chương 55

Trong cơn mê man Anh Mẫn cảm thấy bàn chân hắn đang bước một cách vô định. Đến khi đất đá trước mũi giày lún sâu xuống, mặt đất như nứt ra làm đôi, hắn mới chững lại.

Hắn nhìn bộ áo giáp màu vàng bó chặt lấy thân thể mình. Một hình ảnh màu bạc lấp lánh xuất hiện ở bờ vực bên kia.

"Anh Mẫn..."

Kim Đông Hiền nhìn hắn.

Nét mặt y lạnh nhạt khiến hắn đau lòng. Anh Mẫn gọi tên y, nhưng cổ họng không thể phát ra bất kì thanh âm nào.

Đông Hiền nắm lấy tay một nam nhân quay lưng rời đi. Áo y hiện lên một cái lỗ màu đỏ, lan rộng dần ra khắp lưng. Hắn cố gào thật to nhưng vô thanh. Hình ảnh trước mặt tịch mịch mà dữ dội, khiến hắn vô cùng bất lực, không thể nhúc nhích, càng không thể nói thành lời, vô vọng, chỉ có thể dùng hết sức gọi tên người kia.

"Hiền!"

Lâm Anh Mẫn mở mắt, nghe thấy giọng thều thào của chính mình vừa dứt. Ánh nến nhàn nhạt tràn vào đồng tử đen láy. Lúc này hắn mới biết bản thân vừa tỉnh mộng, một cơn ác mộng. Toàn thân vô lực khiến hắn chẳng thể động nổi dù chỉ một ngón tay. Đau đớn từ vết thương nhắc cho hắn nhớ về tình huống ở hiện thực. Đêm hôm đó ở trong cung hắn đã bị thương.

"Anh Mẫn con tỉnh rồi? Con nhận ra mẫu thân không?"

Lâm Anh Mẫn lần theo giọng nói nhìn đến dung nhan vốn đã già nua nay còn tiều tụy hơn. Hắn gắng gượng cười.

"Con đâu bị thương ở đầu, tất nhiên nhận ra mẫu thân."

Lâm phu nhân nắm chặt tay hắn, mừng rỡ nói, "Tốt, vậy thì tốt. Ta cứ sợ lỡ như con xảy ra chuyện gì, mẫu tử ta còn chưa kịp gặp mặt lần cuối."

"Mẫu thân yên tâm, con không sao."

"Đại phu nói rồi, vết thương tuy sâu nhưng chuyên tâm điều dưỡng sẽ dần hồi phục. Lưu Doãn bị bắt giam rồi, hoàng đế cũng chưa ban lệnh trừng phạt con. Con đừng lo gì cả, cứ nghỉ ngơi đợi bình phục là được."

Anh Mẫn nhíu mày, "Tại sao Lưu Doãn bị bắt?".

Lão phu nhân thở dài, "Thích khách trà trộn vào đám thái giám hôm đó không ngờ là Lý Đại Huy, tiểu tử đó không ngờ lại là người của họ Lưu. Nó hành thích thất bại bị bắt giam, chịu tra tấn đã khai ra hết tội trạng của Lưu Doãn và con trai hắn rồi, cho nên hai cha con họ Lưu mới bị bắt chờ ngày xét xử."

Chờ ngày xét xử không phải là chờ hắn hay sao. Vì sao hoàng đế không ban chiếu chỉ trừng phạt hắn? Còn không phải vì con ấn nằm trong tay Lâm Anh Mẫn hắn. Thái Hậu và Trịnh Thế Vân có quyền mà không có thế, tất nhiên chưa thể tự mình định tội hắn và Lưu Doãn.

"Mẫu thân, xin giúp con làm một việc."

"Việc gì con nói đi."

"Đem ngọc tỷ hoàn trả cho thái hậu."

Lâm phu nhân thoạt đầu vô cùng sửng sốt, hoàng đế cầm ngọc tỷ trong tay việc đầu tiên y làm chính là ban chiếu trừng phạt con trai bà. Bà không nỡ nhìn con trai chỉ còn nửa cái mạng lại tiếp tục chịu phạt.

Lâm Anh Mẫn yếu ớt nói, "Đem vật của người trả lại cho người... là việc nên làm."

"Đợi con bình phục rồi mới đích thân trả đi."

Hắn biết mẫu thân lo cho hắn, nhưng tình thế hiện tại không trả không được.

"Mẫu thân mang ngọc tỷ dâng cho thái hậu, chúng ta mới còn một con đường sống. Ngọc tỷ trong tay, chết không chỗ chôn thây."

Lâm phu nhân xuất thân là tiểu thư nhà võ tướng lại cùng phu quân phân ưu chuyện quan trường bao năm, nghe con nói bà đột nhiên hiểu ra vấn đề.

Nếu trả ngọc tỷ cùng lắm hắn chỉ nhận hình phạt nhẹ, nhưng nếu giữ ngọc tỷ khư khư không trả phía thái hậu sẽ cho rằng hắn thật sự có dã tâm với ngôi vị hoàng đế. Lâm Anh Mẫn mê man ngày đêm, Phác Vũ Trấn lại không ở đây, Lưu Doãn tuy thất thế nhưng vây cánh vẫn còn, bọn chúng cùng với thái hậu chung tay đẩy nhẹ một cái con trai bà sẽ đổ như tượng thạch.

"Nói đến thái hậu, con và thái hậu lúc trước cùng nhau lớn lên. Người chẳng lẽ không niệm tình xưa sao?"

Lâm Anh Mẫn khẽ lắc đầu, "Thời thế thay đổi, lòng người cũng thế."

Bà ngẫm rồi gật gù, vỗ vỗ mu bàn tay hắn mà trấn an.

"Con nghỉ ngơi đi, an tâm tịnh dưỡng. Ta sẽ thu xếp mang ngọc tỷ vào cung sớm."

Nghe được câu này từ chính miệng mẫu thân hắn mới có thể an tâm gật đầu. Đợi mẫu thân rời đi, Lâm Anh Mẫn nhắm mắt khẽ hô hấp từng hơi dài.

Hắn bảo cho Vũ Trấn mười ngày đem Kim Đông Hiền về nhưng hắn biết cho dù di cả ngày lẫn đêm cũng tốn hai mươi ngày là tối thiểu. Trong thời gian đợi hai người bọn họ, hắn phải cẩn thận bảo vệ lấy tính mạng của hắn, của mẫu thân hắn, trên dưới trăm mạng của Lâm phủ. Hắn, không muốn bản thân đi vào vết xe đổ của phụ thân năm đó, bị gian thần hãm hại, để lại gia quyến nheo nhóc không nơi nương tựa.

Hắn muốn nhân cơ hội này buông bỏ quyền vị, lui về sống an nhàn qua ngày đạm tháng. Chỉ có như thế hắn và y mới có thể không vì bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực mà trở mặt.

Hắn vô cùng sợ hãi,

sợ ác mộng kia một ngày nào đó sẽ trở thành hiện thực tàn khốc.

Lâm Anh Mẫn dần dần chìm vào cơn mê. Vết thương bị gươm đâm ở hông hắn quá sâu, mất rất nhiều thời gian để da thịt khép miệng. Đại phu dùng chỉ khâu miệng vết thương, lại kê toa nhiều loại thuốc đặc trị nhưng chung quy sức khỏe của hắn vẫn suy nhược.

Môi hắn trắng bệch cắt không ra giọt máu, mấy ngày trôi qua đều chỉ uống thuốc và cháo loãng, khiến khuôn mặt vốn đầy đặn nay hốc hác, vắt không ra chút sinh khí nào.

Trong những ngày mê man hắn vẫn mơ đi mơ lại giấc mơ kia, lần nào cũng giống nhau nhưng mỗi một lần đều khiến hắn trăn trở bất an, lại đau đớn tuyệt vọng. Hắn trông chờ ngày được nhìn thấy Đông Hiền, được chạm vào mặt y.

Không biết đã là ngày thứ bao nhiêu, hắn lại thấy y ở trong mơ, một thân đồ trắng cách hắn thật xa. Anh Mẫn với tay về phía trước chạm trúng vật gì đó, cảm tưởng như chạm vào da thịt mềm mại của người. Hắn níu chặt không buông.

Kim Đông Hiền thấy hắn cứ nắm lấy ngón trỏ của Phác Vũ Trấn, miệng lẩm bẩm liên tục. Y nhìn Phác Vũ Trấn ở bên cạnh, lo lắng hỏi.

"Có phải ngài ấy đau đến mê sảng rồi không?!"

Phác Vũ Trấn thờ ơ đáp, "Có lẽ là ngủ mơ thôi. Đại phu nói đại nhân không sao rồi."

"Ra vậy", Đông Hiền gật gù. Y lật tấm chăn lên nhìn nửa thân trên đang quấn băng trắng lấm tấm máu đỏ của Lâm Anh Mẫn, càng nhìn càng xót xa.

Phác Vũ Trấn nhìn trời rồi nói, "Sắp đến giờ đại nhân uống thuốc rồi, vẫn chưa thấy hạ nhân mang thuốc lên."

"Để ta đi xem thuốc sắc xong chưa."

Đông Hiền nói rồi vội vàng đi. Phác Vũ Trấn cũng không ngờ hắn chỉ nói một câu y đã sốt ruột như vậy. Đi cũng tốt.

Phác Vũ Trấn nhìn Lâm Anh Mẫn đang ngủ say, dùng hai ngón tay bạch con mắt hắn ra, gọi như gọi hồn.

"Đại nhân, đại nhân. Đông Hiền bị bắt mất rồi."

Gọi vài tiếng tròng mắt của Lâm Anh Mẫn quả nhiên động đậy. Nhìn thấy khuôn mặt sát rạt của Phác Vũ Trấn, Anh Mẫn xém chút nữa sợ đến ngất lịm đi. Định thần lại mới nhận ra là người quen.

Phác Vũ Trấn hài lòng mỉm cười, "Đại nhân tỉnh rồi."

"Phác Vũ Trấn, làm ta sợ chết khiếp."

"Đại nhân phúc lớn mạng lớn, sao có thể chết được. Đại nhân, trước tiên có thể buông tay ta ra được không?"

"Hả?"

Lâm Anh Mẫn nhìn thấy bản thân nắm chặt tay hắn không buông liền giật mình thả ra, vậy mà trong mơ cứ ngỡ là tay của Đông Hiền, thảo nào cảm giác thô ráp muốn chết. Lâm Anh Mẫn vẫy vẫy tay ra hiệu bảo Vũ Trấn đỡ hắn ngồi dậy, liền hỏi.

"Người đâu?"

"Đi canh siêu thuốc rồi. Thương tích của đại nhân không sao chứ?" 

"Không sao. Vết thương cỏn con này chẳng thấm tháp vào đâu, chỉ như kiến cắn thôi."
"Mọi sự đều ổn chứ?"

Phác Vũ Trấn gật đầu, rót nước đưa cho người trên giường.
"Kim Thái Hiền không lộ mặt, tuy bá phụ y ra mặt ngăn cản, nhưng cũng may Đông Hiền hiểu thế cuộc cho nên mọi chuyện mới suôn sẻ được như vậy."

Lâm Anh Mẫn mỉm cười nhấp chút nước làm ướt môi, "Kim Thái Hiền lại dùng khổ nhục kế giả bệnh giả tật phải không? Với tính cách của y chắc chắn không chịu chường mặt ra làm người xấu, lúc nào cũng diễn vai nạn nhân tranh thủ lòng trắc ẩn của người khác."

"Quả đúng như đại nhân dự đoán."

"Đông Hiền yếu lòng, là người dễ bị Kim Thái Hiền thao túng nhất, nhưng ta thì không. Đánh nhau mấy trăm trận, ta lại không hiểu y hay sao."

Kim Thái Hiền là kẻ hai mặt, khẩu Phật tâm xà, miệng nam mô bụng bồ dao găm, là loại người Lâm Anh Mẫn ghét nhất trên đời. Cũng nhờ mấy trò khổ nhục kế cũ rích của y mà hắn mang tiếng ác. Đánh nhau bao nhiêu năm, cuối cùng người thắng là Lâm Anh Mẫn nhưng trong miệng người đời, hắn là tên tiểu nhân gian xảo, mưu mô xảo quyệt, còn Kim Thái Hiền là anh hùng thất thế, thua vì kẻ gian hãm hại. Lâm Anh Mẫn sao có thể không tức. Nhưng tức cũng chẳng ích gì, dù sao người thắng là hắn, coi như ban cho kẻ bại cuộc chút thanh danh cứu vớt đi.

Phác Vũ Trấn như chỉ chờ Lâm Anh Mẫn tỉnh để trình báo, xong xuôi liền đòi đi.

"Xin phép đại nhân, ta còn phải quay lại quân doanh một chuyến, cáo từ trước."

Lâm Anh Mẫn cười, "Về phủ nghỉ ngơi đi, ta đã cho người đón tiểu tình lang của huynh về phủ đại tướng quân rồi."

Phác Vũ Trấn mừng ra mặt, "Đa ta đại nhân."

Nói dứt câu hắn đã đi mất dạng, dáng vẻ vội vội vàng vàng đá phải bậc cửa làm Lâm Anh Mẫn bật cười, cười vài tiếng động phải vết thương đang lành khiến hắn nhăn mặt. Đau chết đi sống lại nhưng miệng Anh Mẫn vẫn không khép lại được.

"Làm sao thế?"

Kim Đông Hiền đặt chén thuốc xuống bàn vội đến bên giường đỡ lấy Lâm Anh Mẫn. 

"Mới tỉnh đã động đến vết thương, con người ngài thật là. Mau để ta xem thử." 

Vừa nói y vừa mở y phục mỏng tang của hắn. Lâm Anh Mẫn cầm tay Kim Đông Hiền trấn an.

"Ta không sao. Người lo lắng cho ta sao?"

Tay Đông Hiền chạm đến ngón tay thiếu đốt của hắn, y vừa nắm vừa xoa nhẹ mấy ngón tay của hắn. 

"Không lo lắng làm sao được. Ngài biết để ta đi sẽ khiến tình thế bất lợi cho ngài. Vì sao vẫn đồng ý để ta đi?" 

"Người muốn đi mà, ta biết gặp lại người nhà người sẽ rất vui. Người vui thì ta cũng vui." 

Đông Hiền cười, "Đại nhân thật biết nói lời mùi mẫn. Không ngờ miệng lưỡi sắc bén thường ngày lúc tán tỉnh nghe cũng ngọt ngào lắm." 

Lâm Anh Mẫn che giấu ngượng ngùng, "Đây gọi là tán tỉnh à? Ta chỉ đang nói lời thật lòng thôi." 

Đông Hiền thấy mặt hắn sắp đỏ hơn máu nơi vết thương rồi nên không trêu chọc nữa. Y bưng chén thuốc đưa cho hắn. 

"Ngài uống thuốc đi." 

"Ta sợ bỏng, Hiền Hiền thổi cho ta đi." 

Đông Hiền đặt chén thuốc vào tay hắn, "Nguội rồi mà." 

Anh Mẫn giả vờ nhấc tay một tí rồi nhăn nhó, "Tay ta không có sức." 

Kim Đông Hiền lườm hắn, trong lòng lại buồn cười. Y bất đắc dĩ lấy lại chén thuốc múc một muỗng lên thổi thổi lấy lệ, đưa đến trước môi hắn. Lúc này môi hắn mới cong lên, mãn nguyện uống thuốc được y bón cho. 

"Ngài bao nhiêu tuổi rồi, cứ như con nít vậy." 

"Chẳng lẽ chỉ có trẻ con mới được bón thuốc cho sao?"

"Tất nhiên là không phải rồi. Nhưng chỉ có con nít mới bày đủ trò khiến người khác phải chăm sóc mình như vậy thôi."

"Thê tử chăm sóc cho phu quân không được sao?"

Kim Đông Hiền ngượng chín mặt, đút thuốc cho Anh Mẫn lia lịa nhằm bịt mồm hắn. Hắn như con cá đớp bong bóng trên mặt nước, lắp bắp.

"Ấy... chậm một chú... ta... ngườ..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip