông Hiền bật cười như đùa - "Hôm đó ta chỉ buột miệng nói chơi thôi, không ngờ đại nhân lại xem là thật" 

"Ăn có thể ăn bậy, nói không thể nói bừa. Công tử chắc là rõ đạo lí này. Tại hạ là người ăn ngay nói thẳng, lời công tử nói đêm đó ta tin là thật, cũng đã mở miệng nói ra trước triều đình rồi chẳng lẽ công tử nỡ lòng nào đem sự chân thành của ta ra đùa giỡn" 

Ánh mắt của Lâm Anh Mẫn khiến Đông Hiền chột dạ. Y quay mặt đi.

"Ta… ta cũng không muốn nuốt lời, ta chỉ sợ ngài lại bày ra mấy trò vô lại bắt ta làm" 

Câu này của Kim Đông Hiền khiến Anh Mẫn tự vấn. Hắn mà lại loại người tệ như vậy sao?

"Nếu ta thật sự gặp được đại ca, chỉ cần không thương thiên hại lý, không trái với luân thường đạo lý ta đều có thể nghe theo ngài sắp đặt" - Y nói. 

Lâm Anh Mẫn cười rộ - "Có câu này của công tử thì ta yên tâm rồi. Người như ta sao có thể bắt công tử làm mấy việc kì lạ được chứ" 

"Ta giữ lời hy vọng ngài cũng đừng nuốt lời" 

Kim Đông Hiền vừa dứt lời hắn bỗng chộp lấy tay y. Nhìn bàn tay to lớn của Lâm Anh Mẫn móc ngoéo vào tay mình Đông Hiền không khỏi giật mình. Nắng vàng chiếu rọi trên khuôn mặt tươi cười của hắn. Hắn lắc tay y. 

"Quân tử nhất ngôn" 

Kim Đông Hiền nở nụ cười nhìn hắn - "Tứ mã nan truy" 

Hứa đã được một lúc mà tay hắn vẫn chưa buông, Kim Đông Hiền e ngại rút tay về. Mấy ngón tay giấu sau ống áo dài khẽ xoa nhẹ, y cất tiếng. 

"Vậy lời mà đại nhân nói lúc thưởng nguyệt, là thật hay giả?" 

Anh Mẫn thông thả đi bên cạnh y, hay tay cũng không để sau lưng nữa mà thả lỏng xuống đung đưa theo bước chân. Hai ống tay áo lâu lâu lại vô tình sượt qua nhau. Hắn dùng chất giọng trầm ấm đáp lại.

"Con người ta tuy thích đùa nhưng lời ta nói với công tử lúc nào cũng là lời thật lòng" 

Đông Hiền so với người thường cũng đã là một nam tử có vóc dáng cao ráo song Lâm Anh Mẫn còn nhỉnh hơn y nửa cái đầu. Đông Hiền muốn quan sát sắc mặt hắn phải ngước lên, vừa hay chạm vào đôi mắt cũng đang cụp xuống của Anh Mẫn. Thấy vậy Đông Hiền giả vờ nhìn đi chỗ khác. 

Bắt được hành động lén lút của y Lâm Anh Mẫn hân hoan trong lòng nhưng trên mặt chỉ cười nhẹ. 

"Công tử người đâu làm gì phạm pháp sao phải lén lén lút lút như rình trộm vậy" 

Kim Đông Hiền giả vờ như không nghe thấy đưa quạt che nắng nhìn lên trời.

"Chà, đại nhân nhìn xem hôm nay trời thật đẹp!" 

Anh Mẫn chẳng biết nói gì chỉ đành cười. Con người ương ngạnh như y hóa ra cũng có nhiều mặt đáng yêu lắm, cứ như một tiểu hài tử vậy.




................................................
Aiya cuối cùng thì 2 người cũng chịu có chút động tĩnh rồi (TvT) người làm mẹ như t có thể yên lòng mà ăn cơm chó được rồi~
T thề với mấy cô chưa có fic nào t viết mà 20 chap rồi mới chịu liếc mắt đưa tình như này đâu, chậm nhiệt thế chứ lị.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip