chương 22

Lý Đại Huy ở giữa con đường đông đúc hướng mắt về phía cây cầu hình bán nguyệt bắc ngang sông. Bóng hai nam nhân đứng bên bờ sông yên bình hoàn toàn tương phản với sự nhộn nhịp tại chỗ y đứng. Quả là bối cảnh hoàn hảo để thực thi kế hoạch giết Kim Đông Hiền. Việc cuối cùng y cần làm để đảm bảo mọi chuyện diễn ra suôn sẻ là tách Lâm Anh Mẫn và Phác Vũ Trấn ra khỏi họ Kim. Đại Huy nhìn sang vị trí Phác Vũ Trấn. 

Điền Hùng nhìn quanh không thấy Kim Đông Hiền đâu, luống cuồng tìm y. Vừa nãy còn thấy công tử ở gian hàng chơi trò chơi, vừa nói với nam nhân bên cạnh vài câu đã không thấy ngưòi đâu. Phác Vũ Trấn trấn an 

"Bên cạnh công tử có đại nhân. Ngươi không cần lo"  

Điền Hùng thấy hắn nói có lí nên cũng bớt sốt ruột. Y cầm xiên bánh ngọt được Phác Vũ Trấn mua cho lại gặm một miếng phồng má nhai. 

"Tướng quân không muốn ăn thử một miếng sao?" - Y nhìn hắn hỏi. 

Phác Vũ Trấn lắc đầu. Hắn đưa tay phủi bột bánh dính bên mép y. Trong mắt hắn con người y làm gì cũng thật hậu đậu, bừa bãi. 

Điền Hùng giật mình quay đi, hai tai ửng hồng nhè nhẹ. Vô tình nhìn ra bờ sông lại bắt gặp hình ảnh Kim Đông Hiền. Y lắp bắp chỉ ra bờ sông. 

"Công… công tử với đại nhân ở kia, tiểu nhân đi qua đó xem thử" 

Nhận thấy bài trí của mình có thể bị tiểu tử kia phá hỏng, Lý Đại Huy ở phía sau nhặt hòn sỏi nắm trong tay, chờ lúc Điền Hùng vừa quay người y cong ngón tay bắn viên sỏi bay đi như tên bắn. 

Điền Hùng bỗng nhiên thấy nhói lên ở mắt cá chân, thân thể mất trọng tâm ngã nhào. Y nhắm tịt mắt, vai đập vào nơi nào đó vô cùng rắn chắc nhưng lại có độ ấm như nhiệt độ của người. 

"Không sao chứ?" 

Điền Hùng he hé mắt phát hiện bản thân nằm gọn trước ngực Phác Vũ Trấn. Tay hắn đặt hờ trên vai y, cặp mắt dài nhìn xuống đỉnh đầu y. Điền Hùng mất hồn đứng thẳng dậy. 

"Không sao" 

Y vừa di chuyển liền thấy mắt cá đau nhói. Phác Vũ Trấn nhiều năm ở sa trường, đối với việc thương tích rất nhạy bén. Hắn nhìn chân y rồi đưa tay ra.

"Qua bên kia ngồi đi"

Điền Hùng ngần ngại bám hờ vào cánh tay Phác Vũ Trấn để hắn dìu đi. Đến nơi, hắn kéo tà áo hạ gối xuống trước mặt y làm y giật bắn thốt lên.

"Tướng quân" 

Hắn không chút câu nệ kéo ống quần của y lên.

"A…" - Điền Hùng lại bị hắn làm cho hoảng sợ. 

Hắn nhìn y - "Đau sao?"

Điền Hùng lắc lắc đầu. Phác Vũ Trấn cúi đầu tiếp tục tháo giày của y. Điền Hùng nhìn hắn đường đường đại tướng quân quỳ một chân trước mặt y thì trong lòng thấp thỏm không yên. Y dáo dác nhìn quanh chỉ sợ nhỡ có ai đó bắt gặp sẽ làm ảnh hưởng đến tôn nghiêm của hắn. 

"Tướng quân, như thế này… hình như không hợp quy tắc. Ngài…" 

"Ngồi yên" 

Điền Hùng đang định đứng dậy kết quả bị hắn nghiêm giọng nạt một câu liền ngồi phịch xuống, hai tay nắm ống quần ngoan ngoãn ngồi yên. 

Cầm chân được Phác Vũ Trấn, Lý Đại Huy tách ra khỏi đám đông người. Nào ngờ vai y bị một bàn tay bất thình lình chộp lấy. Đại Huy theo phản xạ bắt lấy bàn tay trên vai rồi quay trở lại xem chủ nhân của nó là ai. 

Xuất hiện trước mặt y là một nam nhân trẻ tuổi, không quen cũng chẳng lạ. Hắn nhìn tay của bản thân bị vặn ngược lên không hề tỏ vẻ đau đớn mà vô cùng đắc ý.

"Quả nhiên là ngươi" 

Giọng nói này Đại Huy chắc chắn bản thân đã từng nghe qua song vẫn chưa nhớ ra tiểu tử trước mặt là ai thì đột nhiên đối phương lật ngược tình thế hàm trụ vai y. 

Đại Huy liếc thấy bảo đao treo bên hông nam nhân liền nhận ra hắn là người của nha môn. Y thả lỏng thân thể, không phản kháng mà khai khẩu thanh minh. 

"Đại nhân, ta không biết mình đã phạm phải tội gì. Tại sao ngài lại bắt ta?

Bùi Trân Ánh cười, tay vẫn nhấn chặt vai Lý Đại Huy - "Không biết? Diện mạo ta có thể không rõ nhưng thủ pháp này của ngươi ta vừa nhìn liền biết ngươi chính là kẻ đêm trước đã động thủ với ta" 

"Đại nhân ngài nhận nhầm người rồi. Tiểu nhân chỉ là một người hầu nào biết võ công gì, làm sao có thể đánh ngài được" - Đại Huy nhăn mặt kêu oai oái - "Ngài còn không thả tay vai của tiểu nhân sẽ phế mất, không làm được việc lão gia nhất định bị phạt nặng" 

Bùi Trân Ánh không chút cảm xúc nắm chặt lấy y quyết không tha. Vết xước trên cổ đã tố cáo y ngay khi hắn vừa thấy y lướt qua. Lần giao tranh trong bóng tối Trân Ánh chắc chắn bản thân đã cào trúng cổ của tên trộm cho nên hắn biết đó chính là y. Nỗi nhục ê chề đêm đó hôm nay hắn nhất định hoàn trả không thiếu một phân. 

"Tiếp tục đi, ngươi giả bộ cũng giống lắm. Muốn diễn kịch theo ta về nha môn mà diễn" 

Lý Đại Huy nhìn ra bờ sông vô cùng sốt ruột. Nếu y còn dây dưa ở đây với tên ranh này chắc chắn làm lỡ cơ hội tốt ngày hôm nay. 

"Ngươi..." 

Đại Huy nghiến răng xoay một vòng thoát khỏi sự áp chế của hắn. Y lùi lại ôm bả vai bị trật khớp toan chạy đi nhưng lại bị họ Bùi kia kéo ngược trở lại. 

"Lộ đuôi cáo rồi phải không. Ta biết ngay chính là nhà ngươi mà" 

Trân Ánh nói xong liền rút đao xông tới, không cần nghĩ cái gì mà công bằng công lí như lần trước nữa. Đấu với Lý Đại Huy chỉ có hai tay không Bùi Trân Ánh dễ dàng chiếm thế thượng phong. Đại Huy cũng chẳng phải kê không thức thời. Y biết bản thân yếu thế liền lợi dung người qua đường tẩu thoát. Bùi Trân Ánh lập tức xách đao đuổi theo y. 

Kim Đông Hiền chụm hai tay múc nước lên rửa vết nhọ trên mặt. Mái tóc dài xõa sau vai trượt xuống khuỷu tay người kia, Lâm Anh Mẫn ở kế bên tiện tay giữ lấy tóc giúp y. Hắn bộ dạng giống như mèo con rửa mặt của Đông Hiền, đột nhiên khóe miệng nâng lên, bất giác muốn ngắm y thêm lúc nữa.  

“Đông Hiền công tử, ta có một thắc mắc này” 

“Ngài còn chờ ta hỏi?” 

Lâm Anh Mẫn chống cằm cười - “Làm sao để lớn lên dễ nhìn giống như công tử?”  

Kim Đông Hiền suýt thì bị nước vào mũi - “Chẳng phải vẫn có người thấy ta mặt mũi tầm thường đó sao” 

Y quay khuôn mặt ướt đẫm nước sang nhìn hắn. Đêm nay trăng rằm vừa tròn vừa sáng chiếu rọi lên ngũ quan của y làm nó lấp lánh. Lâm Anh Mẫn như bị hút hồn, ánh mắt không kiêng dè lướt dọc khuôn mặt nam nhân đối diện. 

“Lúc đó ta chỉ tùy tiện nói đùa một câu không ngờ người lại giữ mãi trong lòng như vậy. Xem ra ta ở trong lòng công tử cũng có chút trọng lượng phải không?” 

Hắn mỉm cười, mí mắt cong cong - “Nếu sau này ta có hài tử, ta muốn nó mang phân nửa nét đẹp của công tử” 

Đông Hiền nheo mắt thắc mắc - “Tại sao là phân nửa?” 

Lâm Anh Mẫn không trả lời mà chỉ đáp - “Người đoán xem” 

Kim Đông Hiền tỏ vẻ không hứng thú vẩy tay đứng dậy. Y lấy cây quạt dắt ở thắt lưng ra quạt cho ráo nước trên mặt. Lâm Anh Mẫn vẫn chưa chịu từ bỏ. Thấy y cất bước lên cầu hắn cũng đi theo. 

“Công tử có nhất thiết đối xử với ta lạnh lùng như vậy không?” 

Bước chầm chậm nhìn lên trăng tròn khiến Đông Hiền nhớ nhà. 

Y đáp - “Ngài cũng không nhất thiết phải nhiệt tình như thế làm gì. Giữa ta và ngài là quan hệ gì chúng ta đều biết. Ngài tốt hay không tốt với ta đều vì mục đích của riêng ngài, ta đáp trả thế nào có lí do của riêng ta. Ta không hỏi ngài, ngài cũng đừng bận tâm đến ta làm gì”

“Nếu công tử muốn biết ta có thể nói cho người nghe mục đích của ta”

“Ta biết”

“Người biết?” 

"Nếu ta không giống bức họa ngài vẽ, nếu ta không phải một chiến tích ngài giành được. Ngài sẽ để ý đến ta sao?" 

Ánh mắt hắn nhìn y vô cùng ngạc nhiên, chỉ vì hắn không đoán được y sẽ nói những lời này. Kim Đông Hiền trước sau mặt đều không biến sắc. 

“Nếu ta không mang họ Kim, không có khuôn mặt này liệu ngài có nhìn đến ta dù chỉ nửa ánh mắt không?” 

Nếp nhăn giữa chân mày Lâm Anh Mẫn từ từ dãn ra. Hắn nhìn y nở nụ cười đặc trưng. 

"Vậy nếu ta chỉ là một người bình thường công tử có ghét ta đến thế không?" 

Đông Hiền hướng mắt xuống, trong đầu nghĩ về điều hắn nói. 

"Trên đời không có nhiều "nếu" như vậy. Ta để ý người chính là để ý người" 

Kim Đông Hiền đối diện với vẻ mặt tràn đầy tình ý của Lâm Anh Mẫn, bối rối nói - "Ngài nói những lời này với ta là có ý gì?" 

"Ý gì ta nghĩ công tử hiểu rõ. Người hỏi ngược lại ta hay là muốn ta đổi phương thức trực tiếp một chút biểu đạt với người"

Hắn nghiêng người đưa khuôn mặt anh tuấn đến gần y. Đông Hiền bị hắn ép đến ngả lưng. Y lùi lại, hai chân suýt nữa thì mắc vào nhau. 

"Ta… ta không biết. Ngài đừng có đi theo ta nữa" 

Kim Đông Hiền nói lắp xong thì vọt lên trước bỏ chạy. Y cầm quạt quạt lấy quạt để hai gò má nóng ran. 

Ở ngay gần đó tại một ngả đường vắng người, Lý Đại Huy nhận một chưởng vào ngực lùi lại phía sau. Y gấp đến loạn ngữ.

"Ta đã nói ta không phải trộm tặc gì cả. Bây giờ ta đang rất gấp. Phải làm sao ngươi mới chịu buông tha cho ta" 

"Nói ta nghe thử việc gấp của ngươi việc gì ta có thể suy xét việc thả ngươi đi" 

"Ta… ta" 

Đại Huy định bịa ra chuyện gì đó nhưng cứ nghĩ đến đại sự của nghĩa phụ bị tên nhãi ranh trước mặt phá hỏng trong não y lại trống rỗng. 

Trong lúc y lúng túng Bùi Trân Ánh đã phóng đến, nắm đấm vung ra như lao phóng đi. Lý Đại Huy giật mình đưa tay lên trước mặt đỡ đòn. Hắn nhân lúc Đại Huy sơ hở chộp lấy món đồ sắp rơi ra khỏi túi áo của y. 

Lý Đại Huy phát hiện pháo hiệu bị cướp mất. Y lao theo định giành lại nhưng đao của Trân Ánh đã đặt lên cổ y. Đại Huy tức giận, mắt long sòng sọc. 

"Trả nó lại cho ta!" 

Trân Ánh ngắm nghía đồ vật màu đỏ trong tay  - "Nếu không thì sao?" 

"Ta sẽ giết ngươi" 

"Vậy sao?" 

Bùi Trân Ánh nhướn mày, ngón tay cái gạt vào cái chốt dưới đuôi pháo. Một tiếng nổ nhỏ vang lên, đốm đỏ bay vút lên cao vỡ ra thành năm sáu tia sáng giữa bầu trời đen đặc. 

Lý Đại Huy nhìn ra bờ sông. Lâm Anh Mẫn vẫn ở bên cạnh Kim Đông Hiền. Phác Vũ Trấn dẫn theo Điền Hùng từ phía gian hàng đi tới chỗ bọn họ mà hiệu lệnh hành động của y đã được phát.

Gần như mường tượng được kế hoạch đêm nay vỡ tan như pháo hiệu trên trời, Đại Huy thất thần. 

"Không" 

Bùi Trân Ánh không quan tâm. Hắn trở đầu đao dùng cán đánh vào gáy Lý Đại Huy làm y bất tình ngã xuống đất. 

.




-------------------------------------------------
Hình như Phác Vũ Trấn với Điền Hùng phát triển hơi nhanh ="=
2 người chạy 2 chương bằng cặp chính chạy 20 chương đấy, từ từ thôiiiiii 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip