Chap 40: Cảm ơn và tạm biệt

Yuto mở mắt ra, phát hiện mình đang lơ lửng trong khoảng không trắng xóa, và trước mặt cậu là con người kiếp trước của mình. Người đó nhìn cậu, không còn sự chế giễu hay khinh thường, chỉ mang vẻ trung lập như lần đầu cậu nhìn cậu ta.

- Cậu đã có quyết định rồi nhỉ? _'Yuto' hỏi, và rằng như chắc chắn câu trả lời.

- Ừm, cảm ơn cậu! _Yuto mỉm cười nhẹ, đáp. Người kia nhún vai.

- Tôi chẳng làm gì cả!

- Nếu cậu không xuất hiện và cho tôi thời gian để nói chuyện với Dark Rebellion, thì giờ tôi vẫn còn mắc kẹt với nỗi sợ của chính mình.

- Đó là do cậu đã tự mình nhận ra vấn đề của chính bản thân thôi. Và Dark Rebellion vừa hay đã ở bên cậu đủ lâu để giúp cậu nhận ra điều gì quan trọng hơn nỗi sợ hãi đó.

'Yuto' giải thích, và trong vô thức, cậu đã nở một nụ cười nhỏ ngay trước mặt Yuto, người đáp lại bằng một nụ cười tươi. Cả hai nhìn nhau, nhìn người có cùng diện mạo giống hệt mình, từ cái tên đến giọng nói, thật kì lạ, thật quái dị, nhưng cũng đầy sự thân quen và đồng cảm.

Yuto cứ nhìn chằm chằm vào con người kiếp trước của mình, rồi một cái gì đó xẹt qua đầu cậu. Cậu nhìn lại 'Yuto', khẽ hỏi.

- Này, cậu không định gặp Dark Rebellon sao? Dù sao thì hai người cũng đã hơn 3000 năm chưa gặp rồi. Dark Rebellion trông rất... nhớ cậu đấy!

'Yuto' sững người, chớp mắt liên tục nhìn con người tiền kiếp của mình, giọng khá do dự hỏi:

- Vậy... cậu sẽ ổn chứ?

Đây là điều mà cậu đã luôn tránh né nhất có thể. Bởi vì cậu không muốn Yuto cứ nghĩ rằng việc Dark Rebellion giúp đỡ cậu ta chỉ vì cậu ấy là kiếp sau của chủ nhân con rồng. Cậu không muốn Yuto tự xem mình là vật thay thế của cậu. Nhưng trước sự lo lắng của 'Yuto' cậu của kiếp sau khá là bình thản, điều mà cậu không nghĩ cậu ta sẽ thể hiện.

- Vâng, tất nhiên rồi. Dù sao thì cậu vẫn là chủ nhân của ông ấy, vã lại chính Dark Rebellion đã nói với tôi ông ấy đã không còn xem tôi như là cậu nữa. Vậy nên tôi cảm thấy không có vấn đề gì cả. _Yuto chân thành đáp, nhận được một nụ cười đầy tự hào từ người kia, cậu xấu hổ đỏ mặt, điều đó càng khiến con người kiếp trước cậu càng cười vui vẻ hơn.

- Vậy giờ thì... cảm ơn cậu lần nữa, 'Yuto'. Vì tất cả!

Yuto ngập ngừng, cậu hít vào một hơi thật sâu, cố để giọng mình không quá khác lạ khi phải nói những câu cuối cùng muốn nói với con người kiếp trước của mình.

- Và... tạm biệt!

'Yuto' chớp mắt, nhưng cũng rất nhanh mà mỉm cười đáp lại.

- Ừ, tạm biệt!

Ánh sáng bỗng bao phủ cả hai người, nhưng trước khi hoàn toàn biến mất 'Yuto' khẽ lên tiếng.

- Còn một chuyện nữa....

Yuto ngước mắt nhìn con người kiếp trước mình, chỉ thấy khuôn mặt cậu ta bỗng chốc trở nên nghiêm túc và tập trung. Cậu chớp mắt, ánh sáng vẫn cứ sáng liên tục khiến Yuto không thể nhìn rõ, cậu đưa tay lên che mắt, chỉ có thể nghe lời nói thủ thỉ của người kia trước khi biến mất hoàn toàn vào thứ ánh sáng ấy.

- Cậu nhất định phải ngăn Yuji lại!

Ánh sáng biết mất, trước mặt Yuto là một bầu trời trong xanh rộng lớn, và cả người con gái tóc tím đen kia.

Và rồi cậu sững sờ trước những gì cậu đang thấy.

Cậu không có ý xúc phạm nhưng nếu có từ để diễn tả cô gái ấy ngay bay giờ thì đó chỉ có thể là hai từ: tàn tạ.

Mái tóc tím đen rối bời, bộ váy đen của cô ấy hoàn toàn bị xé rách, các vết thương chi chít chảy dài trên cơ thể, cô ấy vừa ôm cánh tay, vừa trừng mắt nhìn cậu. Ruri thở hổn hển một cách khó nhọc, nhưng cô ấy vẫn cố hết sức để hét lên.

- Cậu... rốt cuộc cậu là ai hả?

Yuto nhăn mày, nhìn cô gái xinh đẹp dịu dàng khi trước giờ lại trở nên điên dại như thế khiến cậu cảm thấy rất khó chịu. Nhưng trước khi cậu có thể nói bất cứ câu gì thì cô gái ấy lại ôm đầu, khuôn mặt vặn vẹo đầy đau khổ, cơ thể cô ấy run lên, giọng cô ấy đầy sự hoảng loạn lạc lõng, cùng với đó là những tiếng nức nghẹn ngào.

- Mà tôi... lại là ai cơ chứ?

Tại sao cô ấy lại không thể nhớ xuất thân của mình? Tại sao đầu ốc cô hoàn toàn trống rỗng? Tại sao cô lại phải chiến đấu với người con trai này? Cô ấy là ai? Cô ấy đến từ đâu?

Ai đó... làm ơn cho tôi biết đi...

Tôi... là ai?

Ruri cực kì hoang mang hoảng loạn, cơ thể cô đau nhức, ma lực dùng để trị thương cũng đã cạn kiệt, và rồi chuyện gì đến cũng đến. Cô ngất đi vì kiệt sức. Và trước khi ý thức hoàn toàn biết mất Ruri có thể nhìn thấy thân ảnh người con trai mắt xám kia đang chạy tới chỗ mình, cô có thể nghe được giọng anh. Nó... khác hoàn toàn lúc trước.

- CẨN THẬN!

Giọng cậu ấy... sao lại ấm ấp đến thế?

Nó hoàn toàn khác khi nãy.

Nó ấm ấp hơn, dịu dàng hơn, và cả... ân cần hơn.

Và rồi trong một giây, Ruri có thể thề rằng cô đã yêu cái giọng nói ấy rồi. Giọng nói... đã vang vọng trong trái tim cô.

Cơ thể cô gái ngã xuống, cũng may cho cô cậu trai mắt xám kia đã chạy tới kịp mà đỡ cô vào lòng. Cậu đưa mắt nhìn khắp người cô gái, chỉ để thấy bao nhiêu vết thương chi chít, bộ váy cầu kì của cô ấy giờ đã rách te tua, cơ thể cô ấy mềm nhũn, hơi thở suy yếu, ma lực gần như cạn kiệt.

Yuto cố nuốt một ngụm đắng nước bột.

Rốt cuộc thì con người kiếp trước của cậu đã làm cái gì thế này???

*******

'Yuto' mở mắt, trước mặt cậu, Dark Rebellion đang nhìn chằm chằm cậu, cả hai nhìn nhau thật lâu, bao cảm xúc, bao kí ức, khoảng thời gian cả hai ở bên nhau cứ như một thước phim không ngừng quay lại với cả hai.

- Đã một thời gian, Dark Rebellion. _'Yuto' lên tiếng chào hỏi.

- Vâng, chủ nhân. _Rồng sét trả lời, khẽ cuối đầu xuống ngay trước mặt cậu, người đáp lại bằng cách chạm tay lên đầu con rồng mà xoa xoa.

- Ngươi đã tự trở nên mạnh mẽ rồi đấy, Dark!

- Nhờ vào sự chỉ bảo và nuôi dưỡng của cậu cả đấy, chủ nhân! _Con rồng thủ thỉ, gần như muốn nấc lên trước cái chạm ấy.

- Vậy sao? _'Yuto' lẩm bẩm, xong lại nở một nụ cười trên môi. "Ngươi không cần gọi ta là chủ nhân nữa đâu, ngươi hiện đã có một vị chủ nhân mới cho mình rồi không phải sao?"

- Cho dù là thế, thì cậu vẫn là chủ nhân của tôi. Không gì có thể thay đổi điều đó cả!

'Yuto' khẽ cười trước những lời nói ấy. Chú rồng con mà cậu yêu quý, giờ đã trở thành một con rồng mạnh mẽ rồi.

Cậu đã từng lo lắng rằng Dark Rebellion không thể quên được cậu, và sẽ coi Yuto là chính cậu, nhưng giờ thì Dark Rebellion đã chịu buông bỏ quá khứ và chấp nhận Yuto như chính chủ nhân thứ hai của mình.

Điều này đã làm cậu rất hạnh phúc và tự hào về chú rồng con của mình. Kể cả con người tiền kiếp của cậu.

Vừa nghĩ tới cậu ấy 'Yuto' không ngăn được mà buông một tiếng cười khỏi miệng. Tiếng cười của cậu thu hút sự chú ý của con rồng, kẻ không hiểu chủ nhân đời trước mình đang cười cái gì. 'Yuto' nhìn con rồng, khẽ cười mà nói.

- Dark, hãy chăm sóc và dỗi theo 'ta' nhé, được chứ? Cậu ta vẫn còn rất trẻ con đấy!

Dark Rebellion nhìn cậu, hiểu rằng 'Yuto' đang nói tới ai. Rồng gật đầu, và 'Yuto' lại buông một tiếng cười khác, cậu cũng không rõ vì sao mình lại cười nhiều như vậy, nhưng cậu lại cảm thấy rất tự hào và vui vẻ vì cả hai.

Nỗi lo của cậu cuối cùng cũng đã được giải quyết một nửa. Nhưng còn một chuyện khác lại khiến cậu bận tâm hơn nhiều, cậu nghiêng đầu nhìn chú rồng của mình, mọi chuyện còn lại, đều phải nhờ hết cả vào Tứ Thiên Long và chủ nhân hiện tại của họ.

Hiện tại và tương lai của thế giới này, đều nằm trong tay họ cả.

- Dark Rebellion, vẫn còn một chuyện nữa mà ta phải nói rõ...

Rồng sét ngước mắt lên nhìn cậu, chờ chủ nhân mình sẽ nói gì. 'Yuto' khẽ cắn môi, chuyện này sẽ rất khó khăn, nhưng cậu hoàn toàn tin tưởng con rồng của mình và tất cả.

- Hãy nói lại với mọi người, Yuji đã trở lại.

'Yuto' nghiêm túc nói, và Dark Rebellion sững sờ trước thông tin.

- Yuji sao?

- Ừm, vậy nên hãy tìm cách ngăn Yuji lại trước khi quá muộn.

- Nhưng làm bằng cách nào chứ thưa chủ nhân? Yuji được cho là ma phápmạnh nhất trong suốt 3000 năm, và cho tới tận bây giờ tôi chưa thấy ai có sức mạnh ma thuật hơn cậu ấy. Kể cả cho dù Zarc và Ray có hợp sức cũng... hơn nữa cậu ta còn có thể sở hữu "thứ đó"....

- Có thể! _Trước khi rồng sét có thể nói hết câu 'Yuto' đã lên tiếng ngắt lời, giọng cậu bỗng trở lên đầy tự tin và tự hào nói tiếp: "Chỉ cần Yuto và hai đứa kia có thể ở cạnh Yuji ta tin chắc mọi người sẽ tìm thấy điều diệu kì nào đó thôi!"

Rồng sét sững người, không mấy chắc chắn vào khả năng này. Nhưng suy nghĩ theo một hướng nào đó nó vẫn là một cách có thể dùng. Vã lại hiện giờ cả Tứ Thiên Long đều đã có sức mạnh để làm thay đổi đất trời, và nó tin chắc cả ba con rồng kia cũng sẽ giúp đỡ, nhất là với Odd-Eyes.

̉- Đến giờ rồi! _'Yuto' bỗng nhiên nói, ngước nhìn con rồng của mình lần cuối, mỉm cười tạm biệt. "Vĩnh biệt, Dark Rebellion."

Cơ thể cậu bỗng trở thành những chùm sáng nhỏ lấp lánh rồi biến mất, Dark Rebellion vẫn cứ nhìn những chùm sáng ấy, giọng thủ thỉ.

- Vĩnh biệt cậu, chủ nhân!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip