Chap 18
"Kwon tiểu thư, tổng giám đốc không có ở đây." Cha Eun Woo mỉm cười nói dối, mặt không đỏ hơi thở không gấp.
Yuju ngáp, thẳng người, hơi cười nhìn anh ta, người kia nhất thời cảm giác sau lưng bị liếc, "Cha thư ký, nói dối không phải là thói quen tốt nha."
"Bà ——"
"Ta họ Choi, không phải họ Bà." Cô cắt đứt lời anh ta, cười đầy uy hiếp.
Cha Eun Woo lần nữa chắc chắn vợ tổng giám đốc cùng Jeon tổng giám đốc giống nhau, không phải là người dễ trêu chọc, mặc dù lúc cô đối mặt tổng giám đốc giống như rất sợ hãi, nhưng là từ đáy mắt thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng, có thể kết luận cô là cố ý tạo nên biểu hiện dễ lừa gạt, đột nhiên cảm thấy Jeon tổng giám đốc cưới được người vợ như vậy thật là mạo hiểm.
"Cha thư ký, chẳng lẽ là Kook dặn anh làm như vậy sao? Tôi biết lâu như vậy không đến gặp anh ấy là lỗi của tôi, nhưng không phải giờ tôi đã tới rồi sao."
"Tổng giám đốc bề bộn nhiều việc." Cha Eun Woo lúng túng trả lời.
"Không bận, tôi mới từ bên trong ra, anh ta nhàn rỗi đến mức có thể đập muỗi chơi."
"Cô từ bên trong đi ra? Cô không phải là bạn gái của Cha thư ký à?"
"Tôi chưa bao giờ nói như vậy." Cô ung dung trả lời.
"Cô ấy quả thật chưa từng nói thế." Cha Eun Woo làm chứng.
Gương mặt cô ta có chút thay đổi, cũng không tin với dung nhan như vậy mà được Jeon Jungkook để ý, "Tôi muốn gặp Kook."
"Đi về phía trước, gõ cửa, tôi tin anh ta nhất định vô cùng vui khi khách đến là cô." Thanh âm Choi Yuju có chút đùa cợt. Đàn ông quả thật không đáng tin tưởng.
Cô nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, không hề nghĩ ngợi liền bấm một dãy số.
"Yuju, em muốn gặp tôi?" Kang Seulgi vui mừng.
"Đang ở Jeon thị, chúng ta gặp nhau ở quán bar đối diện." Choi Yuju nói xong, dứt khoát tắt máy, sau đó đứng dậy đi thẳng tới thang máy.
"Em đi đâu?"
Cô quay đầu lại, nhìn tổng giám đốc đứng ở cửa phòng làm việc, cười cười, nhưng nụ cười không thật lòng, "Cùng Seulgi gặp mặt, có chuyện muốn nói."
Jeon Jungkook nhìn cô chằm chằm, hoàn toàn để ý cô gái kia đang dùng ngực cọ cọ.
"Kang tiểu thư rảnh rỗi à?" Jeon Jungkook vẫn cười hỏi.
"Khá rảnh."
"Em tin mình đủ sức để ứng phó cô ta?" Anh khẽ nhíu mày, bất chấp mọi thứ.
Choi Yuju nắm chặt quả đấm, "Anh sao không lo mình có đủ sức không?" Một người xinh đẹp đưa tới cửa, ham muốn của anh lại nhiều, không ăn mới là lạ, muốn không nguyền rủa nửa đời sau tinh lực của anh không đủ cũng không được.
Đường cong trên khéo miệng càng lúc càng lớn, Jeon Jungkook cười tế nhị, "Bà xã, tối nay nấu cơm không cần thêm dấm ." Anh chắc chắn là cô đang ghen. Chưa bao giờ biết phụ nữ ghen có thể làm tâm tình của anh phấn chấn như vậy.
"Bà xã?" Miệng cô ta há thành hình chữ O, lớn đến mức có thể nhét đầu voi Châu Phi vào.
"Tôi quên giới thiệu, đây là bà xã tôi Choi Yuju" Jeon Jungkook vô cùng phong độ giới thiệu, "Người này là Kwon So Ah, nổi tiếng là bông hoa xã giao."
"Cô ta là vợ anh?" Kwon So Ah trừng đôi mắt sắp lồi ra, không thể tin được điều mắt thấy tai nghe. Cô gái trước mắt vóc người không có, tướng mạo cũng không, lại ngoài dự đoán của mọi người gả vào nhà giàu có? Cô ta tính toán cái gì?
Choi Yuju bĩu môi, "Tin tôi, Kwon tiểu thư, nếu như có thể, tôi cũng không muốn cái danh hiệu Jeon phu nhân này." Mặc dù rời đi, trái tim khó tránh khỏi sẽ đau, nhưng thay vì tận mắt nhìn anh ta khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, không bằng nhắm mắt làm ngơ.
"Sợ rằng cái danh hiệu này không dễ dàng vứt bỏ."
"Luật sư Kim !" Cha Eun Woo nhìn người đang ôm Jeon Eunbi từ thang máy đi ra.
"Yuju, chị thật là quá đáng." Jeon Eunbi oán hận.
Choi Yuju vui vẻ cười, "Giống nhau, giống nhau, là ai hại chị hiện tại giẫm vào vũng bùn không ra được?" Cô thậm chí còn mất thân.
"Anh trai em chỗ nào không tốt, sao bộ dạng chị vẫn không chấp nhận, thật làm tổn thương người nha."
"Nói thêm nữa, em có hiểu hay không?" Choi Yuju cười ác ý, "Nhưng mà, chị nghĩ, em có thể thực sự không hiểu lắm."
Kim Taehyung hắng giọng, "Jeon phu nhân, phiền cô đánh chó nể mặt chủ."
Jeon Eunbi không nói hai lời cho anh ta một đá, "Đánh chó?" Rất tức giận nhìn chằm chằm anh ta.
"Kook, anh thật sự đã kết hôn?" Miệng Kwon So Ah rốt cuộc khôi phục bình thường, đau khổ nhìn Jeon Jungkook.
"Đã hơn một tháng." Anh thành thật trả lời.
"Tại sao? Rõ ràng chỉ có em mới có thể thỏa mãn anh." Tầm mắt ác ý quét qua toàn thân Choi Yuju."Lấy loại người thân thể mỏng manh có thể cho anh ăn no sao? Anh thật không cần ăn thêm bên ngoài?"
Choi Yuju thầm cắn răng, liếc mắt nhìn người đi ngang qua. Cười cái gì?
Jeon Jungkook vẫn còn nhìn chưa đã cơ thể Choi Yuju, cười nịnh, "Ít nhất, kể từ lấy vợ, tôi không có cơ hội đi ra ngoài ngoại tình."
Mấy luồng ánh mắt hứng thú bắn tới, khiến Choi Yuju ước gì bây giờ có hố chui vào. Loại chuyện như vậy lại có người có thể ở trước mặt mọi người thảo luận công khai?
Trừng mắt nhìn anh, thật nhanh bước vào thang máy, đem tâm trạng hỗn loạn của mình dồn xuống.
Đi tới quảng trường, ngơ ngác nhìn toà cao ốc Jeon thị đối diện, trái tim một hồi thấp thỏm. Anh và cô gái kia đang làm gì. . . . . . Cô không nên để ý , dù sao cô sẽ phải trở thành kẻ bị chồng bỏ, nhưng cô vẫn để ý. . . . . . Tình yêu quả nhiên làm cho người ta rất đau khổ!
Kang Seulgi nhìn vẻ mặt thất thần của Choi Yuju, có chút buồn bực than thở. Rốt cuộc cô ấy gọi mình tới làm gì? Từ đầu đến cuối cũng chỉ đưa ánh mắt vào khu cao ốc đối diện, căn bản không để ý mình ngồi bên cạnh cô ấy.
"Em yêu anh ta?" Lòng đau, nhưng Kang Seulgi muốn chắc chắn.
Choi Yuju rùng mình, ngoái đầu nhìn cô một cái, sau đó nhìn người hầu bàn đưa nước chanh lên, "Chị đã đoán sai."
Kang Seulgi hơi tức giận, "Yuju, thừa nhận yêu một người cũng không phải là xấu hổ, tại sao ngay cả dũng khí thừa nhận cũng không có?"
Cô mỉm cười, khẽ nói: "Yêu rất mệt, chẳng lẽ chị không mệt sao?"
Kang Seulgi im lặng. Đúng vậy, cô rất mệt mỏi, bởi vì tình yêu của cô nhất định không có kết quả.
"Em chỉ là không muốn càng mệt mỏi mà thôi." Cô một hơi uống sạch ly nước cam, sau đó gọi người tính tiền. Thay vì ở chỗ này suy nghĩ lung tung, không bằng tìm chỗ yên lặng một chút.
"Cùng em đi dạo một chút." Cô yêu cầu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip