chương 29

Không những không gặp được ca ca, ngay cả quạt y tặng Đông Hiền cũng làm mất sau tai nạn hôm đó. Thứ duy nhất Kim Đông Hiền còn lại sau trung thu tai ương là túi hạt giống. May thay nó không bị hư khi rơi xuống nước.

Ngày đầu tiên sau cả tháng nhốt mình trong phòng, Đông Hiền đi ra hậu viện tìm một vị trí phong thủy tốt. Y ra hiệu cho người làm vườn.

"Chỗ này này"

Người kia xách thùng nước cùng dụng cụ làm vườn đặt xuống đất.

"Hay là để tiểu nhân làm cho"

"Không sao, ta sẽ tự trồng nó"

Người kia niềm nở - "Tiểu nhân ở bên kia, có gì công tử cứ gọi"

Đông Hiền cười - "Đa tạ"

Nói rồi y xắn tay áo lên bắt đầu xới đất. Người làm vườn thấy vậy cũng yên tâm quay trở lại làm việc. Kim Đông Hiền cuốc đất miệt mài mới tạo được một vị trí lí tưởng để gieo hạt. Xong xuôi y chọt mấy cái lỗ bé bé nhét hạt xuống rồi lấp đất lại, vui vẻ tưới nước. Nhưng mà như thế này cây của y sẽ bị kẻ khác giẫm lên, cần phải đánh dấu chủ quyền lãnh thổ. Nghĩ vậy Đông Hiền liền chạy đi tìm đồ làm dấu.

"Ngươi có thấy công tử đâu không?"

"Bẩm đại nhân, công tử đang ở bên kia trồng cây"

Lâm Anh Mẫn "ừm" một tiếng rồi đi về phía nơi hắn cũng từng cặm cụi trồng đào. Lâm Anh Mẫn đến nơi thì không thấy người đâu chỉ thấy đống cuốc xẻng nằm chỏng gọng la liệt dưới đất. Hắn bước lại gần.

"Lâm Anh Mẫn! Dừng!"

Tiếng hét kinh thiên động địa kia làm hắn giật bắn, chân vẫn còn ở trên không chưa kịp chạm đất.

"Dừng dừng dừng. Ngài mau lùi lại đi"

Lâm anh Mẫn chớp chớp mắt nhìn Kim Đông Hiền - "Vậy là dừng hay là lùi. Ta không thể làm hai việc này cùng lúc được"

"Dừn... à không ý ta là lùi lại. Ngài đang giẫm lên Hạnh Nhi đó!"

"Hạnh Nhi là ai? Công tử chôn ai ở dưới này?"

Lâm Anh Mẫn vừa cất chân đi Kim Đông Hiền liền quỳ sụp xuống sửa sang lại đất.

"Cây của ta"

Y cắm một cái bảng viết tên Hạnh Nhi ngay trước nơi gieo hạt.

"Hạnh Nhi, cây ngân hạnh?" - Lâm Anh Mẫn phụt cười. Ai không biết trông vào còn tưởng y đang lập bia mộ. Hắn nhìn gốc đào cách đó xa nổi ý trêu đùa.

"Vậy cây của ta cũng nên có tên mới phải. Gọi là Đào Tử đi. Làm một cặp với Hạnh Nhi có phải rất đẹp đôi không?"

Y cười - "Nghe không tệ chút nào"

Kim Đông Hiền ban nãy đi ngang đám nô bộc chăm sóc hoa viên xin được ít nhành hoa đỗ quyên. Y lại hì hục đào đất. Không biết là vô ý hay cố tình mà đất đai bắn tung tóe hết lên giày của Lâm Anh Mẫn.

Nhìn y nâng niu đám thực vật hắn cười khổ - "Thật ngưỡng mộ nhành hoa trong tay công tử. Người thậm chí chưa bao giờ dịu dàng với ta như với nó"

Một ý nghĩ lóe lên Kim Đông Hiền chợt. Y đào một cái huyệt be bé bên cạnh rồi vỗ vỗ.

"Hay là đại nhân thử sống như một cái cây đi. Ta sẽ xem xét việc dịu dàng với ngài"

Lần này y còn định chôn cả hắn? Liệu y có cắm cho hắn một cái bảng đề tên Lâm Anh Mẫn không? Suốt cả tháng trời quen với một Kim Đông Hiền yếu đuối ngoan ngoãn làm hắn chợt lạ lẫm với dáng vẻ tràn đầy sức sống này của y.

Kim Đông Hiền phủi tay đứng dậy toan bỏ của chạy lấy người thì bị Lâm Anh Mẫn cầm tay kéo lại. Y va vào người hắn, bàn tay theo phản xạ sờ thắt lưng tìm vật gì đó che chắn song chẳng tìm được cây quạt vẫn hay dùng. Đông Hiền lùi lùi khi thấy hắn gần sát.

"Ngài... làm gì vậy? Bên kia có người, đừng làm loạn"

"Không có ai thì có thể làm loạn?"

"..." - Đột nhiên Đông Hiền nhớ đến tình cảnh dang dở hôm trước. Hai tai y bắt đầu đổi sang màu đỏ.

"Công tử không quên những gì chúng ta nói hôm trước chứ? Hay là để ta nhắc lại. Ta thích..."

Kim Đông Hiền bịt miệng hắn.

"Ta không quên, nhưng vậy thì sao?" 

Hắn kéo tay y xuống, luồn ngón tay vào đan chặt. Kim Đông Hiền bị hắn kéo đi trong hoảng loạn.

"Ngài điên rồi!"

Y vùng vằng gỡ tay hắn ra trước khi cả hai bước khỏi hậu viên. 

"Ngài có biết bản thân đang làm gì không?"

"Ta biết chứ" - Lâm Anh Mẫn quay lại điềm tĩnh cười - "Công tử nghĩ lời đó ta chỉ tùy tiện nói với người, nghe xong thì thôi phải không?"

"Nếu không thì đại nhân định thế nào?"

"Công tử có biết vì sao một kẻ không có gì trong tay như ta có thể đi đến ngày hôm nay không?"

Kim Đông Hiền hoàn toàn không hiểu hắn nói điều này để làm gì. Y không trả lời.

"Đó là bởi vì không ai biết ta đang thực sự nghĩ gì. Công tử là người đầu tiên, người đầu tiên khiến ta đem ý nghĩ của mình nói ra. Người không định chịu trách nhiệm với lòng tin của ta sao?"

Đông Hiền ngơ ra. Đây lần đầu tiên y cùng người khác nói chuyện yêu đương mà còn có thể lập luận chặt chẽ như hắn. Y cười.

"Đại nhân muốn ta chịu trách nhiệm thế nào? Ta đâu phải tiểu cô nương có thể nhận tấm chân tình quý giá của ngài. Ngài là ai? Ta lại là ai? Đại nhân ngài có suy nghĩ kĩ hậu quả chưa?"

"Chưa" - Hắn ung dung - "Chuyện ta muốn làm thì không màng hậu quả"

Kim Đông Hiền bắt đầu hít thở không thông. Sao hắn có thể trả lời ngang ngược vậy chứ!

"Ta không tin ngài đi đến vị trí này mà không suy tính trước khi làm"

"Vị trí này là việc ta cần phải làm, không phải việc ta muốn làm"

"Ngài... ta không muốn đôi co với ngài"

Kim Đông Hiền quay đi. Lâm Anh Mẫn lại chặn đường y.

"Đợi chút chúng ta còn chưa nói chuyện xong. Người đâu thể bỏ đi như thế"

Kim Đông Hiền bước sang bên nào hắn bước sang bên đó nhất quyết ngáng đường y. Đông Hiền tức giận.

"Tại sao ta không thể? Ta không bỏ đi thì sao? Ta chịu trách nhiệm thì đại nhân sẽ lấy ta sao?!"

Mắt hắn sáng ngời vẻ kiên định.

"Ta lấy người"

Kim Đông Hiền chỉ buột miệng nhưng lại bị Lâm Anh Mẫn làm cho bất ngờ. Y quyết liệt đẩy hắn ra.

"Nhưng ta không gả"

Dứt lời Kim Đông Hiền bình bịch chạy đi. Y rõ ràng là một nam nhân, gả cái gì mà gả không biết. Thật là bị hắn làm cho choáng váng đến loạn ngữ.

Đông Hiền chạy về phòng đóng sập cửa lại. Lâm Anh Mẫn gõ cửa.

"Công tử vẫn chưa nói cho ta biết người có thích ta không?"

Y đè cửa, nói vọng ra ngoài - "Tại sao ta phải nói với ngài?"

"Công tử không nói đêm nay ta không ngủ được"

"Vậy ngài thức đi"

"Ta không ngủ được ta sẽ sang tìm công tử tâm sự"

Kim Đông Hiền tức điên mở toang cửa - "Ta không thích, không thích, không thích ngài. Được chưa?"

Lâm Anh Mẫn mỉm cười thoạt nhìn vô cùng ngoan ngoãn.

"Được"

Hắn thả mỗi một chữ rồi đi mất.

Y lại bị hắn làm cho ngơ. Chỉ thế thôi?

Cửa vừa đóng lại vang lên tiếng cốc cốc.

"Lại có chuyện gì?!"

Y mở cửa thì bắt gặp khuôn mặt ngây ngốc của Điền Hùng.

"Tiểu nhân có chuyện muốn hỏi... được không ạ?"

Kim Đông Hiền có chút ngại vì đã nhận lầm người.

"Ngươi hỏi đi"

Điền Hùng vui mừng chìa ra một cái khăn - "Cái này có ý nghĩa gì ạ? Tiểu nhân nghĩ mãi cũng không hiểu hai con vịt nghĩa là gì"

Đông Hiền mở chiếc khăn lụa, đúng là ở góc có thêu hai con vật, đường chỉ xấu đến xúc phạm người nhìn.

"Của Phác Vũ Trấn cho ngươi à?"

Điền Hùng gật gật - "Sao người biết?"

Kim Đông Hiền cười - "Đúng là vịt nhưng không phải vịt. Là uyên ương đó. Nghĩa là gì có cần ta giải thích tiếp không?"

Dù ngốc đến đâu cũng không thể không hiểu thêu uyên ương nghĩa là gì. Điền Hùng đỏ mặt lấy lại cái khăn. Y lắc đầu.

"Tiểu nhân đi làm việc đây"

Nhìn bóng Điền Hùng mất hút Kim Đông Hiền thở dài. Thì ra có lúc bản thân y còn không thể tự do bằng Điền Hùng.

Qua ngày, Kim Đông Hiền khệ nệ xách nước đi tưới cây. Lâm Anh Mẫn xuất hiện giành lấy thùng nước trong tay y.

"Công tử đi tưới cây sao?"

Nhìn hắn dùng một tay nhấc thùng nước mà y dùng hai tay vẫn phải chật vật, càng nhìn càng tổn thương tự tôn của một đấng nam nhi như y.

"Đi tắm. Ngài còn muốn đi theo không?"

"Vậy ta càng phải đi theo"

"Biến thái"

Kim Đông Hiền vọt lên phía trước. Lâm Anh Mẫn tự cười, ngược lại cảm thấy dáng vẻ mắng người của Kim Đông Hiền đặc biệt khả ái. Hắn xách thùng nước chạy theo y.

Đông Hiền múc nước đổ xuống được y đánh dấu hôm qua.

"Hôm nay công tử có thấy thích ta hơn chút nào chưa?"

"Không có. Ngài đã hỏi năm lần rồi. Còn định hỏi đến khi nào nữa?"

"Chẳng phải nói vạn vật đều thay đổi theo thời gian đó sao. Công tử có thể ghét ta hôm qua, cũng có thể thích ta vào ngày mai. Nhưng mà công tử lại không chịu nói cho nên ta chỉ còn cách hỏi người thôi"

Hắn nghiêng người qua - "Hiện tại thì sao? Có thích hơn chút nào không"

Hiện tại gáo nước trong tay Kim Đông Hiền rất muốn bay vào khuôn mặt ngả ngớn của hắn.

"Không"

Cây tưới xong, hắn lại theo y.

"Lâm đại nhân ngài đừng đi theo ta nữa có được không?"

"Không được"

Kim Đông Hiền dừng bước. Y chỉ vào đám hạt mới gieo.

"Ta không muốn nói chuyện với đại nhân, cho đến khi hoa nở. Ngài còn làm phiền ta, cả đời này ta không nói với ngài nữa"

Kim Đông Hiền bỏ về phòng. Lâm Anh Mẫn nhìn đám hoa bé tí mới trồng, mặt đen một mảng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip