chương 49
"Buông ra!"
Lý Đại Huy cố vùng ra khỏi nam nhân phía trước. Hắn không nói không rằng một mực nắm lấy cánh tay không bị thương của Đại Huy kéo y đi.
"Bùi Trân Ánh!"
Lôi lôi kéo kéo một lúc, ở giữa rừng y ra tay đánh hắn một chưởng. Trái với kì vọng Trân Ánh không tránh né cũng không tức giận, lúc này hắn mới nới lỏng tay.
"Tay ngươi đang bị thương, đừng bướng nữa, để ta xem thương tích của ngươi."
Lý Đại Huy như con mèo đang xù lông được người ta ôm vào lòng vuốt ve, đột nhiên không càn quấy nữa mà ngoan ngoãn ngồi xuống gốc cây hắn chỉ.
Trân Ánh đến bờ sông múc ít nước đến lau sạch tay cho Đại Huy, hắn lấy thuốc bột rắc vào quanh miệng vết thương.
"Ngươi lúc nào cũng mang theo thuốc liệu thương?"
Trân Ánh xé miếng vải từ y phục trên người, quấn chặt quanh cổ tay Đại Huy.
"Để phòng hờ thôi."
Đại Huy loáng thoáng thấy nhát chém trong lòng bàn tay hắn, không biết vì sao cảm giác tội lỗi dâng lên ứ nghẹn ở cuống họng. Một câu xin lỗi thật khó nói.
"Tay ngươi... không sao chứ?"
Trân Ánh nhìn Đại Huy, khóe miệng cong lên.
"Sao? Áy náy rồi hả?"
Y quay mặt đi.
Hắn mỉm cười, "Ta biết thật ra ngươi không hề hận ta.".
Kí ức không vui bỗng ùa về, Đại Huy thu cánh tay đã được băng bó lại, ngượng ngùng nói.
"Đa tạ."
"Đại Huy, thật ra ta..."
"Nếu ngươi định nói chuyện cũ thì ta không muốn nghe."
Trân Ánh đành đổi chủ đề, "Tiếp theo ngươi định đi đâu? Lưu đại nhân chắc chắn không tha cho kẻ hại con trai ông ta thành ra như vậy.".
"Con dao của ngươi còn ở tại hiện trường, sợ rằng bọn họ sẽ nhanh chóng điều tra ra ngươi thôi."
"Điều tra mới tốt."
"Hả?"
Bị thương là ngoài dự đoán song việc để lại hung khí là y cố tình. Con dao găm đó là vật Lý Đại Huy mang từ Lâm phủ đi, có điều tra cũng chỉ mang lại một kết quả là Lâm Anh Mẫn sai người làm. Còn nếu không tra ra, việc Lưu Hiến Thanh tuyệt tự có lợi cho ai nhất thì chính là kẻ đó làm. Dù sao đối với lão già họ Lưu, Lý Đại Huy đã thành cô hồn dã quỷ từ lâu rồi.
Bùi Trân Ánh cứ ngỡ khiến Lưu Hiến Thanh tàn phế là cách Đại Huy trả thù nghĩa phụ của y, hắn không biết đây chỉ là bước đầu trong kế hoạch trả thù của y mà thôi, kẻ thù của y cũng không phải chỉ có mình Lưu Doãn.
"Ngươi đói bụng không? Ngồi đây đi, ta đi kiếm chút đồ ăn.
Đại Huy nói rồi đứng đậy đi xung quanh tìm ít quả dại có thể lót dạ. Trong lúc đó Trân Ánh nhặt một đống cành cây khô nhóm thành đống lửa đủ cháy hết đêm nay.
Ăn xong Trân Ánh cởi áo ngoài trải xuống đất, hắn gọi Đại Huy.
"Ngươi ngủ ở đây đi."
Nói rồi Trân Ánh chọn một gốc cây dựa lưng vào chợp mắt.
So với lúc ở ngôi nhà tranh đó sự quan tâm hắn dành cho y hình như chưa từng thay đổi. Đại Huy nằm nghiêng trên tấm áo của Trân Ánh, y quay lưng về phía hắn, nhắm mắt.
Nam nhân dựa gốc cây hé mắt nhìn bóng lưng y rồi nhìn trời đêm.
Hắn và Đại Huy, liệu có tương lai hay không?
Hắn chỉ mong y bình an, hạnh phúc, nhưng có lẽ trả thù là cách duy nhất để Đại Huy được an lòng.
Đại Huy không biết, nam nhân kia nguyện cùng y đến cùng trời cuối đất, chẳng ngại núi đao biển lửa. Có lẽ vì cuộc gặp gỡ này quá chóng vánh, y lại là kẻ đã mất niềm tin vào lời thề non hẹn biển, chỉ còn cách xem Trân Ánh là tên ngốc mới lí giải nổi vì sao hắn cố chấp theo y đến vậy.
Trời chưa sáng, đống lửa Trân Ánh nhóm vẫn đang cháy âm ỉ. Lý Đại Huy tỉnh giấc, đem áo ngoài rủ sạch sẽ, đắp lên thân thể nam nhân đang say giấc.
Nhân lúc hắn ngủ say, Đại Huy âm thầm bỏ đi.
...
Sau khi Lâm Anh Mẫn bình phục hoàn toàn, thuộc hạ cấp báo đưa tin tức ở kinh thành đến tay hắn.
Việc Lưu Hiến Thanh bị hãm hại khiến cho họ Lưu trở nên điên cuồng hơn bao giờ hết. Lão chỉ có một đứa con trai duy nhất, bây giờ thành tàn phế vì đi kỹ viện, vừa thương tâm vừa mất thể diễn. Sau chuyện này Lưu Doãn lộng hành, không kiêng nể ai. Thái hậu bị hắn lấn lướt, văn võ bá quan trong triều kẻ thì quy phục về phe lão, người thì giả câm giả điếc làm ngơ để tự bảo vệ bản thân. Chuyến này nếu không diệt trừ từ gốc, e rằng sau này ngay cả hắn cũng không áp chế được Lưu Doãn nữa.
Lâm Anh Mẫn đang day trán thì thuộc hạ hắn lại tiếp tục dâng lên một phong thư.
"Lá thư này được gửi đến từ Đại Điền."
Ngoài thư đề tự Kim Thành Vương, gửi hiền đệ.
Kim Thái Hiền không gửi thư vào cung mà gửi đến quân doanh, hẳn là muốn gửi riêng cho Đông Hiền.
Lâm Anh Mẫn mở niêm phong, trước nay thư từ Đại Điền dù là gửi cho ai hắn cũng sẽ mở ra coi trước một lượt. Đột nhiên Anh Mẫn ngừng tay, hắn chần chừ rồi quyết định bỏ lại thư vào bao. Hắn sẽ đưa cho Đông Hiền xem trước.
Lúc này Kim Đông Hiền ở trong lều nheo mắt xỏ chỉ vào kim. Điền Hùng thấy chủ nhân y đã ngồi khâu khâu vá vá được hai ngày rồi, bây giờ mới nhìn ra là may găng tay. Tay nghề của Đông Hiền cũng chỉ khá hơn Điền Hùng một chút mà thôi, cái găng tay lại khó may như vậy, chả trách đã may liền hai ngày còn chưa xong.
"Công tử, người may găng tay sao lại chỉ may có một chiếc vậy?"
Kim Đông Hiền cuối cùng cũng may xong mũi cuối cùng, y cắn chỉ rồi nói.
"Bởi vì hắn chỉ bị thương một bên thôi. Đeo cả hai bên không phải rất bất tiện sao."
Đông Hiền đeo cái găng vào tay thử cử động. Cảm giác khá dễ chịu, cho dù là mang cả ngày có lẽ cũng không bị bí. Tất nhiên là găng này cũng chỉ là làm cho hắn mang tạm thời thôi, đợi về thành rồi Đông Hiền định sẽ tìm thợ rèn đúc một ngón tay giả bằng kim loại, như vậy sẽ đỡ vướng víu lại thẩm mĩ hơn.
"Hiền, ta vào được không?"
Hiền? Điền Hùng ngớ người chưa kịp phản ứng thì Đông Hiền đã mời Lâm Anh Mẫn vào.
Thấy hắn Kim Đông Hiền liền hí hửng khoe cái găng tay mới làm xong.
"Ngài xem, có đẹp không?"
Anh Mẫn ngạc nhiên cầm lấy vật trên tay y mà xem.
"Cái này..."
"Ta nhớ ngài nói không thích bị người khác nhìn thấy thương tích, cho nên ta làm cho ngài đấy."
Hắn đeo găng vào tay, trầm trồ, "Người khéo tay hơn ta tưởng đấy.".
Vậy có tính là khen không? Đông Hiền không chấp nhất với hắn. Y nói.
"Ra ngoài ngài có thể mang nó, lúc ở với ta có thể không cần mang. Mang nhiều không tốt."
Anh Mẫn mỉm cười, với tay sang nắm lấy bàn tay bị kim đâm đỏ cả lên của Đông Hiền. Mấy hôm trước hắn chỉ tùy tiện nói bản thân cảm thấy ngón tay bị thiếu hai đốt nhìn rất xấu, không muốn để ai thấy, không ngờ Kim Đông Hiền lại ghi nhớ trong lòng, ngày đêm may vá làm lễ vật tặng cho hắn.
Điền Hùng cảm thấy bản thân trở thành kì đà cản mũi cho nên âm thầm rút lui.
Đông Hiền đột nhiên nhớ ra, hỏi hắn.
"Ngài tìm ta có việc gì vậy?"
Lâm Anh Mẫn từ trong áo rút ra một phong thư đưa cho y.
"Có thư gửi cho người."
Thấy niêm phong thư bị phá rồi, theo thói quen Đông Hiền hỏi, "Thư viết gì vậy?".
"Không biết, ta chưa đọc."
Đông Hiền nhìn Anh Mẫn. Hắn không đọc trước thư như mọi lần sao?
Đợi Kim Đông Hiền đọc xong, vẻ sốt ruột trên mặt y làm hắn tò mò.
"Sao vậy? Tin xấu à?"
Kim Đông Hiền im lặng suy nghĩ một lát mới nói.
"Ca ca ta lâm bệnh nặng, huynh ấy nói nhìn thấy ta."
"Người muốn gặp hắn chứ?".
Đông Hiền khẽ gật đầu, ngước mắt nhìn hắn.
"Ngài bằng lòng giúp ta?"
Triều đình đương bị gian thần nhiễu loạn, thời gian sắp tới e rằng không dễ dàng. Hiện tại nếu đây là một lời nói dối của Kim Thái Hiền, vậy trả con tin về không khác nào tự nhảy vào bẫy. Nhưng nếu họ Kim lâm trọng bệnh thật, vậy nếu không đi bây giờ, đợi Đông Hiền trở về thành đô e rằng muốn gặp lại ca ca cũng khó.
Anh Mẫn đưa tay xoa gò má y, khóe môi cong nhẹ.
"Coi như là ta đền bù cho những thiệt thòi của người lúc trước."
"Nhưng... nếu để bệ hạ biết ngài sẽ không gặp rắc rối chứ?"
Trước nay những chiếu chỉ ban xuống được đóng ấn tỷ của Trịnh Thế Vân thực chất đều là Lâm Anh Vân viết, chủ ý ban chiếu cũng là hắn, hình thức bên ngoài chỉ làm cho đúng lễ nghĩa quân thần mà thôi. Nếu có rắc rối thì chính là nguy cơ Kim Đông Hiền một đi không trở lại.
Hắn lên giọng cao ngạo.
"Ta là ai chứ? Sẽ không có chuyện gì đâu, chỉ cần người hứa với ta nhất định quay trở lại."
Kim Đông Hiền chắc nịch, "Nhất định, ta hứa".
"Còn một điều nữa."
"Điều gì?"
Lâm Anh định đòi hỏi một điều gì đó từ người đối diện nhưng chỉ thoáng nghĩ rồi lại thôi. Y sẽ cho là hắn thích chiếm tiện nghi của người khác, vả lại hắn làm chuyện này xuất phát từ tấm lòng không nên đòi báo đáp.
"Không có gì."
"Sao vậy? Ngài nói đi."
Lâm Anh Mẫn chần chừ, rốt cuộc hắn bỏ đi ý nghĩ ban đầu rồi ghé vào sát Kim Đông Hiền nói.
"Ta mới được tặng một vò rượu ngon, tối nay người qua chỗ ta, chúng ta cùng uống rượu coi như là tiễn người lên đường bình an."
Đông Hiền thấy việc này không có gì to tát, sao hắn phải do dự mãi như thế. Y đồng ý tối sẽ ghé qua, hắn nói bản thân còn việc nên đi trước, hẹn gặp y giờ Hợi.
Điền Hùng thấy Lâm Anh Mẫn đi rồi mới lẳng lặng vào lều, nhìn Kim Đông Hiền đọc đi đọc lại bức thư chỉ có vỏn vẹn vài dòng.
"Công tử, người thật sự sẽ trở về Đại Điền?"
Kim Đông Hiền ngạc nhiên, nhưng rồi y chẳng trách phạt Tiểu Điền vì đã nghe lén cuộc trò chuyện.
"Chỉ đi vài hôm thôi. Ta sẽ để ngươi ở lại với Phác Vũ Trấn."
Tuy nói là vài hôm nhưng tính cả thời gian đi rồi về thì không thể dưới nửa tháng. Điền Hùng nói.
"Công tử cho tiểu nhân đi với để tiện chăm sóc người."
Đông Hiền cười đùa, "Có tiểu hậu đậu nhà ngươi đi theo khéo còn chưa biết ai chăm sóc ai. Yên tâm ở lại đi, có Phác Vũ Trấn không ai dám bắt nạt ngươi đâu."
"Tiểu nhân không lo cho bản thân, tiểu nhân lo công tử đi đường xa không có ai bên cạnh, lỡ xảy ra chuyện gì..."
"Đừng nói điềm gỡ", Kim Đông Hiền ngắt lời y, "Lâm Anh Mẫn sẽ cho vài người đi theo hộ tống ta, không có chuyện gì được đâu."
"..."
"À Tiểu Điền, ngươi có muốn viết lá thư về cho gia đình không, ta về Đại Điền sẽ giúp ngươi gửi."
Nếu quê nhà Điền Hùng cách vương thành gần chút Đông Hiền còn định mang y theo nhưng bản thân Đông Hiền không có nhiều thời gian, sợ không lo được Điền Hùng, cho nên nghĩ giúp y gửi một bức thư báo bình an về nhà.
"Công tử...", hai mắt Điền Hùng ậng nước, nhìn Đông Hiền đầy cảm động.
Kim Đông Hiền nhớ ra Điền Hùng không giỏi chữ nghĩa, liền vỗ đỉnh đầu y bảo.
"Mau lấy giấy bút ra đây, ta viết giúp ngươi."
"Đa tạ người đã nghĩ cho tiểu nhân."
Điền Hùng quỳ xuống định dập đầu thì bị Đông Hiền ngăn lại.
"Được rồi, ta trước nay xem ngươi như tiểu đệ, không cần câu nệ vậy đâu."
Điền Hùng đứng dậy, mau lẹ lấy nghiên ra mài mực cho Đông Hiền. Y tự biết bản thân tu tám kiếp mới gặp được chủ nhân hiện tại. Với Đông Hiền Điền Hùng thân thiết như người nhà, nhưng với Điền Hùng Kim Đông Hiền chính là người đã thay đổi cuộc đời y, là ân nhân y không bao giờ quên ơn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip