chương 24

Lâm Anh Mẫn đặt Kim Đông Hiền lên giường. Điền Hùng dẫn theo đại phu khẩn cấp vào phòng.

"Đại nhân, ngài cũng trở về thay y phục khô đi nếu không sẽ cảm lạnh mất"

Điền Hùng nói với hắn song ánh mắt Lâm Anh Mẫn vẫn chỉ tập trung về phía người bất tỉnh trên giường. Đại phu kiểm tra sơ qua tình hình của Kim Đông Hiền rồi lên tiếng trấn an hắn. Cuối cùng Lâm Anh Mẫn cũng chịu di chuyển. Hắn ở ngoài căn phòng tấp nập kẻ hầu hạ chạy đôn chạy đáo, lòng dạ bồn chồn không yên.

Lâm Anh Mẫn lúc này lấy ra một vật Đông Hiền liều cả mạng để nhặt lại, giờ đây nằm trong tay hắn đã rã thành nhiều mảnh. Cây quạt bảo bối của y ngấm nước đã lâu vô phương cứu chữa, chỉ còn lại xương quạt là còn nguyên hình dạng.

"Đại nhân, y phục đã chuẩn bị xong rồi" - Một tì nữ lên tiếng nhắc nhở.
Hắn gật đầu, đi thay y phục.

...

Lý Đại Huy mơ màng tỉnh trong tình trạng bị trói chặt hai tay. Y nheo mắt nhìn quanh. Cách chỗ y ngồi vài bước chân là một toán người đang nói chuyện.

"Cái gì?! Ngươi nói đã bắt được trộm rồi?"

"Phải, đang giam trong ngục chờ đại nhân phán quyết. Tất cả có năm tên, sau khi tra khảo đều nhận tội rồi"

"Không phải, sao có thể như thế..."

"Hơn nữa cái người mà ngươi đưa về... ngươi không để ý trên người y có ngân lượng khắc chữ Lâm sao"

Lý Đại Huy nghe thấy bọn họ tranh cãi. Họ Bùi kia không tin y là người vô tội, cho nên bọn họ quyết định kéo y vào nhà lao để mấy tên phạm nhân kia nhận đồng bọn. Ngoài dự đoán của Bùi Trân Ánh, tên tiểu tử gian manh mà hắn bắt được không ngờ lại là người vô tội. Sau đó dĩ nhiên Lý Đại Huy được thả. Trân Ánh tháo dây cởi trói cho y trong bộ dạng không hề cam tâm. Cứ ngỡ Đại Huy sẽ trưng ra bộ dạng đắc ý trêu ngươi hắn nhưng không. Y xoa xoa cổ tay thất thểu ra khỏi nha môn. Trong đầu Đại Huy giờ đây chỉ còn là mớ hỗn độn. Tuy chưa rõ tình hình xong y chắc chắn mọi chuyện có lẽ đã đổ vỡ. Y chưa biết làm sao ăn nói với nghĩa phụ. Lần này y thực sự gây rắc rối cho người rồi.

Bùi Trân Ánh đứng ở cổng phủ trông Lý Đại Huy, trong lòng cứ lấn cấn một điều gì đó khó nói thành lời.

Khi Lý Đại Huy về đến phủ tướng quốc, tình cảnh xào xáo trong phủ khiến y phần nào đoán được những việc đã xảy ra trong lúc y bị người ta đánh bất tỉnh.

Thấy bóng lưng Lâm Anh Mẫn đứng trước cửa phòng Đại Huy hít một hơi, hai tay nắm chặt đi đến chỗ hắn, quỳ mạnh xuống. Hắn quay người, điềm tình hỏi.

"Ngươi đã đi đâu?"

"Tiểu nhân ham chơi lơ là việc hầu hạ đại nhân mong người trách phạt"

Lâm Anh Mẫn không tiếp tục tra hỏi, chỉ lạnh lùng ra lệnh - "Ra con đường phía sau trúc lâm quỳ đi"

"Dạ"

Lý Đại Huy dập đầu tạ lỗi rồi ngậm ngùi đứng dậy làm theo lời hắn nói. Con đường chạy ngang trúc lâm rải đầy sỏi, phen này không biết hai đầu gối của y có còn giữ được không. Đại Huy cũng chẳng trông mong gì. Lâm Anh Mẫn vẫn còn muốn giữ mạng y lại cho nên mới bắt phạt y, nếu không từ lúc y vác mạng về đây đã bị hắn phanh thay xẻ thịt từ lâu. Điều canh cánh trong lòng y lúc này là làm sao đối mặt với Lưu Doãn.

Kim Đông Hiền thân thể vốn dĩ không tráng kiện, vừa mất máu vừa nhiễm hàn khí đối với y giống như mất nửa cái mạng. Vừa qua nửa đêm y bắt đầu phát sốt.

Điền Hùng ở bên cạnh gật gà gật gù bị tiếng nói sảng của Kim Đông Hiền đánh thức. Nhìn chủ nhân nằm trên giường mặt mày trắng nhợt đẫm mồ hôi khiến Điền Hùng hoảng. Nhớ đến lời đại phu dặn. Y sờ trán Kim Đông Hiền, quả nhiên là đã sốt. Điền Hùng mau chóng chạy ra cửa thông báo một tiếng. Nô tỳ trực ngoài cửa liền đi chuẩn bị thau nước và khăn cho y. Ở trong phòng Điền Hùng lấy đơn dược đại phu để lại bón cho Kim Đông Hiền.

Y dùng một tay đỡ đầu Đông Hiền, một tay bón thuốc. Thuốc tuy đã nằm trong miệng nhưng đổ thế nào nước cũng chảy sang hai bên. Thêm vào Đông Hiền dường như đang mê sảng miệng lâu lâu lại gọi một người, khiến công cuộc uống thuốc thêm phần gian nan.

"Công tử, người tỉnh lại đi!"

Điền Hùng nhẹ giọng gọi song Đông Hiền không hồi đáp. Y vẫn luôn miệng gọi "ca", tay bấu chặt tấm chăn phủ trên bụng.

Nghe tiếng cửa mở Điền Hùng ngẩng lên nhìn. Cứ ngỡ tỳ nước mang nước quay trở lại nhưng người bước vào là Lâm Anh Mẫn. Hắn khép cửa.

"Để ta"

Điền Hùng lật đật đứng dậy đưa chén nước cho Lâm Anh Mẫn. Hắn ngồi xuống đầu giường để Kim Đông Hiền dựa vào vai mình. Hắn đưa tay bóp miệng y khiến hai cánh môi mở ra đổ nước vào. Việc uống thuốc nhanh như vậy đã hoàn thành. Điền Hùng nhận thau nước từ tay tỳ nữ bưng vào. Y nhìn hắn ấp úng.

"Đại nhân, nước lạnh để..."

Lâm Anh Mẫn đặt tay lên trán người trong lòng, đúng là cần được hạ nhiệt ngay. Hắn định đỡ y nằm xuống nhưng chẳng biết từ bao bàn tay nắm chăn của y đã chuyển sang túm chặt tà áo của hắn. Lâm Anh Mẫn càng gỡ y nắm càng chặt. Kim Đông Hiền bắt lấy tay hắn, hai cánh môi trắng bợt mấp máy gọi.

"Ca... ca"

"..."

"Đừng đi"

Nghe giọng y nấc nở Lâm Anh Mẫn lặng lẽ ngồi yên để y nắm chặt tay hắn.

"Đừng bỏ ta..."

Lâm Anh Mẫn vỗ nhè nhẹ đỉnh đầu Đông Hiền.

"Ta không đi"

Điền Hùng thấy vậy vắt khô cái khăn ướt trực tiếp đưa cho Lâm Anh Mẫn. Y kéo cái ghế đặt chậu nước đến cạnh đầu giường rồi đi ra ngoài khép cửa lại.

Kim Đông Hiền dựa đầu vào cổ Lâm Anh Mẫn, tay giữ chặt tay hắn không buông. Hắn vén phần tóc ướt mồ hôi trên trán Đông Hiền rồi đặt chiếc khăn xếp gọn lên. Từng hơi thở nóng hổi cứ đều đặn phả vào yết hầu của Anh Mẫn. Cảm giác ôm Đông Hiền trong lòng đối với hắn rất vô thực. Hắn khẽ cúi đầu nhìn nét mặt yên bình của y, thầm so sánh với y của ngày đầu bước vào phủ. Vẫn là Kim Đông Hiền, nhưng Kim Đông Hiền trong vòng tay hắn lại vạn phần đáng yêu hơn. Cho dù giờ đây dung nhan y tiều tụy trông thấy Anh Mẫn vẫn cảm thấy người trong lòng hắn là người đẹp không ai sánh bằng. Lâm Anh Mẫn đưa tay khẽ chạm vào má Đông Hiền, lòng tự hỏi là y đã thay đổi hay là hắn.

Đông Hiền sau khi được chườm mát dường như cũng dễ chịu hơn, tiếng gọi nỉ non trong họng thưa dần. Y ngủ yên trong sự bảo bọc của hắn. Lâm Anh Mẫn cứ nửa canh giờ đều đặn giặt lại khăn để đảm bảo nó luôn đủ mát. Chỉ giặt được vài lần trời đã hửng sáng. Hắn sờ trán y rồi tự sờ trán mình, thấy không chênh lệch bao nhiêu hắn yên tâm đỡ Đông Hiền nằm xuống, kéo chăn lên cổ y. Lâm Anh Mẫn nhìn bàn tay trước sau kiên định nắm chặt tay hắn, nhìn một lúc mới đành lòng gỡ tay Kim Đông Hiền ra cất vào trong chăn.

Trời vừa sáng Điền Hùng đã thức. Y đến đổi ca với tì nữ trực đêm. Vị tỷ tỷ kia trước khi đi còn kể với y sự tình cả đêm qua, rằng Lâm Anh Mẫn đến tận sáng sớm mới rời khỏi phòng để vào cung chầu. Điền Hùng nghe xong trong đầu liền đi đến kết luận, nhất định là Lâm đại nhân rất lo lắng cho công tử nhà y. Nếu chẳng phải người quan trọng hà tất bận tâm đến vậy. Thiết nghĩ nếu như tướng quân bị thương có lẽ y cũng sẽ lo lắng giống như Lâm đại nhân lo cho công tử... Mà khoan, sao tự nhiên y lại nghĩ đến Phác Vũ Trấn? Điền Hùng tự tát vào trán mình một cái rồi mau chóng kiểm tra tình hình Kim Đông Hiền.

Mặt trời lên khỏi đỉnh núi xua tan đi sương lạnh tích tụ suốt đêm qua. Chút hơi ấm đầu ngày chẳng đủ làm cho Lý Đại Huy cảm thấy khá hơn. Y đã quỳ suốt một đêm giữa cái khí thu lạnh bủa vây. Nếu không phải nhờ khoác tấm áo Điền Hùng lén lút đưa cho, nếu không nhờ chút hơi ấm đó có lẽ y đã gục ngã bên bìa rừng trúc này. Hai đầu gối đã mất cảm giác mà Đại Huy không biết mình còn phải quỳ đến lúc nào, bởi vì Lâm Anh Mẫn không ra hạn. Chắc là sẽ quỳ đến khi hắn quyết định được có tiếp tục giữ mạng y hay không.

Đại Huy ngước khuôn mặt đờ đẫn nhìn mặt trời đỏ như viên than hồng trong bếp. Xuất hiện một tiểu cô nương bỗng che tầm mắt y.

"Đại Huy, đại nhân nói khi nào mặt trời lên ngươi có thể đứng dậy"

"Đại nhân đang ở đâu?"

"Vào cung rồi. Mau đứng dậy đi, về phòng ta giúp ngươi thoa thuốc"

"Đa tạ"

Đại Huy vịn vào vai nàng chật vật đứng dậy như một đứa trẻ mới tập đi. Tiểu cô nương dìu y mà lòng thương xót.

"Ngươi rốt cuộc gây nên tội gì mà để bị phạt thành thế này cơ chứ"

Đại Huy cười khẩy - "Ngươi biết tính đại nhân mà, lí do đối với ngài ấy đâu có quan trọng. Ngài ấy chỉ làm điều bản thân thích làm. Khá là tự phát"

"Tất nhiên là ta biết, mọi người đều biết nhưng nếu ngươi còn muốn giữ cái đầu thì đừng nói toẹt ra như vậy"

Đại Huy làu bàu - "Đầu gối ta như vậy rồi ta còn giữ cái gì nữa."

Tiểu cô nương ngừng một chút mới đáp.

"Ý ta là thứ trên cổ ngươi"

.

.

.

"Đại nhân, ngài đã biết trước Lưu Doãn sẽ tìm kẻ thay hắn gánh tội trạng rồi phải không?"

Nhìn sắc mặt bất động của Lâm Anh Mẫn, Phác Vũ Trấn phần nào đoán được hắn đã biết từ trước chuyện ám sát đêm trung thu không tài nào khiến lão già kia lộ đuôi cáo.

"Dù sao cũng đổi được một cánh tay đắc lực của hắn" - Lâm Anh Mẫn đáp.

Phác Vũ Trấn không đồng tình - "Ngài dùng nửa cái mạng của Kim Đông Hiền chặt được cánh tay phải của hắn. Đáng không?"

Không bảo vệ được Kim Đông Hiền bản thân Lâm Anh Mẫn phải chịu trách phạt trước văn võ bá quan, bổng lộc bị trừ một năm. Đối với Phác Vũ Trấn hắn không bằng lòng với tính toán lần này của Lâm Anh Mẫn.

Phác Vũ Trấn lại không biết trong tính toán của Lâm Anh Mẫn còn có cả phần hắn muốn được đi chơi trung thu cùng Đông Hiền, muốn thấy y vui vẻ.

Hắn nheo mắt nghi hoặc - "Vũ Trấn huynh không thích Kim Đông Hiền đấy chứ? Sao phải lo cho y như vậy?"

Phác Vũ Trấn nhíu mày - "Ta lo cho ngài"

Lâm Anh Mẫn cười cười - "Đừng nói là huynh yêu thầm ta đấy nhé"

Phác Vũ Trấn nhìn hắn, đoạn mới đáp - "Cái phúc này ta không có số hưởng, họa may chỉ Kim công tử mới có"

"Là phúc là họa còn chưa rõ"

Hắn đưa tay nắn bóp sau gáy. Cảnh này lọt vào mắt Phác Vũ Trấn. Hắn hỏi.

"Đại nhân tối qua ngủ không ngon sao?"

"Tối qua ta không có chợp mắt"

"Ngài đã làm gì?"

Lâm Anh Mẫn nghĩ không muốn kể ra chuyện hắn một đêm làm gối cho ai kia cho nên đổi sang trêu chọc Phác Vũ Trấn.

"Nhớ huynh"

Phác Vũ Trấn nghe xong không đáp, chỉ tăng tốc độ đi vượt lên trước bỏ mặc Lâm Anh Mẫn ở phía sau. Đều là nam nhân lại nói mấy lời với nhau thật là khiến hắn nổi gai ốc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip